Không Cảm Xúc

Chương 8



:

Đã đến giờ ăn trưa, Tùy Duy Tâm giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Tôi mời cậu ăn cơm.”

Buổi sáng Trình Dã sợ bị kẹt xe nên đi từ rất sớm, không có thời gian ăn sáng, bây giờ anh đang rất đói nên cũng không ra vẻ làm gì.

Tùy Duy Tâm đưa anh đến một nhà hàng Nhật Bản gần công ty.

Tùy Duy Tâm nhìn thực đơn mà đau hết cả đầu, hắn thấy món nào vừa mắt thì gọi, sau đó đưa thực đơn sang cho Trình Dã.

“Anh không thường xuyên tới đây ăn cơm phải không?” Trình Dã hỏi.

Tùy Duy Tâm hơi ngạc nhiên: “Cái này cậu cũng có thể nhìn ra à.”

“Trông anh không giống người thích đồ ăn Nhật chút nào.”

Tùy Duy Tâm cười hỏi: “Vậy trông tôi sẽ thích ăn cái gì?”

“Không biết, nhưng có lẽ sẽ không thích ăn những món quá phức tạp.” Trình Dã suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Đồ ăn lần lượt được bưng ra: “Tôi không ăn ngoài nhiều, đây là được người khác giới thiệu cho.” Tùy Duy Tâm gắp một miếng cá hồi lên.

Trình Dã nói không sai, Tùy Duy Tâm ghét nhất là sự phiền phức, hắn cũng ăn cơm ở căng tin công ty giống như những nhân viên bình thường khác, đồ ăn ở đó rất ngon, hắn không kén chọn, cũng lười bận tâm chuyện giám đốc thì phải được ưu tiên hơn nhân viên.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Mọi việc trong studio sắp đi vào quỹ đạo và sẽ phải mất một thời gian để chuẩn bị cho hoạt động chính thức.

Studio được đặt ở một biệt thự nhỏ ở ngoại thành, đây là nhà của Tùy Duy Tâm. Trình Dã vốn định liên hệ thuê một căn nhà nhưng Tùy Duy Tâm nói rằng vừa hay hắn có một căn nhà bỏ trống, có thể dùng làm studio được, ông chủ này đúng là rất hào phóng.

Từ việc đề xuất kế hoạch đến việc đưa vào thực hiện đều phải điều chỉnh rất nhiều, tất cả đều do một tay Trình Dã lo liệu. Mặc dù Tùy Duy Tâm nói rằng nếu có vấn đề gì thì cứ đến tìm hắn nhưng những vấn đề nhỏ Trình Dã có thể tự giải quyết, cũng không cần phải làm phiền Tùy Duy Tâm.

Studio được đặt tên là “FX*”, viết tắt của Phong Hành.

*Bính âm của Phong Hành là fēngxíng

Trong những ngày chuẩn bị cho studio, Trình Dã có một công việc tạm thời. Một nhiếp ảnh gia có quan hệ khá tốt với Trình Dã mở lớp đào tạo nhiếp ảnh, một giáo viên tham gia giảng dạy phải đi chụp ảnh ở xa nên không tham gia được, vì thế người nọ đành làm phiền đến Trình Dã, nhờ anh làm giáo viên tạm thời vì chưa tìm được người thay thế.

Các giáo viên nổi tiếng trong ngành đều rất nghiêm túc và khắt khe. Cách sắp xếp khóa học cũng rất chuyên nghiệp, được nhiều người đánh giá cao. Việc mở lớp này đã thực hiện vài năm nên không cần lo lắng về số lượng học sinh.

Tuy nhiên, lớp mà Trình Dã dạy lại hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ. Đó là lớp học dành cho trẻ em, việc kinh doanh giảng dạy nhiếp ảnh đã được mở rộng không ít, Trình Dã bất lực nghĩ.

Đây là lớp dạy những điều cơ bản nhất và không cần tốn nhiều công sức, bởi vì tất cả học viên đến lớp đều là trẻ em, hơn nữa có lẽ phần nhiều là bị bố mẹ ép đến. Cũng có một số đứa trẻ thích chụp ảnh nhưng những khóa học nhàm chán có vẻ không phù hợp với chúng lắm, khiến chúng cảm thấy buồn ngủ, còn có mấy nhóc lén chơi điện thoại di động nữa.

Nhưng cũng có ngoại lệ, cô bé ngồi ở hàng cuối cùng với mái tóc dài được buộc lên đơn giản, cô nhóc mặc một bộ váy công chúa, nhìn rất ngoan ngoãn và đáng yêu, hình như chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi. Cô bé dùng một cuốn sổ rất đẹp để ghi chép, Trình Dã đi tới xem thử thì phát hiện nét chữ của cô bé rất đẹp, gọn gàng và duyên dáng.

Cô bé trông có vẻ không thích nói chuyện cho lắm, những người khác đều tìm được bạn mới và ngồi cùng nhau thành hai, ba người, cô bé là người duy nhất ngồi một mình ở hàng cuối cùng với chiếc máy ảnh đặt bên cạnh.

Ồ.

Trình Dã thực sự rất ngạc nhiên trước thiết bị chuyên nghiệp như vậy, máy ảnh mà cô bé sử dụng được coi là hàng tốt đối với các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ai đã mua cái này này cho cô bé? Có vẻ như họ mắt nhắm mắt mở chọn loại đắt nhất rồi.

Không có gì sai khi nói đồ đắt nhất là tốt nhất, đắt tất nhiên phải tốt hơn rồi, nhưng không thể mua loại máy ảnh chuyên nghiệp này cho một người mới bắt đầu được, không thể nào biết chạy trước khi biết đi.

Anh chú ý đến ảnh chụp của cô bé, phần lớn những người mới học ở giai đoạn này đều chỉ bắt chước và chưa hình thành phong cách riêng, nhưng cách chụp ảnh của cô bé không giống ai cả mà ngược lại rất có nét riêng.

Trình Dã cúi người, nhẹ nhàng hỏi: “Cháu tên là gì vậy?”

Cô bé vẫn đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ vào sổ tay, cô nhóc cũng không chú ý đến lời anh nói lắm: “Tùy Tâm Ý.”

Tùy… Tâm Ý, cô nhóc này có quan hệ gì với Tùy Duy Tâm ư? Đừng nói là con gái của hắn nhé? Nhưng anh chưa nghe nói đến chuyện này bao giờ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.