:
Các nhân viên trong studio nói rằng gần đây Trình Dã ngọt ngào quá đi thôi, chắc chắn là vì anh đang yêu đương rồi. Hai người họ không quá lộ liễu trước mặt mọi người trong studio nhưng trong mắt mọi người, việc anh và Tùy Duy Tâm quen nhau cũng không phải là bí mật gì.
Mỗi lần Tùy Duy Tâm đ ến studio, mọi người sẽ lên tinh thần gấp trăm lần, đều mở to mắt lên, tuy bề ngoài trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra họ đang nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Chết tiệt! Giám đốc Tùy cười với anh Trình kìa, chết tiệt! Anh Trình chạm vào eo giám đốc Tùy kia, ôi chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Tại sao dù lịch trình rất bận rộn nhưng giám đốc Tùy vẫn bỏ thời gian ra để đến đây chứ? Tại sao người lạnh lùng với mọi người như giám đốc Tùy lại mỉm cười dịu dàng khi nhìn thấy Trình Dã? Tại sao giữa hai người lại có nhiều bong bóng màu hồng như vậy?
Vì sao cơ chứ? Vì tình yêu đó.
Dù không ai vạch trần nhưng mọi người đều ngầm hiểu và điên cuồng lan truyền tin tức với bạn bè.
Thậm chí trên một diễn đàn nào đó còn có bài đăng: 18/8 Hai ông chủ của tôi, đây là tình yêu thần tiên gì vậy?
Nhưng hôm nay Trình Dã vừa đến studio, mọi người đều cảm thấy áp suất thấp vây quanh. Sắc mặt anh lạnh lùng, trong tay cầm một tập tài liệu, nói với mọi người: “Mọi người xem cái này đi.”
Mọi người đi tới nhìn, rồi quay sang nhìn nhau.
Cẩm Nghệ cũng có một studio chụp ảnh, mô hình hoạt động giống hệt studio FX của họ, rõ ràng là sao chép.
Đây không phải là trùng hợp hay bắt chước, mà là hành vi tranh đoạt tài nguyên một cách trắng trợn. Hai công ty đứng sau họ vốn đã có mối quan hệ cạnh tranh, nhưng Cẩm Nghệ làm thế này thì cũng chơi bẩn quá rồi.
Thật sự không còn cách nào khác được nữa, Trình Dã cũng đâu làm gì được.
Chuyện thế này, chẳng lẽ đi đánh nhau một trận à?
Chỉ có thể tự mình nuốt trôi cục tức này, quá ngột ngạt rồi.
Mặc dù cũng không ảnh hưởng mấy đến studio của họ những vẫn sẽ có một số nguồn lực bị phân tán, thậm chí là cắt giữa chừng. Trang thiết bị, dựng cảnh, nhiếp ảnh gia đều đã sẵn sàng nhưng khách hàng đã hẹn đột nhiên không đến được, chuyện này đã xảy ra mấy lần rồi.
Dù tính tình có tốt đến mấy cũng không thể chịu đựng được, huống chi Trình Dã cũng không phải là người giỏi chịu đựng.
Trình Dã nói với Tùy Duy Tâm về tình hình cụ thể, khiến Tùy Duy Tâm cau mày.
“Ông đây không làm nữa.” Trình Dã nói với giọng điệu rất hung dữ, sau đó khí thế của anh yếu đi, dường như sắp buông bỏ chính mình: “Anh bao dưỡng em đi.”
Tùy Duy Tâm cau mày, cười nói: “Được.”
Hắn ôm Trình Dã, nghiêng đầu thì thầm vào tai anh: “Nuôi một mình em thì dư sức.”
Cơn giận của Trình Dã lập tức biến mất.
Anh nhìn thấy một hộp thuốc lá trên bàn, bao bì khá đặc biệt, anh chưa từng thấy hiệu thuốc này bao giờ.
Trình Dã cầm hộp thuốc lá trong tay: “Em cũng muốn hút một điếu.” Anh nghịch hộp thuốc nhưng không mở ra: “Có bật lửa không?”
Tùy Duy Tâm đưa bật lửa cho anh, lắc đầu. Tùy Duy Tâm nhìn anh mỉm cười, sau đó đưa tay nắm lấy tóc anh, nó đã dài đến mức có thể nắm được, hắn nói: “Đi cắt tóc đi.”
“Ừm.” Trình Dã hút thuốc, uể oải gật đầu.
“Dù sao thì nhiếp ảnh gia ở Cẩm Nghệ cũng không bằng em đâu.”
Tùy Duy Tâm đáp lại chắc nịch: “Anh biết mà.”
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trình Dã có chuyện cần xác nhận nên hẹn gặp Lê Tiêu, Lê Tiêu sẵn sàng đồng ý.
Hai người đứng ở ven sông, hôm nay gió thổi hơi mạnh, Trình Dã cũng không nói nhiều: “Ở đây đi, tôi nói thẳng nhé.”
“Cẩm Nghệ thành lập một studio chụp ảnh.” Trình Dã không hỏi mà dùng câu khẳng định: “Đó là ý tưởng của cậu.”
Lê Tiêu có vẻ kinh ngạc: “Sao anh có thể nghĩ như thế về em như vậy?”
Gã ta tỏ vẻ thất vọng, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, nhún vai nói: “Được thôi, em chỉ nhắc qua thôi mà, nếu có thực hiện thật thì cũng đâu liên quan gì đến em.”
Trình Dã không thể hiểu được: “Làm như vậy có lợi lộc gì cho cậu? Cậu cũng đâu có kiếm cơm bằng nghề nhiếp ảnh.”
“Sao lại không có lợi? Có rất nhiều lợi đấy.”
“Anh” Lê Tiêu mỉm cười: “Em chưa bao giờ là người tốt cả.”
Nụ cười của gã vẫn như trước, kiêu ngạo và rạng rỡ. Nhưng Trình Dã lại cảm thấy đằng sau nụ cười rạng rỡ đó là bóng tối đầy bụi bẩn.
Kiểu người như gã ta. Trình Dã cười khẩy rồi tự hỏi trước đây mình thích điều gì ở gã nhỉ?
Trình Dã nói: “Được, vậy cậu cứ tiếp tục đi.” Anh nói xong thì xoay người rời đi.
Lê Tiêu vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Trình Dã, mãi đến khi anh đã đi rất xa, bóng lưng dần dần khuất bóng, gã mới nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn: Em lại ụp nồi cho anh nữa rồi.
Bên kia truyền đến tin nhắn thoại, giọng nói có vẻ lo lắng: “Sao vậy? Chuyện gì vậy? Hiện giờ anh đang ở đâu?”
Lê Tiêu trả lời ngắn gọn bằng mấy từ: studio chụp ảnh.
Hộp thoại cứ báo là đang gõ chữ nhưng cuối cùng chỉ gửi đến biểu tượng bất bình: /oan ức/
Lê Tiêu sửng sốt một hồi mới đáp: Sẽ không có lần sau đâu.
Phía bên kia trả lời: Yêu anh moa moa da.
Sở dĩ Trình Dã cho rằng việc Cẩm Nghệ mở studio có sự tác động của Lê Tiêu là vì những người bỏ ngang buổi chụp đều là những người nổi tiếng trên mạng do Cẩm Nghệ quản lý hoặc những nghệ sĩ có quan hệ cá nhân tốt với Lê Tiêu, khó trách khiến người khác nghĩ nhiều. Họ làm vậy để bày tỏ quan điểm giữa rõ ràng giữa Cẩm Nghệ và Phong Hành, nhưng một phần cũng là do Lê Tiêu nên gã ta không hề bào chữa.
Gã đã hết đường rút lui rồi.