9.
Cuối tuần, tôi lục lọi quần áo trong tủ, phát hiện ra những chiếc váy cao cấp trong tủ đều là mẫu cũ từ mấy năm trước.
Tôi chọn chiếc đắt nhất. nhưng khá đoan trang và thục nữ, đồng thời, tôi cũng chọn chiếc túi đắt tiền nhất của mình.
Đứng trước gương, tôi lại nhớ đến lời nói của Cố Tri Châu: “Cô thì không còn trẻ nữa.”
Đột nhiên, tôi đổi ý thay chiếc váy hai dây khoét sâu rãnh lưng màu bạc, rồi quay người đi.
Buổi tối Chu Chỉ thấy trên người tôi toàn hàng hiệu, ánh mắt sáng ngời:
“Chị gái ơi, bạn trai của cậu cũng là công tử nhà giàu sao?”
“Chắc là vậy đó.”
Tôi nhấp một ngụm rượu.
Cố Tri Châu không chỉ là công tử nhà giàu, mà còn là người đứng đầu tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố Giang, có tiền đến như thế, nhưng là cố chấp không cho tôi dùng.
Một lúc sau, có người gửi đến một hộp quà màu hồng khổng lồ cùng 999 đóa hoa hồng.
Chu Chỉ lôi kéo các bạn đến chụp ảnh cùng, vui mừng đến mức phát khóc.
Tôi cũng muốn khóc.
Cố Tri Châu còn chưa đến, tôi mặc váy hai dây gần như lạnh cóng.
Tôi đi vệ sinh, vô tình nhìn thấy phòng riêng bên cạnh.
Trong phòng, một anh chàng tuấn tú đang bị một phụ nữ lắm tiền ôm vào lòng, sờ s0ạng đủ kiểu, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Tôi đang suy nghĩ chàng trai nào lại lỡ sa ngã vào con đường này vậy.
Nhìn kỹ hơn lại là Lục Trì.
Tôi nhìn cậu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cậu.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ.
Tôi xấu hổ thay cho cậu.
Tôi còn tự hỏi tại sao mấy ngày nay cậu lại không liên lạc với tôi, thì ra là đi làm trai bao rồi.
Các cậu con trai bây giờ cũng ghê gớm thật, cái gì cũng có thể nuốt trôi được.
Tôi từ nhà vệ sinh bước ra, vừa đến ngã rẽ, một bóng dáng cao lớn đã chặn đường tôi:
“Đã lâu không gặp, chị gái.”
Lục Trì mơ màng nhìn tôi.
Hai má hơi đỏ, bộ dáng trông thật quyến rũ.
Tôi hiểu mà, đây cũng là công việc của cậu.
“Chị đến dự tiệc sinh nhật của bạn, cậu cũng vậy…”
Cậu cũng đến dự tiệc sinh nhật sao?
Tôi không nói hết, giữ lại lòng tự trọng cho cậu.
“Hửm, liên tục xuất hiện trước mặt em? Nhưng lại không trả lời tin nhắn của em? Chơi em vui không chị?”
Tôi có hơi đau đầu:
“Không có chơi đùa gì hết, chị không nói chuyện với em nữa, em mau quay về với người phụ nữ của em đi, con của bạn chị sắp chào đời rồi.”
Tôi lười tranh luận với cậu, vội vàng quay về để chứng kiến tình yêu của người ta.
Vừa lúc định đi, trên vai lại trở nên nặng trĩu.
“Em chóng mặt quá.” Cậu nói một câu, cả người đều dựa vào tôi, “Chị ơi, chị dìu em đi được không?”
“Em thật sự không uống được nữa.”
Đúng lúc này, người phụ nữ lắm tiền của cậu đi ra tìm cậu.
Cùng lúc đó, Cố Tri Châu cũng xuất hiện ở hành lang.
10.
Sos.
Tôi chợt nhận ra, nếu để người phụ nữ kia và Cố Tri Châu nhìn thấy tư thế mập mờ giữa tôi với Lục Trì, tôi sẽ không giống người tới bắt gian nữa.
Mà giống người bị bắt gian thì đúng hơn.
Tôi phản xạ trong vòng một giây, kéo cậu chạy.
Dẫn cậu đến một khách sạn gần đấy.
Cậu say lắm rồi, nằm cuộn tròn trên giường, bất tỉnh nhân sự.
Tôi vừa cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị quay lại bên kia để bắt gian, lại nhận được cuộc gọi từ Chu Chỉ.
Nó đổ chuông một lúc, nhưng lại cúp máy ngay khi tôi định bấm nhận.
Tôi sững sờ một hồi, rồi mới gọi lại cho cô ta.
Phải mất một lúc lâu bên kia mới nghe máy:
“Chờ một chút, chồng à…để em nghe điện thoại, a…”
“Đã là lúc nào rồi, mà em còn dám phân tâm nữa?”
Giây tiếp theo điện thoại bị cúp luôn.
Tôi nhìn chiếc điện thoại vừa bị cúp máy, bàng hoàng đến ngu người.
Trước giờ các vụ bắt gian tôi nghe nói tới đều là lúc đang không mặc quần áo, tôi còn chưa từng thấy tận mắt bao giờ.
Lần đầu tiên nghe thấy tận tai, cũng khá hot đấy.
Có cảm giác như mình đang tham gia cùng luôn vậy.
Đương nhiên không phải chỉ mình tôi cảm thấy thế, còn cả Lục Trì mới nôn mửa trong nhà vệ sinh vừa quay lại.
Cậu cũng nghe thấy.
Cậu cau mày:
“Chị ơi, chị xem phim gì vậy?”
Bầu không khí thật khó xử.
Tôi đột nhiên hỏi một câu:
“Một đêm của cậu bao nhiêu tiền?”
Cậu sốc ngang, khàn giọng hỏi: “Ý chị là gì?”
“Tôi có thể trả.”
“Tôi đang rất muốn.”
Như bị k1ch thích, tôi nghiêng người về phía trước để nhìn kỹ hơn khuôn mặt cậu.
Cậu có một khuôn mặt rất đẹp.
Chắc vì tôi đến gần quá, cậu mất tự nhiên quay mặt đi:
“Em không có bán…thân”
Nói đến đoạn sau, giọng cậu lí nhí như muỗi:
“Vội cái gì chứ, em đi tắm trước đây, buổi chiều em mới đánh bóng rổ xong.”
Cậu vào phòng tắm.
Khi bước ra lần nữa, trên eo cậu chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, d ái tai của cậu đỏ bừng.
Da mặt tôi dày, nâng mặt cậu lên, hôn một cái.
Sau đó giơ tay phải lên, chụp ảnh từ nhiều góc độ.
Cậu ôm eo tôi:
“Chị bi3n thái quá đi.”
“Chụp vài tấm cậu có thấy phiền không?”
“Nếu em nói em thấy phiền chị sẽ dừng lại sao?”
“Không.”
“C.h.ế.t tiệt. Em thích chị quá.”
Ảnh chụp khiến tôi rất hài lòng, tôi thả cậu ra, sau đó lấy điện thoại chuyển cho cậu một bao lì xì đỏ hai trăm:
“Nhận đi.”
“Ý gì đây?” Cậu nhìn tôi, “Quần của em cũng tụt sẵn rồi, thế mà chị chỉ hôn em thôi hả?”
“Tôi không thừa tiền để qua đêm với cậu đâu, hai trăm là vừa đủ cho một nụ hôn rồi, tiền phòng tôi cũng đã thanh toán, cậu có thể ở lại đến sáng mai.”
Nói xong, tôi xách túi lên rời khỏi khách sạn.
11.
Về đến nhà, Cố Tri Châu vẫn chưa quay về.
Tôi nằm trên sofa xem ảnh chụp ban nãy, rạo rực nóng hết cả người.
Sống được hai mươi bảy năm rồi, vậy mà còn bị một cậu trai mười tám tuổi tán tỉnh đến mức này.
Cảm thấy bản thân thật không có tiến bộ gì cả.
Đến sáng sớm, Cố Tri Châu quay trở lại, thấy tôi đang ngẩn người ngồi ở phòng khách, sững sờ trong giây lát:
“Đợi tôi cả đêm à?”
“Đúng vậy.”
Tôi trả lời rồi chạy tới, giúp anh ta cởi áo khoác, lại còn chu đáo bật nước tắm cho anh ta.
Anh ta có chút kháng cự, thở dài:
“Tô Hiểu Hiểu, đừng cho rằng cô đợi tôi cả đêm thì có thể khiến tôi cảm động, tôi không có tình cảm gì đối với cô hết.”
“Tôi biết, vậy chắc hẳn anh có nhiều tình cảm với cô ta lắm phải không?”
Nói xong, tôi đem bức ảnh anh ta và Chu Chỉ hôn nhau cho anh ta xem.
Ảnh này là tôi lấy từ trang cá nhân của Chu Chỉ.
Anh ta nhìn thấy bức ảnh, vẻ mặt có hơi xấu hổ:
“Lại theo dõi tôi nữa à? Tôi đi đâu cùng ai. còn chưa tới lượt cô quản thúc đâu.”
Tôi bình tĩnh đưa cho anh ta tờ giấy ly hôn:
“Ừ, thế anh đã muốn ly hôn chưa?”
Vẻ mặt anh ta tối sầm, nhìn tôi với vẻ khó tin:
“Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.”
“Không ly hôn cũng được, vậy trả tiền đi, dạo này tôi đang thích một chiếc túi mới.”
Tôi rút lại tờ đơn ly hôn.
Tôi biết anh ta sẽ không chịu ly hôn, anh ta còn chưa hành hạ tôi đủ đâu.
“Cô muốn bao nhiêu nữa?”
“Hai mươi vạn.”
Trong lúc chuyển tiền, anh ta nhìn tôi đầy nghi ngờ:
“Tôi càng ngày càng không hiểu nổi cô, trước kia cô có thích đồ hiệu đâu.”
Tôi mỉm cười: “Ngại quá, hồi xưa tôi giả vờ đấy.”
Nhận tiền xong, tôi gửi tin nhắn WeChat cho Lục Trì:
[Rảnh không? Chị đây đang có tiền.]
Kết quả là tin nhắn không chỉ không gửi được, mà còn dính một dấu chấm than màu đỏ.
Trai bao thời nay, tùy hứng như vậy luôn?
12.
Tôi chỉ còn cách đến trường, gọi Lâm Lâm ra bao một bữa thịnh soạn.
Cậu ấy thấy tôi tự dưng có nhiều tiền thế, hỏi tôi lấy tiền đâu ra.
“Cố Tri Châu cho đấy.”
“Cậu bắt gian thành công rồi à?”
Tôi mỉm cười cay đắng gật đầu.
“Mấy ngày nay cái cô Chu Chỉ kia không về ký túc xá, bọn họ đang sống chung hay sao đó, đợi lỡ đến lúc cô ta có thai thì sao, cậu vẫn mặc kệ luôn à?”
“À?”
Tôi hoàn toàn không nghe thấy Lâm Lâm đang nói gì.
Bởi vì có một nhóm nam sinh đang tiến về phía này, người cao nhất trong đám chính là Lục Trì.
“Cô Lâm, cô cũng ăn ở đây à?”
Đây đều là sinh viên trong lớp của cậu ấy, trùng hợp gặp nhau ở nhà hàng, Lâm Lâm lịch sự hỏi họ có muốn ngồi chung không:
“Đây là Tô Hiểu Hiểu bạn cô, còn đây là Lục Trì, trước đây chúng ta còn từng cùng nhau chơi Liên Quân đó.”
Lục Trì thậm chí còn không thèm nhìn tôi:
“Không quen.”
Bầu không khí rất xấu hổ.
“Cũng phải, về sau mọi người không chơi chung nữa, không nhận ra nhau cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Lâm vội làm dịu bầu không khí.
“Đừng ngồi không nữa, mau gọi đồ ăn đi, hôm nay cô mời các em.” Lâm Lâm đưa thực đơn cho bọn họ.
Lục Trì liếc nhìn thực đơn, cười nhạo:
“Món nào cũng đắt hơn em nghĩ.”
Một câu nói khiến mọi người đều giật mình.
“Không sao, không sao. Chúng ta muốn ăn gì cũng được. Đây là phú bà của cô đấy.” Lâm Lâm chỉ vào tôi.
Lục Trì nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Thật là hào phóng.”
Sao cậu lại nói chuyện mỉa mai thế nhỉ?
Các em trai thật là khó hiểu.
Cuối cùng cậu lấy cớ có việc bận, rời đi.
Cậu trai đi cùng vội vàng giải thích:
“Hình như đại ca của chúng em vừa bị một người phụ nữ xấu xa đá, tâm trạng đang không tốt, hai người đừng để ý nhé, bọn em xin phép đi trước ạ.”
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Lâm lau mồ hôi nói:
“Cuối cùng cũng đi rồi, sao nay ông nhỏ Lục Trì này lại khó tính thế nhỉ?”
“Cái cậu tên Lục Trì kia, có hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn lắm à?”
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Có vẻ như cậu ấy đang làm việc part-time ngoài trường.”
“Cậu thấy hả?”
“Ừ.”
Lâm Lâm cẩn thận nhớ lại: “Tớ chưa nghe thấy chuyện đó bao giờ, cậu ấy cũng không xin học bổng hay trợ cấp sinh viên khó khăn gì cả.”
Tôi ngẩn ngơ.
Thà làm trai bao cũng không xin học bổng, có vẻ lòng tự trọng rất cao.
Trên đường về, tôi nghĩ đi nghĩ lại có phải do hai trăm quá ít, nên cậu mới ghét bỏ, xóa kết bạn với tôi không nhỉ.
Tôi kết bạn lại với cậu một lần nữa.
Cậu đồng ý trong vòng một giây:
[Nói đi, chị muốn cái gì hả? Tốt nhất là chị nói hết trong lần này luôn đi, em không đủ kiên nhẫn để chơi với chị đâu.]
Tôi không nói gì, gửi cho cậu một bao lì xì hai trăm.
Cậu gửi lại một dấu chấm hỏi.
[Nhận đi, tối nay cậu còn chưa ăn cơm đâu đấy.]
Vừa gửi xong, tôi chạy xe tới cổng trường, cậu đứng dưới đèn đường nhìn tôi chằm chằm.
Thấy tôi dừng xe lại, cậu chạy tới, vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Tiền chị cũng cho rồi, không hôn à?”
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy xe của Cố Tri Châu đang chạy về phía cổng trường.
Tôi sợ hết hồn:
“Lên xe rồi nói.”
13.
Tôi chở cậu dạo quanh thành phố.
Đi được mấy vòng, cậu cuối cùng cũng mất kiên nhẫn:
“Chị à, chị muốn hít khí trời trước khi về nhà à? Em hít đến no luôn rồi.”
“Không phải.”
Tôi nhức cả đầu.
Tôi lái xe đến một vùng ngoại ô vắng vẻ, muốn giải thích rõ với cậu:
“Thật ra chị đưa tiền…” không phải vì muốn hôn cậu.
Nửa câu sau còn chưa kịp nói, trước mặt đã bị bóng người bao lấy.
Khoảnh khắc môi cậu chạm vào môi tôi, tâm hồn tôi bay đi đâu luôn rồi:
“Chị ơi, thật muốn c.h.ơ.i c.h.ế.t chị quá.”
“Ngồi yên đi.”
Giọng điệu thì dịu dàng, mà động tác lại rất mạnh bạo.
Giữ chặt cả hai tay hai chân của tôi…
Không ngờ ở cái tuổi 27 này, tôi lại bị một cậu trai mười tám tuổi ôm vào lòng, hôn tới mê sảng.
Càng không ngờ rằng, mình sẽ bị cậu hôn tới mức không thở nổi.
“Hít thở đi chứ, chị à.”
Tôi vội hít lấy hít để không khí trong lành thật sâu.
Cậu lại ôm lấy eo tôi, hôn tiếp:
“Chị đã trả tiền cho em rồi, em không thể để chị bị lỗ vốn được.”
Nụ hôn say đắm này kéo dài suốt một giờ đồng hồ.
Cuối cùng tôi không biết mình có còn là người không nữa, nhưng tôi biết cậu hôn rất giỏi.
Sau khi kết thúc, tôi hỏi:
“Chị đưa em về trường nhé?”
“Ký túc xá đóng cửa rồi.”
Cậu cười khẩy nhìn tôi.
Hết cách, tôi lại đưa cậu đến khách sạn.
Đến sảnh khách sạn, tôi không đi ra, bảo cậu tự lên phòng.
Nhưng cậu vẫn ngồi trong xe không chịu đi:
“Lên thì lên, nhưng mà lỡ về rồi chị không trả lời tin nhắn em luôn thì sao?”
“Trả lời, trả lời, trả lời mà.”
Cậu vẫn ngồi im.
“Sao vậy?” Tôi hỏi cậu.
Cậu thở dài, vẻ mặt có chút bất lực:
“Bây giờ em không thể xuống được, vẫn còn c.ứ.n.g quá.”
Tôi theo tầm mắt nhìn xuống quần của cậu, bị dọa đến thở hắt.
Nghe đồn các em trai 18 tuổi so với kim cương còn…
Tôi đính chính lại, này không phải nghe đồn đâu:
“Chị mở điều hòa cho em nhé?”
Tôi lặng lẽ bật điều hòa, ở cùng cậu trong xe thêm nửa tiếng nữa đợi cậu giải quyết xong Lục Trì nhỏ, Lục Trì lớn mới miễn cưỡng đi vào khách sạn.
Sau khi tiễn nhóc 18 tuổi này đi, tôi vội vàng lái xe về nhà.
Lúc đang đổi giày ở cửa, tôi nhận được tin nhắn WeChat của Lục Trì gửi tới:
[Chị về tới nhà chưa?]
[Về tới rồi.]
[À, vậy thì tốt, chị ơi, em lại c.ứ.n.g nữa rồi.]
Tôi?
Còn chưa kịp trả lời, một giọng nói vang lên làm tôi hết hồn:
“Tôi có thấy cô ở trường.”
Là Cố Tri Châu, anh ta đang ngồi trong phòng khách, nhìn tôi đang lề mề đổi giày.
“Tôi đã cảnh cáo cô không được theo dõi tôi nữa, vừa nhìn thấy mặt cô tôi liền nhớ tới cảnh cô ấy nằm trên vũng m.á.u, cô nói xem sao tôi có thể yêu cô cho được?”
Anh ta bị bệnh thật rồi.
Nhưng những gì anh ta nói ở nửa câu sau vẫn luôn là một chướng ngại mà tôi không thể vượt qua được, cảm thấy phiền thật sự.
14.
Tôi lập tức lạnh mặt:
“Tôi không theo dõi anh, là tôi và Lâm Lâm có hẹn đi ăn với nhau.”
Anh ta nhìn chằm chằm tôi:
“Bây giờ đã mười hai rưỡi rồi, cô đi ăn giờ này à?”
Tôi vốn đang chột dạ, nhưng sau đó nghĩ lại, tại sao tôi lại phải sợ anh ta?
“Cố Tri Châu, anh chơi phần anh, tôi ăn phần tôi, anh bảo tôi để anh yên, giờ lại đòi quản lý tôi, anh có thấy anh đang vượt quá giới hạn không?”
“Cô là phụ nữ, mà đi chơi tới tận nửa đêm, cô không có liêm sỉ à?”
Ồ, anh ta đi chơi thì không sao.
Tôi đi chơi là không có liêm sỉ?
Tôi tức giận, lấy đơn ly hôn từ trong ngăn kéo ra:
“Nếu không chịu được, thì anh cứ ký đi.”
Anh ta nhìn tôi vài giây, mất bình tĩnh nói: “Khỏi nghĩ tới chuyện đó đi.”
Một lúc sau, anh ta lại nói:
“Tô Hiểu Hiểu, cô cố tình về muộn để thu hút sự chú ý của tôi cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không mắc bẫy đâu.”
“Nếu tôi thích cô, tôi biết lấy đâu mặt mũi gặp lại Trần Tĩnh nữa?”
Ok.
Tôi lơ anh ta, đi tắm.
Trong lúc tắm rửa, Cố Tri Châu tới gõ cửa phòng.
Tôi không nhịn nổi nữa:
“Cố Tri Châu, anh bị điên à?”
Có lẽ chưa bao giờ thấy tôi quát mắng anh ta một cách không kiên nhẫn như thế, anh ta sửng sốt đứng đó:
“Điện thoại của cô cứ đổ chuông suốt.”
Toang.
Tôi đoán được ngay là ai gửi tin nhắn.
Nhưng tôi giả vờ bình tĩnh trả lời: “Tôi biết rồi.”
Là Lục Trì chứ ai nữa.
Hơn mười mấy tin nhắn liền.
Ban nãy tôi chột dạ chưa kịp đọc tin nhắn.
Kết quả là Lục Trì gọi video tới, khiến tôi sợ đến đứng tim.
“Ai đấy?” Cố Tri Châu hỏi tôi.
“Mẹ tôi.”
Tôi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Tôi vội trả lời Lục Trì:
“Ông nội tôi ơi, cậu làm cái gì vậy hả? Tôi vừa mới tắm xong, cậu định phá luôn điện thoại của tôi đấy hả.”
“Em chợt nhớ ra lúc tạm biệt chị chưa nói hẹn gặp lại em.”
Tôi bái phục luôn rồi:
“Hẹn gặp lại hẹn gặp lại, được chưa hả?”
Mãi cậu mới hết dỗi, tôi dỗ cậu tận nửa tiếng, cậu mới chịu đi ngủ.
Tôi quay lại phòng, Cố Tri Châu vẫn còn thức:
“Mẹ cô bị sao vậy?”
Tôi phản xạ nhanh:
“Không có gì, tôi đi ngủ đây.”
Hiện tại tôi đang bị hai người đàn ông này làm phiền muốn c.h.ế.t, chẳng muốn nói một câu nào nữa.
Tôi đang mơ màng sắp ngủ, lại có cảm giác như người bên cạnh cứ xoay đi xoay lại.
Anh ta bị mất ngủ à?
15.
Sáng hôm sau, dì Ngô nói Cố Tri Châu gọi tôi xuống ăn sáng.
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Trước đây anh ta chưa bao giờ quan tâm đ ến việc ăn uống của tôi.
Cùng lúc đó, Lục Trì gửi tin nhắn cho tôi:
[Chị ơi, tối qua em mơ thấy chị.]
Tôi sợ tới mức vội tắt điện thoại đi.
Một cảm giác vụng trộm sợ bị phát hiện bao trùm tôi.
Tôi cảm thấy như mình thật vô đạo đức, bị điên rồi, thiếu chút nữa là có thể độc ác xuống tay với một cậu trai mười tám tuổi rồi.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình không nên tiếp tục làm vậy nữa:
[Nghĩ đi nghĩ lại, em có thấy chúng ta nên quay về mối quan hệ làm bạn bè trong game không?]
[?]
[Thật ra chị chỉ là một bà cô già, không những đã kết hôn, mà con của chị cũng tầm tuổi em luôn rồi đó.]
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó gửi lại một câu:
[Ồ, ra là thế à? Vậy chị có cân nhắc đến việc đổi một người cha khác cho con mình không?]
Tôi xịt keo cứng ngắc.
Nam sinh thời nay vì kiếm tiền mà bất chấp tất cả luôn rồi à.
[Nếu em thiếu tiền, chị có thể cho em, nhưng nếu em muốn thứ khác thì chị cũng chịu.]
[Vậy nụ hôn tối qua là sao? Nụ hôn của tình bạn?]
[Coi như vậy đi.]
Bên kia lại im lặng một lúc, rồi mới đáp:
[Được được, Tô Hiểu Hiểu thì ra chị chơi em, chị nhớ mặt em đấy.]
Tôi không dám nhớ đâu.
Tôi trực tiếp hủy kết bạn với cậu.
Vốn tưởng rằng mình sẽ sớm quên đi vận đào hoa tốn 200 tệ mua về này, thì đột nhiên Lâm Lâm lại nhắc tới Lục Trì:
“Cậu còn nhớ Lục Trì không? Đêm hôm kia cậu nhóc không về kí túc xá, vừa lúc bị quản lý kiểm tra phòng phát hiện, bây giờ quản lý định xử phạt nặng lắm đấy.”
“Lúc trước tớ nghe cậu nói cậu nhóc làm việc part-time, liệu có phải hôm đấy cậu ấy đi làm không nhỉ?”
Hôm đấy là ngày tôi đưa Lục Trì đi khách sạn thì phải?
“Hả? Đúng đúng, chắc vậy đó.”
“Cậu ấy không chỉ làm việc part-time, mà còn kiếm được tận 200 tệ đó, tớ có thể làm chứng.”
“Cậu lại gặp à?”
“Ừ, cậu ấy…” tôi vắt óc nghĩ ra một công việc part-time tử tế cho cậu, “Tớ đã gặp cậu ấy ở Haidilao.”
“Cậu là giảng viên mà, sao cậu không nói đỡ cho cậu ấy?”
“Cậu ấy khổ như vậy à? Thế thì tớ hiểu lầm cậu nhóc rồi.”
Chiều hôm đó tôi lái xe tới trường học.
Lâm Lâm nói rằng, nếu cần thiết, tôi có thể làm nhân chứng cho công việc part-time của cậu tại Haidilao.
Ai mà biết được, một lần chơi trai bao sao mà khó khăn đến thế.
Tôi đợi Lâm Lâm trong văn phòng của cậu ấy, kết quả lại thấy cậu ấy cùng Lục Trì và một vài nam sinh bước vào.
Lục Trì liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi, tôi cũng vậy.
Ánh mắt của cậu cực kỳ bá đạo, mắt đối mắt được vài giây, tôi liếc đi chỗ khác.
Hình như Lâm Lâm đang nói chuyện với bọn họ về chuyện học phần hay tín chỉ nào đó.
Tôi sợ Lục Trì nói lung tung, nên đã bí mật kết bạn lại với cậu trên WeChat:
[Chuyện tối hôm kia, chị đã nói với giảng viên của em là em đang làm việc part-time ở Haidilao, em đừng để lộ gì. Cũng đừng để cô ấy biết chuyện của chúng ta đấy.]
Lục Trì nhìn tôi, trả lời tin nhắn WeChat:
[Chị sợ người khác biết mối quan hệ của chúng ta à? Em được lợi gì không?]
Được lợi gì á?
Tôi đang giúp cậu, cậu còn muốn gì nữa?
Vừa định gửi cho cậu một bao lì xì đỏ, nhưng nhớ đến nụ hôn kia, thì lại rén:
[Chả có lợi lộc gì.]
[Vậy thì em sẽ tự giác xin một chút.]
Nói xong, cậu đi về phía tôi, khiến tôi sợ đến mức tim nhảy lên cổ họng.
Mọi người khó hiểu nhìn cậu.
Nhưng mà, cậu chỉ tới cầm cốc giấy bên cạnh tôi, rồi đi lấy nước.
Chỉ là lúc cầm cốc giấy lên, ngón út của cậu…móc vào tay tôi, khóe miệng cậu hơi nhếch lên.
Cậu thì thầm một câu mà chỉ hai chúng tôi mới có thể nghe thấy:
“Sợ lắm à, chị?”
Tôi bị cậu làm cho nổi da gà khắp người.
Tôi không nghe thấy mọi người đang nói chuyện gì nữa, chỉ nghe được mỗi nhịp tim của chính mình.
Cậu vẫn không sợ c.h.ế.t nhắn tin cho tôi:
[Chị ơi, sao mặt chị đỏ thế?]
[Lục Trì!]
Cậu phớt lờ việc tôi đang phát cáu, lại nhắn cho tôi: [Dễ thương thật đấy.]
Xử lý xong chuyện của Lục Trì, tôi ra hành lang hút thuốc, tình cờ thấy Cố Tri Châu đang đợi Chu Chỉ ở tầng dưới.
Ở vị trí này chỉ cần anh ta ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tôi ngay.
Toang hơn nữa là, lúc này Lục Trì lại ngậm một điếu thuốc đi tới, cúi đầu xuống:
“Chị ơi, cho em xin ít lửa nhé.”
Tôi cảm thấy không ổn.
Sợ Cố Tri Châu nhìn thấy, tôi vội vàng chui vào lòng ngực của Lục Trì.
Cậu bị tôi lao vào sặc cả thuốc lá:
“Chị cũng thật là, đâm vào ngực em đau quá.”
16.
Cảm thấy mọi chuyện đã ổn, tôi đẩy Lục Trì ra:
“Chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn bè nhé?”
Trên mặt cậu hiện lên dấu chấm hỏi:
“Được thôi, kết bạn lại đi.”
Tôi và Lục Trì kết bạn lại trên WeChat.
Điều kiện tiên quyết là, chỉ làm bạn bè.
Cậu không nói đồng ý hay không.
Thái độ cứ thờ ơ.
Thỉnh thoảng cậu gửi tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho tôi.
Tôi cũng thỉnh thoảng đáp lại.
Rồi thỉnh thoảng nửa đêm cậu sẽ nói những câu đi quá giới hạn.
Tôi lập tức trả lời:
[Đã bảo rồi, từ hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện như bạn bè bình thường thôi.]
Cậu không còn nhắn tin cho tôi nữa.
Ngay cả tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cũng không còn nữa.
Có lẽ cậu đã có mục tiêu mới rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dạo này tâm trạng của Cố Tri Châu không được tốt.
Anh ta cứ trằn trọc mãi không ngủ được, còn vô duyên vô cớ đập phá đồ đạc.
Tôi lấy cớ bị anh ta làm ảnh hưởng giấc ngủ, chuyển sang phòng cho khách.
Đêm đó, anh ta lại nổi giận, mắng dì Ngô.
Hỏi dì ấy tại sao lại dọn phòng khách cho tôi.
“Cố Tri Châu anh có bị điên không? Anh kêu anh không thích tôi, không ngủ nổi với tôi còn gì?”
Anh ta tái mét cả mặt:
“Rồi tùy cô, cô muốn ngủ đâu thì ngủ, ai mà thèm quan tâm? Cô cũng lớn tuổi rồi, cô tưởng mình vẫn còn thơm như mấy cô gái trẻ à?”
C.o.n m.ẹ n.ó, anh ta còn body shaming tôi cơ à:
“Tôi kém các em gái trẻ, anh cũng kém các em trai trẻ như nhau thôi, mùi như mấy ông già không bằng.”
Anh ta nhìn tôi: “Em trai trẻ nào?”
Tôi suýt thì lỡ miệng, không nói tiếp nữa.
“Dạo này tôi hay thấy cô tới trường học, ngày nào cũng…đêm khuya mới về nhà, cô đang làm cái quái gì vậy hả?”
“Làm gì cũng không phải việc của anh.”
Anh ta tức đến khó thở.
Tôi cãi nhau với anh ta một trận, cuối cùng kết thúc bằng việc anh ta đập phá đồ đạc, tôi đóng cửa lại, đeo tai nghe không thèm quan tâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, dạo này Cố Tri Châu có gì đó không ổn.
Trước kia một tuần bảy ngày thì năm ngày anh ta không thèm về nhà.
Hai ngày còn lại thì về muộn tầm 1 2 giờ sáng.
Bây giờ thì về nhà trước 10 giờ, lại còn khó ở như vậy, chắc là do bất mãn chuyện gì đó.
Hóa ra tôi đoán đúng rồi, anh ta đang cãi nhau với Chu Chỉ.