Dịch: Kình Lạc
Ngày 5 tháng 5, lập Hạ.
Trong phòng ăn nhà họ Lương chỉ có Lương Viễn Triêu và Lương Du, thiếu niên vừa mới cắt tóc ngắn.
Lương Viễn Triêu liếc nhìn cậu, nói: “Chu Tranh Y nhớ con rồi, con qua chơi vài ngày đi.”
Chu Tranh Y là con trai thứ hai của nhà Chu Hằng, đang học lớp hai, nhóc cực kỳ yêu quý Lương Du, hễ gặp Lương Du là cả ngày cứ anh Du ơi anh Du à. Con trai cả nhà Chu Hằng tên Chu Thần Chi, lớn hơn Lương Du hai tuổi.
Thiếu niên đập vỡ quả trứng, nhìn ba mình: “Tuần trước con vừa mới qua đó.”
“Qua thêm lần nữa.” Lương Viễn Triêu lười biếng bàn bạc với cậu.
“Để vài ngày nữa đi ạ.” Thiếu niên bóc trứng xong thì cắt ra rồi đặt vào chiếc đĩa màu hồng, sau đó để thêm một lát bánh mì phết mứt dâu tây. Khi chuẩn bị mang lên lầu, Lương Viễn Triêu ngăn cậu lại: “Yêu rồi à? Đừng bắt nạt con gái.”
Lương Du chẳng hiểu gì.
Lương Viễn Triêu liếc nhìn quả đầu của con trai, sau đó nhận lấy chiếc đĩa từ tay cậu, dặn dò: “Dạo này đừng về nhà nữa, em gái con không thích đầu húi cua.”
Lương Du: “…”
Trong phòng ngủ chính trên lầu hai, Bạc Quan Sơ và Lương Ý vẫn đang ngủ, Lương Viễn Triêu kéo một tầng rèm cửa ra, ánh nắng chiếu vào chiếc chăn bông bồng bềnh mềm mại, khung cảnh ấm áp tươi sáng. Bé Lương Ý thức dậy, nhẹ nhàng gọi “ba”.
Bạc Quan Sơ trở mình, mơ màng đẩy nhẹ cơ thể núc ních của bé: “Đi bảo ba con bế đi.”
Cô bé không nghe lời, chui tọt vào chăn rồi luồn vòng quanh, cười khúc khích liên tục.
Cơn gió thổi tới, cây huyền linh Luân Đôn bên đường tung bay phấp phới, Khương Tố không đeo khẩu trang, cô nàng nhìn đồng hồ, lấy tay che miệng rồi chạy vội về phía trước. Chiếc váy cuộn quanh chân, cô nàng kéo nhẹ hai lần rồi lại chạy nhanh hơn.
Hôm nay tiệm bánh ngọt ít khách, bảng hiệu trước cửa viết món mới hôm nay: Trứng hương quế.
Ở Bắc Thành, ai ai cũng ăn trứng gà vào ngày lập Hạ. Trong nồi ở bếp có hai quả trứng luộc nằm trơ trọi, Khương Tố bị cuộc điện thoại đánh thức, cô nàng vội vàng ra ngoài nên quên cả trứng trong nồi.
“Đing… Hoan nghênh quý khách.” Giọng nữ máy móc dễ thương vang lên.
Khương Tố thở hổn hển, liếc mắt thấy ngay Hướng Huỳnh đang vẫy tay với mình.
“Khương, bên này.”
Nhìn chiếc bàn phủ kín sách tham khảo và bài kiểm tra mô phỏng, Khương Tố tức giận bốc hoả: “Không phải cậu nói với mình là đau dạ dày à?”
Hướng Huỳnh mệt mỏi nằm bò trên bàn, mí mắt cứ đánh nhau liên tục, ngay cả giọng nói cũng ỉu xìu: “Mình không chịu nổi nữa rồi, làm mãi không hết, còn khó chịu hơn cả đau dạ dày! Mình chép toán suốt đêm qua, vẫn còn hai đề nữa, nếu chép tiếp thì mình sẽ nôn oẹ mất thôi.”
Khương Tố giật giật khóe miệng, khó tin nhìn cô: “Cậu chưa làm bao nhiêu bài tập thế?”
Hướng Huỳnh yếu ớt giơ ngón trỏ lên.
Khương Tố ngờ vực: “Một tháng?”
Hướng Huỳnh lắc đầu: “Một học kỳ.”
Phản ứng đầu tiên của Khương Tố chính là trường trực thuộc tốt thật, giáo viên chủ nhiệm của Hướng Huỳnh còn tốt hơn, vậy mà không bảo cô nàng thu dọn đồ đạc rồi cút xéo.
Đề thi trong chiếc cặp sách bên chân Hướng Huỳnh có thò cả ra ngoài, cô nàng mò lấy một chiếc bút mới từ ngăn nhỏ trong cặp, sau đó cung kính đưa đưa bằng cả hai tay: “Em quỳ gối xin đấng cứu em.”
Khương Tố quay đầu không nhận.
Tưởng Huỳnh cắn răng: “Mình mua trà sữa bò Đại Hồng Bào cho cậu!”
Cầu xin giúp đỡ mà chỉ có xíu thành ý thế à? Khương Tố chả bõ, cô nàng nhếch miệng.
Thấy Khương Tố vẫn không đồng ý, Hướng Huỳnh bĩu môi, nói: “Hôm qua mình mới đổi đồ vẽ, thật sự hết tiền rồi.”
Hướng Huỳnh thích vẽ tranh, Khương Tố biết.
Đối với Hướng Huỳnh mà nói, học vẽ tranh không chỉ đốt tiền mà quan trọng hơn là còn chẳng được bố mẹ ủng hộ, khó khăn hơn cả nghệ sĩ đường phố nữa.
Khương Tố ngẫm nghĩ, cô bạn này của cô nàng thật đáng thương mà, nhưng lời thốt ra lại là: “Liên quan gì đến mình?”
Khuôn mặt Hướng Huỳnh mang theo nụ cười nhẹ, Khương Tố lật mặt thật chẳng phải người nữa mà. Cô muốn chửi nhưng lại chợt nhớ đến hộp màu Schmincke 48 màu nước rắn bậc master hơn 2000 tệ mà mình thờ cúng, không nỡ dùng để ở nhà.
Hộp màu đó là do Khương Tố tặng, hơn 2000 đó là thịt rớt từ người Khương Tố ra đấy. Nghĩ đến đây, Hướng Huỳnh đổi cách, nói: “Vậy, trà Đào Ô Long, hai ly?”
“Được, hai ly trà đào Ô Long.” Khương Tố nhận bút rồi ngồi xuống. Khi vừa mở nắp bút chuẩn bị giúp Hướng Huỳnh chép hai bài toán, bên tay cô nàng đột nhiên có thêm một cuốn sách mới tinh, cuốn sách 38 bộ đề Thiên Lợi phảng phất ánh ban mai, đương nhiên đây cũng vẫn là môn toán.
Khương Tố rất muốn lật bàn úp lên đầu Hướng Huỳnh: “Ít nhất cậu cũng viết vài tờ chứ, thế này thi cuối kỳ làm sao? Thi lên cấp ba làm sao được?”
Hướng Huỳnh vờ như không nghe thấy, cô nằm gục đầu xuống khuỷu tay, yếu ớt nói: “Mình ngủ một lát đây, thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Lửa giận vừa dấy lên của Khương Tố bị hai quầng thâm dưới mắt Hướng Huỳnh gắng gượng xuống, cô tạm tha cho cô nàng. Hướng Huỳnh mơ một giấc mơ, trong mơ cô đang ở trong giờ tự học buổi tối trên trường, vừa mở bài tập ra chưa được hai phút đã ngủ, song đột nhiên có ai đó gõ cán bút vào cô.
“Bạn học, dậy đi.”
Hướng Huỳnh bực mình, định chuẩn bị chửi ầm lên. Thế nhưng mở mắt thì khung cảnh lại chẳng phải lớp học, một gương mặt lạ lẫm lại gần cô.
Nam sinh mặc đồng phục nhân viên, trông có lẽ là sinh viên đại học. Má phải của nam sinh có lúm đồng tiền, nụ cười nhàn nhạt khiến người khác mất hồn. Bàn bên cạnh có mấy cô gái liên tục nhìn về phía anh, có lấy tay che thì cũng chẳng che được vẻ mặt mê mệt ấy.
Nam sinh cười nhẹ nhàng, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi đã làm phiền, vừa nãy nữ sinh đi cùng với bạn nhờ tôi 10 giờ 30 thì đánh thức bạn.”
Hướng Huỳnh nhận ra Khương Tố không còn ở đây, cô hỏi nam sinh: “Cậu ấy đâu rồi?”
“Cô gái đó có việc gấp nên đi trước.”
Lúc ngủ Hướng Huỳnh đè lên mắt trái, nhất thời nhìn không rõ gì cả, cô dụi nhẹ mắt trái hơi mờ của mình rồi hỏi tiếp: “Cậu ấy đi lúc nào ạ?”
“Một tiếng trước.”
Hướng Huỳnh gõ bàn phím lạch cạch gửi một loạt tin nhắn cho Khương Tố.
“Thật không hổ là chị em tốt, lúc quan trọng thì lại mất dạng.”
“Tình bạn hôm nay đáng một đồng hai mươi lăm xu.”
“Một phút trước cậu còn like bài viết trên vòng bạn bè người khác, một phút sau lại giả vờ không thấy tin nhắn của mình?”
Sau khi ngủ dậy, tinh thần Hướng Huỳnh sảng khoái, cô tiếp tục lên án đến khi Khương Tố trả lời mới thôi.
“Mình cho cậu một lời khuyên này. Lần trước không phải cậu bảo quán đó có nhiều trai đẹp à, tìm đại một anh nhờ dạy, kiến thức cấp 2 chắc chắn không làm khó được trai đẹp, cố lên! Mình còn việc, đừng nhắn lại.”
Đừng nhắn lại cái đầu cậu á, chẳng đáng tin chút nào.
Hướng Huỳnh giận đùng đùng nhìn ra cửa sổ, đột nhiên lại thấy một bóng dáng hơi quen. Cô từ từ đi đến bên cửa sổ, phát hiện nam sinh đang ngủ gật, ánh nắng chiếu vào chia khuôn mặt cậu thành hai nửa.
Hướng Huỳnh rón rén ngồi xuống đối diện nam sinh, sau đó lấy điện thoại, chụp “tách tách” mấy tấm ảnh đang ngủ của cậu rồi gửi vào nhóm chị em.
Cuối cùng cô cất điện thoại, giả vờ hắng giọng: “E hèm…”
Lương Du không ngủ, chỉ nhắm mắt chốc lát, cậu đã chú ý đến động tĩnh của cô từ lâu rồi.
Thấy cậu ngồi thẳng dậy, Hướng Huỳnh cười hì hì rồi nói: “Ấy, đây chẳng phải là lớp phó học tập của chúng ta sao?”
Lương Du liếc cô, sau đó cúi đầu xem điện thoại, nửa giờ rồi mà Chu Thần Chi vẫn chưa đến.
Dù không nhận được câu trả lời của cậu, nhưng Hướng Huỳnh cũng chẳng giận, cô ôm một đống bài kiểm tra từ bàn của mình qua: “Lớp phó học tập, chỉ mình làm một bài này với?”
Lương Du nhếch miệng, cố ý chọc vào nỗi đau của Hướng Huỳnh sau đó lặp lại lượng từ mà cô vừa nói: “Một? Cậu có chắc là bài cậu không biết chỉ cần dùng “một” để hình dung không?”
Lại bị cậu làm bẽ mặt, Hướng Huỳnh lẩm nhẩm trong lòng ba lần, không tức giận, không so đo với tiểu nhân, không chấp nhặt.
“Lớp phó học tập cũng biết thành tích của mình không tốt mà.” Hướng Huỳnh cắn răng: “Dạy mình vài bài đi.”
Có lẽ hôm nay thời tiết tốt nên tâm trạng Lương Du cũng tốt, cậu cầm một bài kiểm tra lên. Đây là bài kiểm tra môn toán tổng hợp được phát vào tuần trước, đề rất dễ, nhưng Hướng Huỳnh làm năm câu thì sai cả năm.
Cậu chỉ vào một trong những câu đó: “Câu này, nằm ở trang năm trong vở ghi của mình.”
“Câu này, trang mười hai.”
“Câu này, trang mười bảy.”
Nói xong, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hướng Huỳnh lập tức xông tới ấn cậu ngồi lại ghế: “Này…”
Lương Du: “Nói đi.”
“Cậu có thể cho mình mượn vở ghi của cậu lần nữa không? Mấy bản mình lén sao chép lúc trước bán hết rồi.”
*
Chính vì Hướng Huỳnh lén chép vở ghi toán của Lương Du rồi bán cho các bạn cùng lớp nên hai người mới xích mích.
Lương Du là lớp phó học tập, còn Hướng Huỳnh thì luôn không làm bài tập. Trước đây, Lương Du vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt, nhưng từ lần đó, lần nào cậu cũng báo tên của Hướng Huỳnh, khiến cô thành công “được” các thầy cô chú ý, mở ra kiếp sống bổ sung bài tập khổ không nói nổi.
“Mình thề từ nay mình tuyệt đối không làm việc đó nữa. Mình xin lỗi lớp phó học tập, xin lỗi kiến thức, xin lỗi sự tận tâm dốc sức của các thầy cô, xin lỗi tương lai hưng thịnh phồn vinh của tổ quốc. Nghiệp chướng nặng nề của mình trời sẽ trừng phạt.”
Hướng Huỳnh thấy Lương Du không phản ứng thì lại kéo tay áo cậu, đôi mắt rưng rưng đáng thương: “Lớp phó học tập, cho mình mượn thêm lần nữa đi. Cô Trần nói nếu tuần sau mình không nộp bài tập thì sẽ gọi phụ huynh đấy.”
Tia sáng ban nãy thay đổi góc, vừa hay chắn giữa tầm nhìn của hai người. Hình như Lương Du đang cười, Hướng Huỳnh cảm thấy không chân thật lắm.
“Không cho mượn.”
Chu Thần Chi sắp tới, cậu gọi điện cho Lương Du.
Trong tiệm bánh ngọt chỉ còn lại Hướng Huỳnh và một đống bài tập trơ trọi. Trước khi rời đi, Lương Du gọi cho Hướng Huỳnh một phần trứng hương trà rồi để lại tờ giấy nhắn: “Ăn ngon, ngủ ngon thì não mới hoạt động tốt.”
Hướng Huỳnh thức đêm ba hôm liền để chép bù hết tất cả bài thi. Làm xong, cô tưởng rằng mình có thể thảnh thơi một chút, nhưng nào ngờ lại đụng phải buổi họp phụ huynh.
Buổi họp phụ huynh được tổ chức vào thứ Sáu, Bạc Quan Sơ được nghỉ buổi chiều, cô cố ý mặc chỉnh tề đẹp đẽ. Khi đến nơi thì trong lớp đã có nhiều phụ huynh ngồi đó.
Chỗ ngồi của Lương Du ở hàng cuối cùng, Bạc Quan Sơ đứng ở phía cuối lớp, học sinh ở phía trên ào ào quay lại nhìn cô rồi thì thầm với nhau: “Mẹ lớp phó học tập đẹp quá.”
“Cô ấy giữ nhan sắc cũng tốt nữa.”
Bạc Quan Sơ đã quen với tình huống này, cô không hề ngại ngùng, chỉ nhẹ nhàng hỏi con trai: “Nghe ba con nói con có cô gái mà mình thích rồi? Là ai thế?”
“Mẹ, mẹ đừng nghe ba nói linh tinh.”
Bạc Quan Sơ cười với con trai: “Giữa con và ba con, mẹ vẫn tin ba con hơn.”
Haizz, Lương Du đành chịu thua.
Gần đến giờ, giáo viên chủ nhiệm vào lớp rồi bảo học sinh ra ngoài hoạt động tự do, còn phụ huynh ở lại lớp. Khi Lương Du đi qua chỗ của Hướng Huỳnh thì hơi dừng lại, động tác nhỏ này của cậu lập tức bị Bạc Quan Sơ phát hiện.
Phụ huynh của Hướng Huỳnh không đến, trên bàn không có thư gửi phụ huynh, chỉ có bài ngữ văn chép dở và vài cây bút lẻ loi.
“Đi chơi bóng không? Đi đánh một trận.” Có người lớp bên cạnh thò vào cửa sau gọi, hai lớp chuẩn bị thi đấu giao hữu, các nữ sinh đi theo cổ vũ cho lớp mình.
Hôm nay Lương Du không muốn chơi bóng, sau khi bị người kéo vào sân rồi ghi liên tiếp ba bàn thì đổi người.
“Anh Du thật sự không chơi nữa à?”
“Mọi người chơi đi, tôi đi mua nước.”
Lương Du vừa vào cầu thang, Hướng Huỳnh từ sân thượng đi xuống, hai người chạm mặt nhau.
Tóc cô bị gió thổi rối, tay trái cầm hai tờ giấy vẽ đã nhăn nhúm và một hộp màu nhỏ. Lương Du không nhìn thấy cô vẽ gì, tay phải Hướng Huỳnh cầm cây cọ dính đầy màu.
Hướng Huỳnh làm như không thấy cậu, cô đi thẳng xuống lầu; Lương Du theo đi sau, trong hành lang chỉ có tiếng bước chân.
Cô vào căn tin mua một chai nước, sau đó mở nắp nhúng cây cọ vào lắc lắc hai cái, rồi vo tròn tờ giấy vẽ ném vào thùng rác.
Lương Du trả tiền năm thùng nước khoáng, cậu nhờ chú ở căn tin chuyển giúp đến nhà thi đấu. Khi Lương Du ra ngoài, Hướng Huỳnh đã không còn ở đó.
Lương Du nhận được tin nhắn WeChat của Bạc Quan Sơ, mẹ cậu chụp trộm Hướng Huỳnh, nữ sinh ngồi xổm ở hành lang ngoài lớp học, chai nước khoáng cắm bút vẽ đặt bên cạnh, cô đang cúi đầu xem điện thoại.
“Tâm trạng cô bé không tốt.”
“Vâng.” Lương Du đã nhận ra.
“Vâng?” Bạc Quan Sơ nhắc nhở con trai: “Đừng học theo ba con, nếu không sau này con sẽ khóc đấy.”
Hướng Huỳnh ngẩng thì phát hiện có người phụ nữ đang nhìn mình, cô nàng xấu hổ cười sau đó đứng dậy dựa vào tường.
“Chào cháu, cô là mẹ của Lương Du.” Hôm nay Bạc Quan Sơ đi giày cao gót, khi đến gần thì khom lưng xuống.
“Cháu chào cô.”
“Nếu cần, cháu có thể nhờ Lương Du giúp đỡ bất cứ lúc nào, không chỉ việc vẽ mà cả những việc khác cũng được.”
Hướng Huỳnh hơi mơ hồ, như hiểu nhưng lại như không hiểu.
Buổi họp phụ huynh kết thúc không sớm lắm, Lương Viễn Triêu tới mẫu giáo đón con gái trước, sau đó mới đến trường trực thuộc đón vợ và con trai.
Bạc Quan Sơ vừa lên xe đã nói với Lương Viễn Triêu: “Em như thấy lại chúng ta hồi nhỏ.”
Lương Ý được gặp Bạc Quan Sơ thì rất phấn khích, cô bé ngồi trên ghế trẻ em cựa quậy: “Mẹ, mẹ ơi!”
Bạc Quan Sơ làm dấu “im lặng”.
Lương Viễn Triêu vừa lùi xe vừa hỏi: “Sao vậy?”
“Nhìn con trai anh kìa.”
Lương Viễn Triêu nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của vợ, anh thấy con trai đang đứng nói chuyện với một nữ sinh ở cổng trường.
Mùa Đông năm ấy có một trận tuyết lớn, Bạc Quan Sơ vừa sinh Lương Ý xong, khoảnh khắc nhìn thấy cô bé, cô không kìm nổi nước mắt.
Lương Du đứng ở bên cạnh cầm búp bê Barbie tặng em gái, cậu nghe mẹ nói: “Nếu trên đầu ba thước có thần linh, mẹ mong các con đều là những đứa trẻ được thần linh che chở.”
Mong rằng Hướng Huỳnh cũng thế.
(HẾT TRUYỆN)