Lâm Lâm nhìn anh chăm chú, sau đó cúi đầu gõ chữ: “Còn Triệu Mai thì sao? Tôi đã gọi cô bé đến văn phòng, tôi nghĩ bây giờ cô bé đang rất nguy hiểm!”
Nghiêm Thanh Dữ nhìn tin nhắn, trong mắt thoáng qua sự đấu tranh, giãy giụa.
Nghiêm túc mà nói, sự việc ngày hôm qua đã đủ để đánh rắn động cỏ. Nếu tiếp tục can thiệp vào chuyện của Triệu Mai có thể dẫn đến thất bại trong gang tấc. Người của thôn Triệu gia vẫn sẽ ung dung nhảy nhót ngoài vòng pháp luật.
Nhưng Lâm Lâm nói đúng, bảo vệ Triệu Mai cũng rất quan trọng!
Nghiêm Thanh Dữ mở danh bạ định gọi điện cho đồng đội.
Không ngờ điện thoại lại vang lên trước. Anh nhấn nút trả lời, giọng nói của cấp dưới từ ống nghe truyền đến.
“Đội phó Nghiêm, có chuyện rồi. Triệu Thành đã chết.”
17.
Sắc mặt Nghiêm Thanh Dữ thay đổi ngay tức khắc.
Anh liếc mắt nhìn Lâm Lâm rồi đưa tay che ống nghe lại: “Chuyện của Triệu Mai em yên tâm, anh sẽ lo liệu. Em ăn cháo đi, nhớ bôi thuốc đầy đủ. Anh sẽ bố trí người bảo vệ em ở gần bệnh viện. Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh.
Sau khi dặn dò xong, anh quay người đi ra ngoài.
“Gã là đầu mối quan trọng của chúng ta, sao có thể đột nhiên chết được!?”
“Tình huống tương đối phức tạp. Khi người của chúng ta phát hiện, thôn Triệu gia đã bí mật tổ chức tang lễ cho Triệu Thành.”
Việc đã đến nước này, Nghiêm Thanh Dữ cũng không thể nói gì thêm.
Hiện tại chỉ có thể thay đổi kế hoạch: “Tìm cách giữ thi thể lại, điều tra nguyên nhân tử vong. Chuyện khác chờ tôi đến lại nói tiếp. Nhớ để mắt đến Triệu Hải Thâm.”
“Còn có, thông báo cho bên làm mồi nhử thúc giục thôn Triệu gia mau chóng giao dịch.”
“Rõ!”
Nhận được câu trả lời, Nghiêm Thanh Dữ lái xe quanh thị trấn, gọi điện cho cấp trên ở Hải Thành, yêu cầu ông ấy hạ lệnh gọi mình về Hải Thành, đồng thời phái thêm người đến thị trấn này.
Sau đó đi một chuyến đến đồn cảnh sát địa phương, rồi lại vội vã tới thôn Triệu gia.
Ở phía bên kia, thôn Triệu gia.
“Đinh! Đinh! Đinh!” Tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục.
Triệu Hải Thâm, người quấn tấm gạc quanh cổ, đang chỉ huy người dân thôn Triệu gia hạ táng quan tài của Triệu Thành.
Lúc này, chuông di động vang lên.
Triệu Hải Thâm biến sắc, nhận điện thoại.
Không biết đối phương nói cái gì, gã đột nhiên nói: “Đợi đã!”
Thôn dân thôn Triệu gia dừng tay lại, ngẩng đầu hoang mang nhìn Triệu Hải Thâm.
Triệu Hải Thâm cúp điện thoại, hắng giọng: “Không chôn Triệu Thành nữa. Lão tứ cho tôi mượn cái xe bốn bánh. Tôi đưa anh ấy vào trong trấn để hỏa táng.”
Lời gã nói như gáo nước lạnh đổ vào chảo dầu, thôn dân sôi trào ngay lập tức.
“Lão đại, A Thành đã chết, không chôn cất sợ là không tốt đâu.”
“Đúng vậy, người đã chết còn đốt thành tro, không phải có chút quá đáng sao?”
“Không phải chứ, tôi nói nhé lão đại. Nếu anh nhất quyết làm như thế thì sau này chúng ta khó nghe theo chỉ huy của anh lắm. Tôi còn nghe nói hôm qua anh đã cưỡng hiếp nữ giáo viên ở trường, cảnh sát cũng tới luôn rồi…”
Mặt Triệu Hải Thâm đỏ rần rần: “Câm miệng hết cho tao!”
“A Thành chết như nào, trong lòng chúng mày cũng rõ. Có ý kiến cũng phải nuốt hết vào bụng cho tao!”
“Đừng trách tao không nhắc nhở. Đối nghịch tao, sau này đừng nghĩ đến việc mua vợ!”
Nghe vậy, mấy thôn dân vừa lên tiếng lập tức tắt lửa giận, hậm hực không nói nữa.
Thấy bọn họ đều câm miệng, Triệu Hải Thâm hừ một tiếng, lấy chìa khóa xe trong tay Triệu lão tứ: “Còn ngây người làm gì! Khuân xác thằng kia lên xe mau!”
Thôn dân thất thần nhìn nhau, chỉ có thể khiêng thi thể Triệu Thành lên xe bốn bánh.
Triệu Hải Thâm không dám chậm trễ thêm một giây nào, lập tức khởi động xe, vội vã cùng Triệu lão tứ đến lò hỏa táng trên trấn.
Cùng lúc đó, Nghiêm Thanh Dữ đã đến trường tiểu học Triệu gia.
Khi xuống xe, anh ta nhận được tin tức từ cấp dưới: “Triệu Thành không được chôn cất. Triệu Hải Thâm đã mang thi thể của Triệu Thành đến lò hỏa táng!”
Nghiêm Thanh Dữ nhướng mày đáp: “Đã biết.”
Rồi bước nhanh vào phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thấy anh, tuy kinh ngạc nhưng rồi cũng mau chóng hiểu ra: “Cảnh sát Nghiêm? Mời ngồi mời ngồi.”
Nghiêm Thanh Dữ nghiêm mặt ngồi xuống, nhìn hiệu trưởng rót trà cho mình.
Hiệu trưởng đưa chén trà tới: “Cũng không phải loại trà ngon gì, xin cảnh sát Nghiêm thứ lỗi.”