Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 8: Đừng Thích Tôi



Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

Bạc Quan Sơ luôn cảm thấy áy náy vì đã làm vỡ khung ảnh của Lương Viễn Triêu. Để bù lại, cô phải chạy hết mấy tiệm mới tìm được một khung ảnh tương tự.

Kết quả Lương Viễn Triêu mang rắn ra dọa, hơn nữa còn cho cô uống trà côn trùng mắc ói kia. Nhưng Lương Viễn Triêu càng làm vậy thì Bạc Quan Sơ lại càng cảm thấy cậu chính là người được chọn hoàn hảo.

Cô cần “người hung hãn” như này, nếu không Vương Nhân Thành sẽ không sợ.

Công chúa chọn kỵ sĩ, tiểu thư chọn bảo vệ, Bạc Quan Sơ chọn Lương Viễn Triêu.

*

Tết Trùng Dương, thời tiết lạnh giá đóng băng vạn vật.

Sau khi vào tiết Sương Giáng, đồng phục mùa hè dần rút lui để đồng phục mùa thu ra trận.

Đại hội thể thao mùa thu sẽ được tổ chức vào tuần sau, bảng đăng ký tham gia của lớp 11A7 đến tận tuần này vẫn chưa nộp lên. Lớp trưởng bị thầy cô đốc thúc, bực bội đập bộp bộp lên bàn giáo viên.

“Trật tự…”

Tan tiết, học sinh trong lớp chẳng ai nghe lời lớp trưởng nữa, nam sinh tiếp tục cười đùa hi hi ha ha, nữ sinh tiếp tục tám chuyện trên trời dưới đất.

“Trật tự đi!” Lớp trưởng nổi đoá, cuối cùng học sinh trong lớp mới yên lặng.

“Thứ năm, thứ sáu tuần sau sẽ tổ chức đại hội thể thao, tổng có hai ngày. Danh sách vận động viên muộn nhất 12 giờ trưa nay phải nộp, danh sách vận động chính thức thứ 4 sẽ gửi đến các lớp. Hiện tại lớp chúng ta còn mấy hạng mục chưa đăng ký đủ.”

Lớp trưởng lật tờ đăng ký: “Một là hạng mục 1500m, hai là hạng mục 3000m.”

“Cái đệt, hạng mục như này ai dám đăng ký! Đầu bị úng nước à, 1000m đã chạy không nổi rồi mà giờ còn 1500, 3000.”

“Đi bộ được, có thể hoàn thành hết chặng đua chắc chắn chưa tới một nửa.”

“Ha ha ha ha ha, đi bộ… tản bộ được không?”

Lớp trưởng vỗ bàn: “Không đăng ký thì im giùm.”

“Trường quy định mỗi lớp bắt buộc phải có người thi 1500 và 3000, mà trước mắt lớp chúng ta không có ai đăng ký hai cái này. Hạng mục tiếp sức 4×100 cũng không có ai đăng ký nốt, hạng mục ném lao thiếu một bạn nữ, ném đĩa cũng thiếu một bạn nữ.”

Lớp 11A7 là lớp khối tự nhiên ít nữ nhất, cả lớp có 40 người thì chỉ có 9 nữ.

“Nam lớp chúng ta rất nhiều, hay 1500 với 3000m… các bạn nam xông trận đi.”

Lớp trưởng là nữ, nên vừa nói như vậy, đã chọc các bạn nam nổi điên.

“Dựa vào đâu thế?” Phía dưới có nam sinh thấp bé không phục.

Lớp trưởng chính nghĩa kiệm lời: “Dựa vào việc kiểm tra thể chất nữ chạy 800m, nam chạy 1000m.”

“Nữ trong lớp tự nhiên chẳng phải đều là Hoa Mộc Lan thời hiện đại à, chạy thì làm sao? Bình thường cũng không thấy các bạn đấy mảnh mai yếu đuối bao giờ!”

“Nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu nam phải ‘dấn thân’? Các bạn đấy đâu phải vợ bọn này, bọn này cần gì phải như gà mái mẹ bảo vệ con.”

Có vài nữ sinh lập tức oán giận: “Con trai như cậu nói lời này thì thật chẳng còn phẩm chất đàn ông, con gái bọn tôi có nói là không chạy à?”

Bạc Quan Sơ cười nhạo, lẩm bẩm nói: “Đã yếu còn sĩ diện.”

“Vậy mấy bạn nữ lên đi, các cậu lên, chúng tôi cũng lên!”

Bạn nữ vừa nãy hùng hổ cãi nhau ầm ĩ với các bạn nam chính là người từng tranh chức uỷ viên kỷ luật với Bạc Quan Sơ – Hà Chi.

Cậu ta khoanh tay trước ngực liếc mấy bạn nam, sau đó nói với lớp trưởng trên bục giảng: “Mình đăng ký ném lao.”

“Vậy 1500, 3000m với ném đĩa thì sao?”

Ngoại trừ Bạc Quan Sơ và bạn nữ ngồi đằng trước cô, thì nữ sinh trong lớp đều đã đăng ký hết.

Nữ sinh ngồi bàn trước tên Tiền Khả Khả, yếu đuối mảnh mai, ít nói, bình thường gần như chưa bao giờ nghe thấy giọng của cậu ấy.

Lớp trưởng hỏi lại lần nữa: “1500, 3000 với ném đĩa, ai đăng ký đây.”

Tiền Khả Khả cúi đầu giơ tay: “Mình… mình… đăng ký 1500.”

Hạng mục này đã vượt quá giới hạn của Tiền Khả Khả, bình thường ngay cả 800m cũng không chạy nổi, giờ 1500 thì cô nàng thật sự không biết bản thân có thể sống sót đến lúc kết thúc không.

“3000m với ném đĩa, ai đăng ký?”

Hà Chi xen vào: “Bạc Quan Sơ đó, bên nữ chỉ còn mình cậu ấy chưa đăng ký thôi.”

Lớp trưởng hỏi Bạc Quan Sơ: “Cậu có thể không?”

Bạc Quan Sơ nhìn lớp trưởng, lạnh lùng nói hai chữ: “Không thể.”

Hà Chi lại ném lửa về phía cô: “Bạc Quan Sơ, phiền cậu mang lên mình chút danh dự của lớp.”

Bạc Quan Sơ cười nhẹ, nói: “Vậy lần này cậu lên đi, lên làm gương cho tôi, lớp 12 tôi sẽ học tập theo cậu.”

“Ồ hô!” Mấy nam sinh bắt đầu hào hứng: “Hà Chi lên, Hà Chi cậu đi đi!”

Bạn nam trong lớp đều đứng hết về phía Bạc Quan Sơ, ai bảo cô đẹp chứ.

“Tôi đã đăng ký rồi! Mỗi người chỉ đăng ký nhiều nhất hai hạng mục.” Mặt Hà Chi đỏ bừng: “Cho nên còn hạng mục cuối cùng chỉ có thể là cậu đi!”

“Vậy cậu nhường hạng mục của mình cho tôi không phải tốt hơn à.”

“…”

“Để lớp trưởng đi tìm thầy Vương Nhân Thành nói đi!” Hà Chi không cam lòng, sau đó đi một mạch ra ngoài lớp.

Lớp trưởng có mối quan hệ tối với Hà Chi nên đương nhiên cũng không thích Bạc Quan Sơ. Cuối cùng đằng sau tên Bạc Quan Sơ vẫn xuất hiện hai hạng mục là chạy 3000 và ném đĩa. Không biết là lớp trưởng tự chủ trương hay là Vương Nhân Thành phân phó.

Giữa trưa thứ 4, lớp trưởng môn thể dục đưa danh sách chính thức về lớp.

Mấy nam sinh nhảy ra cướp lấy: “Bạc nữ thần chạy thật à! Ngầu lòi thế!”

Tiền Khả Khả quay đầu hỏi: “Cậu phải chạy 3000m?”

Cô nàng còn tưởng Bạc Quan Sơ là người thà chết chứ không phục.

“Không trâu bắt chó đi cày.”

Mặc dù nói rằng tên Bạc Quan Sơ xuất hiện trên danh sách, nhưng Tiền Khả Khả cảm thấy với tính cách hằng ngày thể hiện ra thì có khả năng Bạc Quan Sơ sẽ bỏ thi.

Tiền Khả Khả: “Số người đăng ký chạy 3000m ít hơn một nửa so với bên 1500m, bọn họ nói 3000m là nam nữ cùng chạy.”

Danh sách truyền đến tay Bạc Quan Sơ, đó là một quyển vở, bên trong ghi thời gian lịch trình cho hai ngày.

Mấy giờ đến mấy giờ có thi gì, đấu loại hay là chung kết, vận động viên đến từ lớp mấy và tên vận động viên, viết vô cùng rõ ràng.

Cô lật qua mấy trang trước tới thẳng trang cuối cùng, chạy 3000m diễn ra vào buổi sáng ngày hôm sau.

Lớp 10 không có hạng mục 3000m, tổng cả lớp 11 và 12 có 40 người chạy, chia làm 4 đội, có cả nam lẫn nữ.

Bạc Quan Sơ nhìn lướt qua, khi đang chuẩn bị gập quyển vở, bỗng nhiên cô thấy một cái tên ở mãi cuối.

Lương Viễn Triêu, sao cậu ấy cũng đăng ký 3000m.

Lúc đầu Bạc Quan Sơ có ý định bỏ thi, nhưng khoảnh khắc thấy cái tên đó, cô lại thu hồi ý định đó.

Trước khi diễn ra đại hội thể thao, Bạc Quan Sơ chưa từng chạm mặt Lương Viễn Triêu.

Toà nhà lớp 12 học tách biệt với lớp 10 và 11, loa phát thanh cũng là tự mình quản lý, hệt như hai thế giới. Ngay cả nghi thức chào cờ vào thứ hai và chạy bộ hằng ngày, lớp 12 cũng một mình thực hiện. Cho nên, không chỉ ở trường, mà ở tiệm nhà Chu Hằng, Bạc Quan Sơ cũng không gặp cậu.

Trước một ngày đại hội thể thao diễn ra, Bạc Quan Sơ đi đến tiệm nhà Chu Hằng ngồi nhờ ăn cơm.

“Hai người bạn kia của anh đâu?”

Chu Hằng không trả lời cô.

Lúc sau, cậu ta mới hỏi: “Em sợ rắn à?”

Bàn tay cầm đũa của Bạc Quan Sơ run lên, Chu Hằng lập tức hiểu rõ.

“Sao thế? Nhà anh nuôi rắn làm thú cưng?”

“Không.” Nhà cậu ta không nuôi, nhưng ông nội cậu ta nuôi một con.

“Em rất sợ rắn?” Chu Hằng lại hỏi.

Bạc Quan Sơ không còn cảm giác thèm ăn nữa: “Nói thừa, con đấy mà anh không sợ à?”

Rắn trong Tây Du Ký còn nuốt Tôn Ngộ Không vào bụng đấy, mà cô lại không có 72 phép thần thông biến hoá giống Tôn Ngộ Không.

“Em từng bị rắn cắn?”

Bạc Quan Sơ buông đũa, nhìn cậu ta: “Phải bị cắn rồi mới được sợ à?”

“Không.”

Bị cô nhìn mãi, mặt Chu Hằng bỗng nhiên đỏ lên.

“Này, Chu Hằng.”

“Gì.” Chu Hằng cúi đầu.

“Anh sẽ không thích tôi đấy chứ.”

Chu Hằng ngẩng đầu: “Không hề!”, Cô nàng này nói linh tinh gì thế.

Bạc Quan Sơ lại gần: “Khi anh đánh nhau với người khác, bọn họ có biết anh dễ thẹn thùng xấu hổ như này không?”

Vô nghĩa! Đương nhiên không biết! Biết rồi còn đánh cái đầu!

Lời tiếp theo Bạc Quan Sơ còn chưa nói ra, căn tiệm đã đón mấy vị khách.

Cô tránh sang một bên, tiếp tục ăn cơm. Hôm nay cơm hơi cứng, gạo nấu quá khô, cô mới ăn được hai miếng. Thừa dịp Chu Hằng không chú ý, Bạc Quan Sơ mở tủ lạnh lấy hộp pudding nhỏ.

Hương sữa xua tan đi cái nóng bức mùa hè, miếng kem dần dần tan chảy trong miệng.

“Gạo này chỉ có loại túi nhỏ à?”

Chu Hằng đang trao đổi với khách: “Không ạ, túi to nhà cháu để sau nhà, cô lấy không để cháu đem ra.”

“Vậy cho cô một túi to đi.”

Tiệm chỉ có mình Chu Hằng trông coi, lúc cậu ta vào sau nhà lấy gạo thì tiệm không còn ai coi nữa.

Bạc Quan Sơ xung phong đi đến quầy thu ngân mà ngày nào cậu ta cũng ngồi.

Cô ở đây lâu như thế, đồ này đặt ở đâu, bình thường khách mua đồ giá cả ra sao, cô gần như biết hết.

“Cô gái, giấy này bao nhiêu một bọc?”

“Một đồng năm ạ.”

“Xà phòng này bao nhiêu một bánh?”

“Bên trái là hai đồng, bên phải là hai đồng năm.”

“Cô gái, muối bao nhiêu một túi thế?”

“Một đồng ạ.”

Bạc Quan Sơ lấy tiền của bốn vị khách, lúc này Chu Hằng mới bê gạo ra.

Người phụ nữ đến tính tiền: “Gạo này bao nhiêu một túi?”

Bạc Quan Sơ sửng sốt, nhìn Chu Hằng: “45, đúng không?”

Chu Hằng phủi bụi trên tay, khẽ ‘ừm’ một tiếng.

“Cô ơi, gạo 45 đồng, dấm 4 đồng, tổng là 49 ạ.”

Người phụ nữ đưa tờ 50 đồng, Bạc Quan Sơ trả lại một đồng lẻ.

“Thì ra cảm giác làm ông chủ thu tiền cũng không tệ, chẳng trách anh không tới trường, nếu là tôi, tôi cũng không muốn đi.”

“…”

Chu Hằng không biết nên giải thích chuyện cậu ta ‘bí mật chuyển trường’ thế nào, cho nên im lặng không nói.

“Ba người mấy anh sao quen nhau thế?”

Bạc Quan Sơ đang hỏi về Chu Hằng, Phó Khâm và Lương Viễn Triêu.

“Bạn học Tiểu học.”

“Các anh học ở trường Tiểu học nào?”

“Trường số 1.”

À… cô ở trường số 3.

“Lúc Tiểu học đã chơi thân thế rồi à?”

“Kiểu kiểu thế.” Lớp 1 tiểu học quen nhau, quan hệ thân thiết từ từ lớn lên.

“Thành tích Lương Viễn Triêu tốt như thế, vì sao không học ở trường số 1?”

“Tôi không biết.”

“Chẹp…” Bạc Quan Sơ lắc đầu: “Chu Hằng, anh không biết nói dối tí nào cả.”

Cậu ta không nói, Bạc Quan Sơ liền đổi chủ đề: “Vậy vì sao anh học ở trường nghề? Người bạn giúp anh trông tiệm hôm đó nói anh rất chăm chỉ.”

Thật ra Bạc Quan Sơ cũng biết Chu Hằng rất chịu khó, ngoại trừ giờ cơm, mỗi lần cô đi ngang qua thì đều thấy cậu ta đang đọc sách.

“Cậu ấy có tên, tên Phó Khâm.”

Cậu ta lại lảng tránh câu hỏi của cô thêm lần nữa.

“Chu Hằng, bình thường anh có nói chuyện với người khác không?”

“Không.” Chu Hằng không biết ăn nói, ngoại trừ Phó Khâm và Lương Viễn Triêu, thì trước mặt ba mẹ, cậu ta cũng không nói nhiều.

Nhưng so với Lương Viễn Triêu, cậu ta cũng coi như là dễ nói chuyện.

“Vậy sao anh nói chuyện với tôi?”

“Anh sẽ không thật sự thích tôi chứ?”

Mặt Chu Hằng lại đỏ lên, lần này ngay cả lỗ tai cũng đỏ.

“Em ấy nói rất nhiều, nếu cứ phớt lờ mãi thì có vẻ không tôn trọng lắm.” Đây là lời trong lòng của Chu Hằng.

Bạc Quan Sơ bị chọc cười: “Không sớm nữa rồi.”

Cuối cùng cô nàng này cũng đi, Chu Hằng nhẹ nhàng thở ra.

“Chu Hằng!” Bạc Quan Sơ quay lại, một tay vỗ lên mặt kính thuỷ tinh trên quầy thu ngân.

Lại sao nữa…

“Tôi vừa mới ăn vụng bánh pudding nhà anh, anh không để bụng chứ.”

“Không sao.” Đây cũng không phải lần đầu.

“À, đúng rồi.” Cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo cậu ta lại gần hơn chút.

Xung quanh không có ai, Bạc Quan Sơ kề sát vào tai Chu Hằng, khẽ nói: “Nhất định đừng bao giờ thích tôi, người tôi muốn là Lương Viễn Triêu.”

Toàn bộ cảnh tượng đều rơi vào mắt của Lương Viễn Triêu – người đang đứng ngoài cách xa trăm mét.

_________________

Lời của tác giả:

Dần dần đi tới tình yêu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.