Đến khi trời sáng hẳn, đơn binh mạnh nhất nhân loại cũng đã chuẩn bị võ trang xong.
Trăm năm trước, khi các nhà khoa học và nhóm kỹ sư rời khỏi tinh cầu này đã vùi lấp lối đi vào trong, hiển nhiên cũng đã huỷ đi con đường đi sâu vào trong lòng đất. Trăm năm sau, con người muốn đi vào trong một thời gian ngắn thì chỉ có thể sử dụng một số loại máy móc cải tiến tạm thời dựa trên khảo sát địa chất.
Chung Yến không nói gì, dáng người đứng thẳng tắp trước màn hình quan sát. Y mặc một thân tây trang đen, từ lúc đến Học viện tinh cho tới giờ vẫn chưa từng đổi. Ròng rã gần một ngày trời y chưa từng nghỉ ngơi, vẫn liên tục chỉ huy công việc. Làn da của y vốn đã trắng, hiện giờ lại càng tái nhợt đến kinh người, lộ ra vẻ bệnh trạng mất tự nhiên. Quầng mắt y xanh đen, màu môi tím tái, dù là người chưa từng học y nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy không ổn.
Sảnh chỉ huy nằm bên trong toà thực nghiệm, nhóm người được phái đi trợ giúp Adrian đi xuống lòng đất bên dưới viện Cơ khí đã trở về. Fayn nói với Chung Yến: “Ngài Tổng thống, cậu ta đã đi qua tầng chất nổ, mọi việc đều thuận lợi.”
Chung Yến gật đầu: “Tốt.”
Tin tức này vào năm phút trước, thông qua thiết bị giám sát đã truyền tới sảnh chỉ huy rồi. Chung Yến tin chắc Fayn đến đây không phải vì báo cho mình tin này. Quả nhiên, Fayn nói tiếp: “Chung Yến, cậu đi nghỉ ngơi một lúc đi. Adrian còn phải ở dưới đó rất lâu, đoạn đường này tạm thời bỏ qua đi, không có gì nguy hiểm đâu. Hơn nữa quá trình này cậu ta cũng không mở camera được, không có gì để nhìn cả.”
Anh ta gọi tên Chung Yến chứ không phải Tổng thống, ra hiệu đây là cuộc nói chuyện riêng không liên quan đến công việc. Vẻ mặt Chung Yến khẽ thay đổi, hỏi: “Anh ấy bảo cậu nói như vậy sao?”
“Đúng. Trước khi xuống đó cậu ta nói với tôi như vậy, cậu ta sợ sức khoẻ cậu không chịu nổi.”
Chung Yến lắc đầu nói: “Có người đang ở tiền tuyến cứu vớt nhân loại, tổng thống lại đi ngủ thì sao được. Hơn nữa… tôi cũng không ngủ được.”
Trong tình huống này, đừng nói là Chung Yến, toàn bộ người trong Học viện tinh sợ rằng cũng không một ai ngủ được. Trong sảnh chỉ huy tạm thời là một bầu không khí bận rộn khẩn trương. Thực ra những người bận rộn chỉ có người đang ngồi trên đài theo dõi hoặc những người ngồi trước bàn điều khiển, những người khác đều không định rời đi, tất cả đều yên lặng đứng trong các góc của đại sảnh, dưới điều kiện không làm ảnh hưởng tới các nhân viên giám sát, đều im lặng quan sát vận mệnh của nhân loại.
Fayn không khuyên được y cũng đành bỏ cuộc, đi tới vị trí của mình trên đài giám sát.
Tổng thống mặc chính trang đen chắp tay đứng sau đài theo dõi giống như một bức tượng tôn thần cứng rắn lạnh lẽo. Y không chỉ giống với mọi người, cùng chờ đợi sự tuyên án đối với vận mệnh nhân loại, mà còn là người trực tiếp phụ trách hành động lần này, cũng là bạn đời của người thực hiện nhiệm vụ. Tất cả mọi người đều thông cảm cho tâm tình của y, cổ vũ thì quá vô ích, an ủi lại để lộ mềm yếu, thế nên không một ai dám đi lên quấy rầy.
Theo lý mà nói, là tổng thống – người có quyền phụ trách cao nhất đương nhiên sẽ có tư cách ngồi trước đài chỉ huy, nhưng Chung Yến lại xin miễn việc này, y nói thẳng rằng tất cả những người đang ngồi bên trên đều là những người có thể phát huy tác dụng.
Mấy giờ trôi qua, hình ảnh của Adrian cuối cùng cũng hiện lên trên màn hình theo dõi, hắn đã thả ra quả camera bay đầu tiên.
“Đài chỉ huy, tôi đã đột phá qua khoảng cách cực hạn của máy thăm dò. Vũ khí chưa sử dụng tới, không bị thương, tất cả vẫn rất thuận lợi.”
Mọi người trong đại sảnh đều thở phào nhẹ nhõm. Cái gọi là khoảng cách cực hạn của máy thăm dò không phải là vì bản thân chúng không thể tiếp tục đi xuống sâu hơn, mà là vì bị một loại cơ quan bảo vệ từ trăm năm trước ngăn cản. Không có mật mã bảo vệ, họ chỉ có thể đành tiếp tục để máy thăm dò xông vào cơ quan này. Tuy vậy, dù đã làm hỏng rất nhiều máy thăm dò cũng không thể đột phá qua cửa ải này, nhiều người trong nhóm chuyên gia lo lắng rằng Adrian cũng sẽ bị kẹt tại đây, hoặc phải về tay trắng, hoặc xấu hơn là mất mạng tại đây.
Nhìn qua hình ảnh theo dõi, dưới chân Adrian có không ít xác máy móc còn mới, đều là của máy thăm dò bị phá hỏng trong ngày hôm qua và hôm nay. Chẳng qua, như hắn đã nói, bản thân hắn và trang bị trên người đều còn hoàn hảo vô khuyết, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng xì xào thán phục.
Vượt qua khoảng cách đã được thăm dò sẽ không còn có ánh đèn do nhóm thi công lắp đặt nữa. Adrian mở đèn chiếu sáng trên mũ tác chiến để soi về đằng trước. Nói là phía trước nhưng thực ra trên radar cho thấy hắn đang tiến sâu hơn vào trong lòng đất. Hiển nhiên, càng đi sâu vào lõi của tinh cầu thì trọng lực càng thay đổi nhiều hơn, có lẽ là do nhóm kỹ sư thực hiện xây dựng tinh cầu này đã điều chỉnh để tiện cho bản thân đi vào.
Thấy trên vách tường có chốt mở đèn, Adrian đưa tay gạt lên, cả con đường bỗng trở nên sáng ngời. Trong sảnh chỉ huy có không ít người giật mình, Fayn phụ trách chỉ huy hoạt động lần này nói vào thiết bị liên lạc: “Thống soái! Trước khi đụng tới chốt mở gì cậu có thể báo trước cho chúng tôi một tiếng có được không hả? Ngộ nhỡ cái này không phải chốt mở đèn thì sao?”
“Bên trên có viết ‘đèn’ mà. Mọi người có phải lo nghĩ nhiều rồi không?” Adrian bất đắc dĩ nói. Mà dù có không viết thì tạo hình chốt mở như vậy còn có thể để làm gì nữa? Không khí khẩn trương của sảnh chỉ huy dường như truyền qua tai nghe vào tai hắn, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Chung Yến có lẽ sẽ không nghe lời mình mà đi nghỉ ngơi, chắc chắn cũng đang cùng mọi người quan sát tình huống, đáy lòng mềm nhũn lại, đổi giọng trấn an nói: “Được rồi, tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ báo với đài chỉ huy trước.”
Có ánh đèn nên tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn nhiều. Adrian tiếp tục đi sâu hơn vào lòng đất, cứ cách mỗi giờ sẽ gặp được cơ quan bảo vệ một lần, lần sau nguy hiểm hơn lần trước. Cũng may các trang bị trên người hắn đều đã được tuyển chọn kỹ càng, có cân nhắc khi gặp phải nhiều tình huống nên đối với Adrian quả thực như hổ mọc thêm cánh. Sau mấy lần, trang bị đã bị hao tổn không ít, trên người hắn lại chỉ có vài vết thương nhẹ.
Hình ảnh theo dõi đã biến mất, sau khi hai chiếc camera bị hư vì cơ quan bảo vệ, Adrian quyết định không thả chiếc cuối cùng ra ngoài, bởi vậy trong một khoảng thời gian rất lâu, người trong sảnh chỉ huy đều không nhìn thấy hắn. Không ai dám nói nhiều làm hắn tiêu hao thể lực, chỉ có thể cùng các sĩ quan quân y theo dõi các chỉ số cơ thể thông qua thiết bị đo lường gắn trên người hắn để phán đoán tình huống.
Sau khi trời tối, Adrian nghe theo lời Uý Lam dừng lại nghỉ ngơi một giờ.
Khi ở gần tầng bom bẩn, một khi phát nổ sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, căn cứ vào suy đoán của các chuyên gia về trí tuệ nhân tạo, dưới tầng bom bẩn rất có thể là cơ quan chính của Điệp. Tuy vậy, nếu như kích nổ mà bên dưới không phải bộ não của nó thì chưa chắc đã có thể “gi3t ch3t” trí tuệ nhân tạo được, nhất định phải xâm nhập xuống trung tâm, sử dụng bom cỡ nhỏ để kích nổ mới là biện pháp không có sơ hở.
Đêm khuya, sảnh chỉ huy lâm thời đèn đuốc sáng trưng. Adrian trước khi đi đã nhờ Fayn để mắt tới Chung Yến, thấy sắc mặt Chung Yến không tốt, Fayn lấy cớ “Adrian đã tiếp cận khu vực trung tâm, có lẽ sẽ có quyết sách cần Tổng thống hạ lệnh” để khuyên Chung Yến tới đài chỉ huy ngồi.
Nhưng câu này cũng không phải nói láo, Adrian thực sự đã xâm nhập tới vị trí trung tâm. Cuối lối đi đã bắt đầu xuất hiện kiến trúc dạng như phòng ốc, Adrian phải nỗ lực một lúc mới có thể đột phá cơ quan ở cổng. Hắn xử lý sơ qua vết thương trên người rồi mới thả chiếc camera cuối cùng ra.
Liên tục hành động cường độ cao trong mười mấy tiếng, mỗi vài giờ lại xuất hiện cơ quan nguy hiểm, dù Adrian không biểu hiện ra ngoài nhưng các chỉ số cơ thể của hắn lúc này đều đã vượt đến ngưỡng vô cùng nguy hiểm. Mà lúc này, cách mốc thời gian Điệp thức tỉnh cũng chỉ còn có vài giờ.
Thần kinh mỗi người ở đây đều căng chặt lại, theo dõi hết sức chăm chú. Adrian lấy tay điều khiển camera, vừa đi vừa quay lại những máy móc phức tạp đã hoà làm một thể với bức tường bên trong.
Có chuyên gia về trí tuệ nhân tạo nhận ra những máy móc đó, kích động kêu lên: “Không sai, không sai! Đây chính là cấu tạo bên ngoài bộ não của trí tuệ nhân tạo!”
“Nhìn có vẻ không đúng lắm.” Một chuyên gia khác nói, “Đây không phải là kết cấu kinh điển từ hai thế kỷ trước sao? Các ảnh chụp trong tư liệu đều không phải loại kết cấu này.”
Bước chân của Adrian không ngừng đi xuyên quan qua các căn phòng với đủ loại máy móc, cho đến khi tới một căn phòng, hắn dừng bước.
Sự phấn chấn của tất cả mọi người trong sảnh chỉ huy bị hình ảnh trước mắt thay thế.
Đây là một lối đi rộng lớn nhưng vắng vẻ, nơi cuối đường là một hình trụ cao cỡ nửa người. Phía sau nó, ở trên tường, là một khe hở mà mắt thường miễn cưỡng có thể nhận thấy được, đó là một cánh cửa có thể mở ra. Trừ điều này, trong không gian hình tròn này không nhận ra được thứ gì khác, vách tường bóng loáng không một hạt bụi lộ ra một vẻ thánh khiết.
Dù không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng tất cả đều sinh ra một loại cảm giác: chính là chỗ này, mục đích của họ – trí não mà họ tìm kiếm chính là không gian phía sau cánh cửa của lối đi màu trắng này.
Vết thương đã băng bó trên người Adrian đã dần vỡ ra vì hành động kịch liệt. Máu tươi từ trên cơ thể hắn chảy xuống, đã sớm thấm vào nửa th4n dưới của quần áo tác chiến. Hắn đi tới quan sát cánh cửa đằng sau trụ tròn, sau lưng lưu lại một hàng dấu chân in đẫm vết máu, trên mặt đất trắng toát trông cực kỳ chướng mắt.
Không ít người giật mình. Adrian vẫn luôn biểu hiện bình thường, bọn họ cũng không nghĩ rằng vết thương của hắn nghiêm trọng đến vậy. Fayn thoáng nhìn qua Chung Yến, người sau đã nhắm mắt. Fayn giật mình, cho là Chung Yến đã quá mệt nên bị ngất xỉu. Không ngờ, gần như anh ta chỉ chớp mắt đến lần thứ hai thì Chung Yến đã mở mắt ra, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh ngồi đó, nhìn sao cũng giống như một người quyết định ổn trọng đáng tin, tựa như vẻ thống khổ trong cái nhắm mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của một mình anh ta.
Trên trụ là một mặt quét hơi lõm.
“Ngài thống soái, dùng máy giải mã.” Người của nhóm kỹ thuật lên tiếng nhắc nhở.
Adrian lấy thiết bị giải mã ra từ trong balo, cố định lại ở mép mặt quét, sau đó tiện tay đặt gạc băng bó vừa bung ra đã cuộn thành một cục lên trên.
Gian phòng thuần trắng không có phản ứng, thiết bị giải mã thông báo quét lỗi.
Nhóm mấy người kỹ thuật chờ đợi đã lâu nhanh chóng bắt đầu công việc giải mã. Nguyên lý của thiết bị quét không tính là phức tạp, chỉ có tác dụng đơn giản là cần một vật chất môi giới chính xác để mở ra quyền hạn nào đó, thông thường là vân tay. Chẳng qua, dựa vào hình dạng của mặt tiếp xúc, có thể thấy mật mã qua cửa không phải vân tay của ai cả.
“Là vật chất vũ trụ!” Sau một hồi lâu, một mật mã viên kinh ngạc hô lên, “Để kích hoạt mặt quét này cần vật chất vũ trụ!”
“Vật chất vũ trụ gì?” Adrian nhíu mày hỏi.
Người phụ trách nhóm kỹ thuật vẻ mặt nặng nề nói: “Bất kỳ vật chất vũ trụ nào. Thật là một kết cấu xảo diệu, trừ người đã biết được chìa khoá sẽ không ai mang trong người thứ này cả. Thật đáng tiếc, tất cả vật phẩm mà ngài thống soái mang đều là những vật chất có trong tầng khí quyển.”
Hiện giờ có tìm một mảnh thiên thạch vũ trụ nhỏ đưa tới cũng đã không kịp, chỉ còn hai giờ ngắn ngủi nữa là Điệp sẽ thức tỉnh.
Fayn im lặng một lát, hỏi: “Nếu đã không thể vào, thực hiện giai đoạn cuối cùng ở cuối lối đi này liệu có khả thi không?”
Giai đoạn cuối cùng chính là lắp đặt thuốc nổ và kích nổ. Không ai dám nói có được hay không, để đảm bảo không ảnh hưởng tới tầng bom bẩn, loại bom mà Adrian mang theo cũng không quá mạnh.
“Như vậy không có tác dụng.” Một thành viên trong số các chuyên gia nói.
Xác thực là vậy, kế hoạch của họ là tìm tới được bộ não của Điệp, sau đó cho nổ một cách chuẩn xác. Nếu không thể tìm tới cơ quan trung tâm của nó, dù có cho nổ ở đâu đi chăng nữa đều sẽ khó mà chắc chắn, như vậy tốn mười mấy tiếng để đưa người xuống dưới chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa.
Bị thiết kế cơ quan bảo vệ của tổ tiên ngăn lại ở cửa cuối cùng, trong lòng tất cả mọi người đều tràn ngập sự chán nản và không cam lòng. Đúng lúc này, Adrian đột nhiên hỏi: “Định nghĩa của vật chất vũ trụ là như thế nào? Chỉ cần là vật chất sinh ra trong vũ trụ sao?”
Nhóm kỹ thuật dù lấy làm lạ vì hai chữ “sinh ra” của Adrian, nhưng vẫn cho rằng thống soái là nhất thời tìm sai từ, có lẽ là muốn nói “được tạo ra”, nhưng không ảnh hưởng tới việc lý giải, nhân viên phụ trách kỹ thuật khẳng định nói: “Đúng.”
“Tôi có.” Adrian nói.
Sảnh chỉ huy xôn xao, Fayn khó tin xác nhận lại: “Trên người cậu có vật chất vũ trụ sao?”
Adrian không trả lời. Mọi người nín thở nhìn chăm chú, chỉ thấy hắn cởi bỏ lớp quần áo tác chiến nặng nề, trân trọng lấy từ chỗ giữa ngực gần sát trái tim là một cục bông lông màu tuyết trắng đã bị ép cho hơi dẹp.
Đó là vật trang sức may mắn mà Chung Yến làm cho Adrian, sử dụng lông của Thỏ khổng lồ vũ trụ ra đời trong không gian.
– Hết chương 95-