Edit: Đậu Xanh
[1] Tu La Tràng là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ ấy (Theo anh Gia Cát Nô diễn giải) bên Trung chuộng từ này nên nó lên làm trend.
Đây là lần đầu tiên Thư Khả Du bước vào công ty của Tần Vịnh.
Buổi sáng sau khi anh ta đưa cô trở về thì đến nhà cô ngồi chơi một lúc.
Ba mẹ cô không có ở nhà, hai người gọi thức ăn ngoài ăn cơm trưa, ăn xong, Tần Vịnh nhận được tin nhắn, nói trong công ty vẫn còn chút việc chưa bàn giao xong, thế là anh ta vẫn phải đến công ty một chuyến.
Thư Khả Du không thành vấn đề, cô bảo Tần Vịnh mau đi đi.
Anh ta lại nói, muốn cô đi cùng.
Trước kia Tần Vịnh không đưa Thư Khả Du đến công ty là bởi vì cảm thấy không thích hợp, bây giờ bị sa thải, dù có dẫn mẹ mình đến công ty thì anh ta cũng cảm thấy chẳng sao cả.
Tần Vịnh dẫn Thư Khả Du đến công ty là muốn chút nữa trực tiếp dẫn cô về nhà mình, để khỏi phải chạy thêm một chuyến đến nhà cô đón cô nữa.
Công ty của bọn họ chiếm giữ hai tầng.
Nơi bình thường Tần Vịnh làm việc thật ra phải là tầng dưới, nhưng đối tượng anh ta hay giao tiếp là quản lý của bộ phận bọn họ, cho nên phải chuyển lên trên.
Anh ta bảo Thư Khả Du ngồi xuống ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, còn mình tự mình đi vào văn phòng làm việc của quản lý.
Thư Khả Du bảo Tần Vịnh cứ yên tâm đi đi, cô ngồi ở đây đợi là được.
Tần Vịnh chỉ bảo cô ngồi ở đây đợi, cô cũng không dám động chạm lung tung, chỉ có ánh mắt lay động không ngừng nhìn ngó khắp nơi, sau khi liếc thấy máy trà nước ở bên cạnh phòng nghỉ ngơi, cô bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, cô liếm liếm đôi môi bị gió thổi khô hanh.
Vừa hồi thần lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một ly trà sữa bốc hơi nóng hương thơm sữa.
Cô vội vã ngẩng đầu, một gương mặt tinh tế, là người phụ nữ lúc sáng cô kéo lại hỏi đường.
“Thật trùng hợp!” Cô kinh ngạc nói.
Tôn Như Mộng cười cười, ngồi xuống bên cạnh cô, lại đưa ly trà sữa cô ấy vừa pha xong qua cho cô.
Thư Khả Du nhận lấy, nụ cười ở khóe miệng rộng hơn, cô nói một tiếng cảm ơn.
Tôn Như Mộng xua xua tay nói đừng khách sáo.
Cô ấy bắt đầu công việc, “Em là bạn gái của Tần Vịnh à?”
Thư Khả Du uống một ngụm trà sữa, gật gật đầu, lại cảm thấy hơi ngại, bèn cười cười.
“Mấy năm rồi? Chị thấy tình cảm của hai người rất tốt.” Tôn Như Mộng bắt đầu tung bẫy.
Ấn tượng của Thư Khả Du đối với Tôn Như Mộng rất tốt, cô tiếp xúc với người khác không có ý tứ đề phòng gì cả, cô thích Tôn Như Mộng nên nói hết đầu đuôi ngọn ngành ra: “Hai năm rồi ạ. Cũng bình thường thôi mà.”
Trên mặt cô treo nụ cười xấu hổ.
Tôn Như Mộng rất muốn bảo cô đừng cười nữa.
Cô ấy ngồi trong phòng nghỉ ngơi cũng có thể tưởng tượng ra được Lục Diên ở trong phòng hội nghị có biết bao tức giận.
“Em học đại học ở trường nào thế?” Tôn Như Mộng tiếp tục hỏi.
Cái vấn đề này là ông chủ bảo cô ấy nhất định phải hỏi. Sợ Thư Khả Du cảm thấy kỳ lạ, cô ấy nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Nhìn em có chút quen mắt, đang nghĩ em có thể là đàn em của chị.”
Thư Khả Du ngỡ rằng là thật, cô vui vẻ tự khai hết toàn bộ: “Đại học A ở thành phố bên cạnh ạ.”
“Ồ…vậy là không phải rồi.” Tôn Như Mộng có chút “tiếc nuối”, lại hỏi: ” Em học nghiên cứu sinh chưa?”
“Chưa ạ. Vừa tốt nghiệp đại học thì quay trở về, ba mẹ của em cũng đang ở đây.”
Tôn Như Mông ghi lại ở trong lòng, lại hỏi: “Em và Tần Vịnh….quen nhau như thế nào?”
“Bạn học đại học.” Thư Khả Du cười cười nói.
“Vậy thì tình cảm chắc hẳn rất tốt nhỉ?” Tôn Như Mộng cười.
“Cũng được ạ.” Thư Khả Du nhớ đến ba mẹ cô luôn ép cô và Tần Vịnh mau chóng ổn định mọi thứ, nụ cười ở khóe miệng chậm rãi biến mất.
Cô vẫn chưa muốn kết hôn, Tần Vịnh cũng không có ý định này.
Nhưng người lớn trong nhà không biết tại sao cứ luôn hối thúc bọn họ, giống như cô còn không giữ chặt Tần Vịnh thì sau này sẽ không gả đi được.
Tôn Như Mộng ghi nhớ lại từng câu trả lời của cô, định chút nữa sẽ báo cáo với Lục Diên. Sau khi cô ấy cùng Thư Khả Du tán dóc thêm vài ba câu lúc dự định thành công rút lui, cô ấy nhìn thấy Thư Khả Du đã uống ly trà sữa kia đến thấy đáy, bèn thuận miệng hỏi cô: “Muốn uống nữa không?”
Thư Khả Du cười đến hai mắt cong cong, gật đầu với biên độ nhỏ: “Có được không?”
“Đương nhiên là được!” Tuy Tôn Như Mộng cười cười, nhưng thật ra trong lòng đang ngạc nhiên Lục tổng cũng sẽ thích mẫu con gái như thế này.
Đáng yêu đơn thuần, lúc cười lên đôi mắt sẽ cong cong.
Cô ấy vừa cầm cái ly đứng dậy. Cánh cửa của phòng nghỉ ngơi bị mở ra từ bên ngoài, Lục Diên một thân tây trang phẳng phiu xuất hiện ở trước cửa.
Tôn Như Mộng không khỏi ngạc nhiên, không biết ông chủ của cô có ý gì, bảo cô đặc biệt vào đây thăm dò, bản thân sao lại tự mình vào đây nữa?
Cô ấy không biết, Lục Diên chỉ là không kiềm chế được mà thôi.
Anh không nhịn được muốn nhìn xem phản ứng của Thư Khả Du khi nhìn thấy anh…
Sẽ kinh ngạc không nói nên lời hay là giả vờ không quen biết anh.
Anh còn muốn hỏi cô, tại sao cô lại tìm bạn trai mới, vậy còn anh thì sao? Anh tính là gì đây?