Editor: Mễ
Trên hành lang gió rất lớn, tiếng gió thổi đến làm cửa sổ hai bên phát ra tiếng động, Đồng Kỳ lấy chìa khóa ra mở cửa, xoa xoa trán bị đỏ, dẫn Bạch tổng đi vào, đồ nội thất phong cách châu Âu đập vào mắt, so với tone màu lạnh nhà hàng xóm tạo thành đối lập rõ ràng.
Đồng Kỳ đi tới sofa, mệt mỏi ngồi xuống, ngồi một hồi mới đứng dậy, lau khóe môi cho Bạch tổng, cười nói: “Bảo bối, sao con lại ăn đến dây đầy măt thế này.”
Bạch tổng phun mũi phì phò, cả thân hình đứng lên, Đồng Kỳ đưa tay ôm lấy nó, xoa xoa cổ nó, lúc này mới nghiêng đầu, lấy bật lửa với điếu thuốc, ngậm ở khóe môi hơi sưng lên vì nụ hôn khi nãy, chậm rãi rót từng hơi từng hơi.
Khóe môi có chút đau, vừa rồi dừng sức hơi nhiều, bị thương rồi.
Nghĩ đến môi lưỡi của Liêu Thành Xuyên, Đồng Kỳ lại nóng lên, cô không thể không thừa nhận, đã nhiều năm như vậy, Liêu Thành Xuyên vẫn là người đàn ông có thể khơi mào dục vọng của cô nhất.
Hai người cứ tiếp tục ở chung như vậy, không chừng, ngày nào đó cô sẽ trực tiếp cường bạo anh.
Chậc chậc.
Chờ điếu thuốc cháy hết, Bạch tổng cũng mệt mỏi, hai mắt không chống đỡ nổi nữa, Đồng Kỳ vào phòng tắm tắm rửa lại, dẫn theo Bạch tổng lên giường ngủ.
Phải thường xuyên đưa Bạch Tổng ra ngoài vận động thôi, bình thường Đồng Kỳ không có thời gian, thậm chí có khi buổi tối phải tăng ca, vì thế cô thay đổi thời gian tập thể dục với Bạch tổng thành buổi sáng.
Chỉnh đồng hồ báo thức reo trước sáu giờ rưỡi, Đồng Kỳ cảm thấy chân mình tê rần, vén chăn lên nhìn, đầu Bạch Tổng đè lên chân cô. Cũng không biết đã đè bao lâu.
Đồng Kỳ khẽ nhúc nhích, Bạch tổng tỉnh theo, thấy cô tỉnh, Bạch Tổng chui vào trong ngực cô, Đồng Kỳ dựa đầu lên cổ nó, nó cúi đầu hừ hừ sủa một tiếng, Đồng Kỳ nở nụ cười, nói: “Đi chạy bộ thôi.”
“Gâu ——” – Bạch Tổng nhảy lên một cái rồi nhảy xuống giường, đi quanh chân cô.
Đồng Kỳ vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, xong thì đi làm bữa sáng, lúc trước cô ăn sáng ở khách sạn, bây giờ có thêm Bạch tổng, nên đổi thành ăn ở nhà.
Ăn sáng xong, cô đeo dây cho Bạch tổng, mang giày thể thao, cùng nhau chạy bộ.
Điểm tốt của tiểu khu này là yên tĩnh, dựa vào núi, bảo an tốt, dù hơi xa thành phố, gần đây cũng không có cơ sở giải trí quy mô lớn nào, ngược lại có siêu thị và khu sinh hoạt đầy đủ, nhưng không lớn lắm, bình thường mọi người chọn sống ở đây đều bởi vì thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy.
Đồng Kỳ biết, đằng sau khu này còn có một số ngôi sao, nghệ sĩ đang ở, nhưng nơi đó dành cho VIP, ngay cả cửa ra vào cũng được sắp xếp ở lối khác, ở khu nhà của Đồng Kỳ nhìn qua thì có vẻ gần, mà trên thực tế muốn đi qua đó rất khó. Trước đó cô cũng chạy bộ buổi sáng, nhưng mà công việc quá bận, thỉnh thoảng thức khuya, nên ngày hôm sau cô đều nghỉ ngơi.
Gần đây vì Bạch Tổng nên ngày nào cô cũng dậy sớm chạy bộ, chỉ là hôm nay Bạch tổng có chút hưng phấn, vừa ra khỏi thang máy liền chạy, Đồng Kỳ xém chút nữa không giữ được nó.
Chạy ra khỏi cửa, cô túm chặt lấy sợi dây, hét lên: “Bạch Tổng, chậm một chút, chậm một chút.“
Chân chó của Bạch Tổng như được gắn tên lửa, co giò chạy về phía trước, Đồng Kỳ miễn cưỡng mới đuổi kịp bước chân nó, nhưng vẫn hiện ra một loại dáng vẻ bị chó kéo đi, Đồng Kỳ che mặt, có chút mất mặt, không ngừng kéo dây về phía mình: “Bạch tổng, mẹ nói, con có thể chậm một chút được không? Bảo bối à…“
Trong tiểu khu có vài ngừoi tập thể dục buổi sáng, thấy một nữ nhân xinh đẹp bị một con chó kéo đến không kiểm soát được, nhao nhao nhìn sang.
Đồng Kỳ chỉ có thể bước nhanh hơn, miễn cưỡng đuổi theo.
Nhưng Bạch Tổng dường như càng hưng phấn, chân chó cứ chạy về phía trước.
Thân thể Đồng Kỳ vừa cân bằng lại bị nó kéo về phía trước lần nữa ——
Mẹ bà nó chứ, lại không giữ nó được, lúc này phía sau có bước chân bước tới gần, một bàn tay to từ phía sau giữ chặt eo Đồng Kỳ, tránh cho cô không nhào về phía trước, Đồng Kỳ ngã lại về phía sau, rơi vào trong ngực người kia, cô ngửa đầu, đối diện là gương mặt của Liêu Thành Xuyên, anh cười khẽ: “Đây là không khống chế được?“
Đồng Kỳ sửng sốt nửa ngày, sau đó bất đắc dĩ nói: “Có chút giữ không nổi nó, không biết nó bị gì mà hưng phấn tới vậy?”
Liêu Thành Xuyên đưa tay, cầm lấy sợi dây trên tay Đồng Kỳ, lập tức giữ Bạch Tổng lại, chân chó Bạch Tổng không chạy được nữa, đành quay đầu về, cọ cọ vào chân Đồng Kỳ, cái bộ dáng như thể muốn nói mau dẫn con đi chạy đi, con không khống chế được bản thân mà ——
Khóe môi Đồng Kỳ giật giật, nắm mạnh lấy lông nó mắng: “Con xém chút kéo mẹ ngã đập mặt con có biết không hả?“
“Gâu……“ – Nó sửa tiếp mấy tiếp như làm nũng.
Liêu Thành Xuyên giữ lấy sợi dây: “Đi chung đi, tôi giữ nó.“
Đồng Kỳ lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán, gật gật đầu, theo chân anh, Bạch Tổng lại vui sướng chuẩn bị co giò chạy, đáng tiếc bị Liêu Thành Xuyên giữ lại, chỉ có thể đạp mạnh chân, ngoan ngoãn chạy chậm với Liêu Thành Xuyên, Đồng Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi chạy bên cạnh anh.
Bạch Tổng tung tăng ở phía trước, cô với Liêu Thành Xuyên thì chạy song song nhau.
Cô thỉnh thoảng sẽ chạy chậm lại, thất thần nhìn bóng lưng anh, hôm nay Liêu Thành Xuyên mặc áo thể thao màu trắng cùng với quần thể thao dài màu xám, thân hình cao lớn, anh tuấn ngời ngời, vài giọt mồ hôi từ tóc anh trượt xuống gò má, Đồng Kỳ lau cổ, khẽ nuốt ngụm nước miếng.
Cô chạy lên trước, hỏi: “Anh thường chạy bộ buổi sáng sao?“
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Ừ.“
“Vậy sao lúc chạy bộ tôi không thấy anh?“ – Từ lúc ba mẹ cô về quê đến nay, Đồng Kỳ đã chạy được bốn ngày rồi,, đương nhiên, trước hôm qua cô chạy cùng Bạch Tổng vẫn còn rất hài hòa, chỉ có hôm nay mới bị nó lôi cô như vậy.
Lại có một giọt mồ hôi lăn xuống má anh, lắc lư ở cằm, Liêu Thành Xuyên trả lời: “Tôi mới đi công tác về.“
“Hôm qua về sao?“ – Hôm qua là sinh nhật anh.
“Ừm.“
Đồng Kỳ gật đầu, nói vậy cũng hợp lý, sau cái ngày anh trả chén tổ yến cho cô, dù cô đi làm, tan ca hay là dẫn Bạch Tổng ra ngoài hoặc đi cùng với ba mẹ cô cũng đều không thấy Liêu Thành Xuyên, cửa nhà cũng không thấy mở.
Đồng Kỳ hỏi: “Anh ăn sáng chưa?“
Liêu Thành Xuyên dẫn Bạch Tổng đi chậm lại, mới trả lời: “Chưa ăn.“
Đồng Kỳ: “Tôi có làm bánh mì sandwich, anh có muốn ăn không?“
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt cô mang theo nét cười, cũng nhìn lại anh, ngón tay thon dài của Liêu Thành Xuyên lau mồ hôi đang trượt xuống cằm, nói: “Được.“
Bảy giờ rưỡi, ở trên đường chạy của tiểu khu, hai người một chó từ từ đi chậm lại, đi bộ lên bậc thang tiến vào hành lang, Bạch Tổng đi vòng quanh chân cô, sợi dây màu đỏ cũng theo đó quấn Đồng Kỳ lại, Liêu Thành Xuyên buồn cười kéo Đồng Kỳ ra, Đồng Kỳ nhấc chân lên, tránh khỏi sợi dây.
Thang máy tới, cửa mở ra, bên trong có hai người, một người đeo kính râm mang khẩu trang, người đằng sau cầm túi xách, tầm mắt đối diện nhau, người nọ khẽ gật đầu với Liêu Thành Xuyên.
Liêu Thành Xuyên trầm giọng đáp: “Chào.“
Người cầm túi xách đằng sau đỏ mặt cũng chào anh: “Chào.“
Sau đó hai người họ đi ra, Liêu Thành Xuyên dắt Đồng Kỳ vào thang máy, Đồng Kỳ liền đi theo, cô nhìn người đeo kính mang khẩu trang một chút, thang máy đóng lại, cũng ngăn lại tầm mắt cô, Bạch Tổng ở trong thang máy lắc lư, đi qua đi lại.
Đồng Kỳ thu hồi tầm mắt, nhìn gò má Liêu Thành Xuyên một cái: “Anh quen hả?“
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Ừm.“
Đồng Kỳ cười: “Tôi cảm thấy anh ta giống tiểu thịt tươi Lâm Đế.“
Thân hình giống, cảm giác cũng giống.
Liêu Thành Xuyên nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, không trả lời cô.
Thang máy mở ra, Đồng Kỳ mở cửa, Bạch Tổng vui vẻ xông vào nhà, Liêu Thành Xuyên lúc này thả lỏng sợi dây, theo sau Đồng Kỳ đi vào.
Đồng Kỳ mở tủ giày, lấy một đôi dép lê ở bên trong ra đặt trước mặt anh.
Liêu Thành Xuyên cúi đầu nhìn.
Đồng Kỳ cũng cúi đầu, nửa ngày sau mới dựa vào cửa cười: “Sao vậy? Ghét bỏ dép của ba tôi sao?“
Liêu Thành Xuyên không trả lời cô, tự cởi giày của mình, xỏ đôi đép của người già vào, Đồng Kỳ nhìn một hồi, nhìn cười, nói: “Ngồi đợi một lát, tôi làm nóng bánh mì sandwich cho anh, muốn uống sữa bò hay ăn cháo trắng?“
“Ăn cháo trắng.“
Sau khi Liêu Thành Xuyên đi vào, ngay ở khoảnh khắc đầu tiên đã bị thu hút bởi bàn bida được đặt bên cạnh cửa sổ, anh đi lên trước, chạm vào bàn, cái bàn này còn rất mới.
Đồng Kỳ hâm đồ ăn xong đi ra, thấy anh đang rờ vào bàn, cười nói: “Có thời gian chúng ta lại chơi một ván.“
Anh gật đầu: “Được.“
Sau đó đi qua, Đồng Kỳ đem sandwich với cháo trắng đặt trước mặt anh, nói: “Mẹ tôi có làm món ăn kèm, ăn chung với cháo trắng rất ngon, anh thử đi.“
“Cám ơn.“
Mẹ Đồng Kỳ làm món ăn kèm với cháo trắng mùi vị rất tuyệt, Liêu Thành Xuyên vừa ăn vào vị giác như được kích thích, còn có bánh sandwich mềm mềm, mùi vị rất ngon.
Anh hỏi: “Đây là cô làm?“
Đồng Kỳ chống cằm, gật đầu: “Ừ, tôi làm, bánh mì này tôi tự làm, tôi làm mềm một chút.“
“Bánh mì không phải mua sao?“
“Không.“
Liêu Thành Xuyên lại cắn một miếng: “Không nghĩ tới cô cũng biết nấu ăn đấy.“
Đồng Kỳ cười tủm tỉm: “Đúng vậy, ai cưới được tôi thì là phúc của họ.“
Liêu Thành Xuyên lau khóe môi, giọng nói thản nhiên: “Đúng vậy.”
Đồng Kỳ âm thầm cắn răng.
Chủ đề kết thúc.
“Anh ăn đi, tôi đi tắm.“ – Vừa mới chạy bộ về, cả ngừoi Đồng Kỳ toàn mồ hôi, cô đứng dậy, cầm lấy áo choàng đi vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa, trang điểm rồi đi ra, phòng ăn không có ai, nhưng phòng bếp có tiếng nước, Đồng Kỳ đi qua đó thì thấy một người đàn ông đứng trước bồn rửa bát đang rửa bát đĩa.
Tiếng nước chảy rào rào, cánh tay mạnh mẽ của anh bị ánh mặt trời chiếu đến phân nửa, góc mặt chuyên tâm, quả thực rất hấp dẫn, Đồng Kỳ đứng nhìn một hồi, lúc người đàn ông xoay ngừoi nghiêng đầu treo tạp dề, cũng vừa vặn nhìn thấy Đồng Kỳ đang nghiêng đầu lộ ra cần cổ, cô mặc áo sơ mi trắng với váy đen vừa tới gối, cổ áo hơi mở, ánh sáng chiếu vào càng làm cho cổ cô thêm tinh tế, rất quyến rũ.
Liêu Thành Xuyên đi tới, giọng nói khàn khàn: “Tôi về đây.“
Đồng Kỳ gật đầu: “Được rồi, tôi cũng cũng phải ra ngoài.“
Cô xách túi, chỉnh lại cổ áo, nói: “Đi thôi.“
Bạch Tổng vui vẻ đuổi theo, Đồng Kỳ khom xuống ôm đầu Bạch Tổng hôn nó: “Bảo bối, mẹ đi làm đây, đợi chín giờ sẽ có dì lại chăm con.“
Bạch Tổng cọ cọ cô: “Gâu ——“
Đồng Kỳ xoa xoa đầu nó, mới đứng dậy mở cửa, thay giày cao gót, Bạch Tổng gấp gáp muốn đuổi theo, muốn đi ra ngoài. Đồng Kỳ đẩy Liêu Thành Xuyên ra, sau đó rất nhanh chạy ra ngoài, sầm một tiếng – cửa đóng lại.
Bạc Tổng ở bên trong sủa gâu gâu với họ, trong đôi mắt ngập tràn tủi thân.
Đồng Kỳ mềm lòng cố nhịn, cầm túi xoay người.
Liêu Thành Xuyên giơ tay, xoa đầu cô, nói: “Cám ơn bữa sáng của cô.“
Đồng Kỳ ngẩn ngơ hai giây, liền cười: “Không có gì, lần sau mời tôi ăn cơm là được, ừm, nếu có tổ chức tiệc gì, nhớ đến đặt ở nhà hàng tôi.“
“Được.“ – Liêu Thành Xuyên trả lời rồi đi về nhà mình.
Đồng Kỳ nhìn anh, sau đó ấn thang máy, đi vào, cô vuốt tóc mình, dường như muốn đánh tan độ ấm tay anh lưu lại trên đó.
– —–oOo——