Edit: Đậu Xanh
Sáng sớm thứ hai, Thư Khả Du đến trường học thì phát hiện ra dường như ông trời không hề nghe thấy lời khẩn cầu hai ngày ba đêm của cô…
Lục Diên có đi học.
Một bên dây đeo của balo màu đen treo trên lưng ghế, nửa bên còn lại lơ lửng trong không trung, một góc của balo đã rơi xuống nền đất đầy bụi bẩn. Vốn dĩ cô muốn đi vào lớp từ cửa sau giờ đây lại cứng nhắc lùi về sau nửa bước, thân thể cứng đờ như khúc gỗ xoay chuyển phương hướng, trực tiếp thẳng thừng đi về phía cửa chính.
Lục Diên liếc thấy thân ảnh ăn mặc mập ú của cô, lại nhìn thấy quả cầu kia thay đổi phương hướng đi về phía cửa chính. Anh không chút dè dặt đặt tầm mắt thú vị của bản thân lên trên người cô, nhìn thấy cô đi vào cửa chính, sau khi cởi balo xuống mới miễn cưỡng ngồi vào vị trí của mình.
Vụng về, ngốc nghếch.
Trong đầu anh xuất hiện hai từ hình dung này, nhưng trong lòng không hề có chút cảm giác ghét bỏ nào, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Cô giáo vừa vào cửa nhìn thấy Lục Diên ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi, ánh mắt có chút sợ hãi, cả tiết học luôn căng thẳng, sợ anh tiếp tục gây ra chuyện. Nhưng đến lúc sắp kết thúc tiết học, anh lại không hề có chút động đậy nào, chỉ chống cằm nhìn lên bảng đen, có lúc còn cầm bút lên viết viết gì đó.
Cô ấy đi đến bên cạnh chỗ ngồi của anh, vừa giảng bài vừa nhìn xem nội dung anh đang viết…
Anh đang nghiên cứu đội hình chơi bóng rổ. Vẽ vẽ viết viết, còn có rất nhiều ghi chú.
Tốt, là cô ấy nghĩ nhiều, cô ấy tự tay bóp vỡ những suy nghĩ không thực tế kia ở trong lòng.
Lục Diên viết bài? Nếu đó mà là thật, e là cô ấy bị giảm thọ mất.
Trước khi hết tiết, cô chủ nhiệm tuyên bố muốn lập ra một chế độ mới ở trong lớp…
Chế độ chia nhóm học tập.
Chế độ chia nhóm học tập này nói trắng ra chính là giúp đỡ lẫn nhau. Hai người lập thành một nhóm nhỏ, người học giỏi phải giúp đỡ người học yếu, vào cuối học kỳ sẽ cộng thành tích của cả hai người lại với nhau lập bảng xếp hạng, nhóm nằm trong top ba chắc chắn có tiền thưởng.
Nhóm nhỏ dựa theo thành tích học tập để phân chia thành viên, hạng nhất ghép với hạng chót, hạng nhì ghép với hạng áp chót……cứ tương tự như thế phân chia.
Thư Khả Du nghe thấy cách chia nhóm của cô giáo, bên tai giống như có một quả bom vừa nổ tung, trong đầu cô không ngừng vang lên tiếng ù ù, cô suýt chút nữa đã ngã nhào từ trên ghế xuống. Ông trời không nghe thấy lời khẩn cầu của cô thì thôi đi, còn sắp xếp cho cô một trận lôi kiếp nữa chứ.
Cô là hạng nhất, còn hạng chót thì…tất nhiên là Lục Diên nộp đề trắng kia rồi.
Cô cứng nhắc xoay đầu nhìn về phía dãy bàn cuối cùng của lớp, Lục Diên ngồi thẳng tắp, không rung đùi cũng không tựa lưng, ngược lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe cô giáo giảng bài, liếc thấy cô xoay đầu qua, anh nhìn cô một cái, sau đó nở một nụ cười nhẹ, hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, nhưng Thư Khả Du có thể nhìn thấy chiếc răng nanh phản quang trốn sâu phía trong.
Sau khi hết tiết, cô giáo thu dọn giáo án đi ra ngoài. Thư Khả Du nắm bắt thời cơ, vừa định đuổi theo để thương lượng lại nỗi khổ của mình, thì cô đã bị kéo lại.
Hôm nay thời tiết lạnh, cô mặc một chiếc áo bông dày dặn, mấy hôm trước mẹ cô vừa mới mua cho cô để chống lạnh. Lúc này cái mũ to của chiếc áo bông bị người khác túm lấy, thân dưới của cô xông về phía trước, nhưng thân trên lại bị cưỡng ép giảm tốc, hình thành một tư thế vừa quỷ dị lại vừa buồn cười.
Đầu óc của cô giống như bị người khác nắm ở trong tay, cô hét một tiếng, vươn tay ra sờ đến cái mũ của mình, nào ngờ lại sờ trúng một bàn tay, cô nắm chặt bàn tay ấy, sốt sắng nói: “Làm gì thế?”
Bàn tay kia to hơn tay của cô rất nhiều, bị cô nắm chặt cũng không hề động đậy, chỉ buông cái mũ của cô ra.
Cô cũng buông bàn tay kia ra, chỉnh sửa lại cái mũ to dày của mình, sau khi xoay người nhìn thấy khuôn mặt của người phía sau, trái tim cô giống nhảy ra khỏi lồng ngực trái rơi phịch xuống nền đất.
Tiêu rồi.
Cô lùi về phía sau vài bước, trong ánh mắt của Lục Diên chứa ý cười, anh đi về phía cô vài bước. Cô lùi bao nhiêu, anh tiến bấy nhiêu.
Thư Khả Du đã chạm vào vách tường, không còn chỗ để lùi nữa, cô vươn cánh tay run rẩy làm một tư thế “đừng đến gần nữa” với anh, cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, cô hỏi: “Có việc gì?”
Lục Diên đứng yên tại chỗ, con mắt hướng xuống, khóe mắt hơi nhướng lên, nhìn vào mặt cô hỏi cô: “Cậu đi tìm cô giáo làm gì?”
Cô lắc lắc đầu, mở to đôi mắt tròn xoe nói dối…
“Tớ có tìm cô giáo đâu.”
Lục Diên nghe thấy lời này thì cảm thấy bất lực, anh ồ một tiếng, nhìn cô chăm chú: “Thế thì tốt.”
Ừm ừm, hết chuyện rồi, cậu có thể đi chỗ khác không hả!!! Thư Khả Du thầm hét lớn trong lòng.
“Vậy thì xin chỉ giáo nhiều hơn nhé. Kỳ thi cuối kỳ tôi không muốn kéo chân cậu đâu.” Khóe miệng Lục Diên mang ý cười, trong mắt chứa vẻ vô lại.
Không muốn kéo chân cô? Vậy để cô học bài một mình không được sao? Thư Khả Du cảm thấy vì sự an ổn của nửa học kỳ còn lại, cô có thể dũng cảm thêm một chút, cô nuốt nước bọt, nhỏ giọng đề xuất ý nghĩ của bản thân: “Thật ra tớ không muốn tham gia chế độ chia nhóm cho lắm.”
Lục Diên trả lời vô cùng nhanh: “Tôi muốn.”
Thư Khả Du suy đoán Lục Diên sẽ nhân cái cơ hội này để tính nợ cũ lẫn nợ mới một lượt, có khả năng cô sẽ thật sự bị chơi chết.
“Nhưng mà…nửa học kỳ tiếp theo tớ rất bận, thật sự không có thời gian. Xin lỗi cậu.”
Cô không dám nhìn vào mặt của anh nữa, ánh mắt cụp xuống, dời đến bên góc áo của anh, bàn tay siết thành nắm đấm.
Gì? Nắm đấm?!!
Cô bất chợt ngẩng đầu lên, phát hiện anh không tức giận anh, thậm chí còn mang ý cười; đôi mắt, mũi, ngay cả miệng cũng đang cười.
Đầu óc của cô dưới sự áp lực mãnh liệt này của anh giống như không được linh hoạt cho lắm….cô không phân biệt được anh đang cười vui vẻ, cười chế giễu, hay là nụ cười khi tưởng tượng đến dáng vẻ cô bị anh ức hiếp ngược đãi.
Anh tiến về phía trước một bước, Thư Khả Du lại lùi về phía sau, cả người dựa sát lên vách tường, nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại là quần áo mới mẹ vừa mua cho cô có khi nào bị dính bụi trên tường không?
Sự thật chính là, những điều mà con người đang ở bên bờ vực cái chết nghĩ đến thường sẽ là những việc rất nhỏ nhặt.
” À, hóa ra cậu không muốn dạy tôi thôi. Nói thẳng ra không phải được rồi sao?” Ánh mắt của Lục Diên lười biếng quét nhìn xung quanh vài vòng rồi lại vững vàng rơi lên trên mặt của cô.
“Tớ… không phải….” Thư Khả Du vừa đụng phải anh sẽ có cái tật lắp bắp.
“Không phải thì tốt. Nhưng nếu như có, tôi khuyên cậu nên dập tắt cái ý nghĩ đó đi. Cậu xé nát đề thi của tôi, lại giẫm dơ giày của tôi, tôi nhờ cậu dạy tôi học bài một chút thì có làm sao? Cậu học giỏi thế cơ mà, có phải không.” Lục Diên đè thấp giọng nói, dịu dàng tựa như suối nguồn. Nhưng khi lọt vào tai của Thư Khả Du, thì trở thành dáng vẻ cắn răng nghiến lợi.
Lời nói của anh khi lọt vào tai của cô đã tự động chuyển thành một ý khác nhập vào trong đầu óc của cô, phiên bản mà cô nghe thấy chính là…
“Đừng hòng thoát khỏi tôi. Cậu xé nát đề thi của tôi, giẫm dơ giày của tôi, làm trâu làm ngựa cho tôi là việc cậu nên làm, có hiểu không?”
Cô hoảng hốt một hồi lâu, bản thân đã trả lời như thế nào cô cũng không biết, chỉ nhớ trong một mảnh hỗn loạn cô lại nhìn thấy anh nhe chiếc răng nanh bóng loáng. Trái tim thình thịch đập rộn không ngừng, lúc quay về lại chỗ, tay chân của cô đã mềm nhũn hết ra.