Thẩm Chấp Châu đắp chăn cho cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt.”
Lúc này Lâm Lâm mới hoàn hồn, nghi ngờ nhìn Thẩm Chấp Châu: “Anh Chấp Châu, không phải anh vừa mới ra tù sao? Tại sao anh lại có thư ký? Anh sẽ không…”
“Em đang nghĩ gì đó?”
Thẩm Chấp Châu vội vàng ngắt lời cô” “Đừng nghĩ lung tung nữa. Đây là những sản nghiệp sạch sẽ trước đó còn giữ lại được.”
“Trước khi vào tù, anh đã thuê một người quản lý chuyên nghiệp để quản lý nó. Có điều, anh không ngờ được là nó lại hoạt động tốt như thế.”
Thẩm Chấp Châu thở dài một hơi: “Anh đang tính nếu không thể ở lại Hải Thành thì bán hết toàn bộ công ty để lấy vốn sang Pháp tái phát triển.”
Lâm Lâm rũ mi: “Anh Chấp Châu, anh thật sự muốn rời khỏi nơi đây sao?”
Thẩm Chấp Châu thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.”
Lâm Lâm im lặng một lúc, trong lòng đầy mâu thuẫn. Sau hồi lâu giằng xé lý trí, cô đưa ra quyết định: “Thật ra anh không cần bán đâu. Anh cứ tìm một người quản lý chuyên nghiệp để quản lý nó như lúc trước ấy. Về phần anh, em có đủ tiền để anh phát triển lại ở Pháp.”
Thẩm Chấp Châu sửng sốt, giọng điệu không chắc chắn mà hỏi lại: “Em đồng ý cùng em đi Pháp!?”
Lâm Lâm gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Chấp Châu lập tức vui mừng khôn xiết, hào hứng kể về kế hoạch của mình cho cô.
Lâm Lâm cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng thảo luận vài câu với hắn.
Không có ai để ý đến Nghiêm Thanh Dữ, người đã đứng ở cửa phòng bệnh lâu rất lâu.
31.
Bên ngoài phòng bệnh của Lâm Lâm.
Nghiên Thanh Dữ đứng ở cửa, trong tay là bản điều tra tung tích của Lâm Lâm trong ba năm qua.
Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ văn phòng tư vấn tâm lý kia.
Anh đoán rằng Lâm Lâm đã đến văn phòng tư vấn đó, sử dụng một phương pháp thôi miên đặc biệt để quên đi ba năm họ ở bên nhau.
Khoảnh khắc anh suy luận ra tất cả những điều này, trái tim anh đập thình thịch, thậm chí hô hấp cũng đau đến mức run rẩy.
Anh không dám nghĩ xem Lâm Lâm đã mang tâm trạng gì khi nói: “Anh có trách nhiệm của mình, tôi không trách anh, cũng… không thể yêu anh một lần nữa.” rồi bước vào văn phòng kia.
Anh chẳng thể kìm nén nổi cảm xúc trong lòng mà chạy thẳng đến phòng bệnh của cô.
Anh nào ngờ mình lại nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Thẩm Chấp Châu ở trước cửa phòng bệnh.
Cuộc thảo luận của hai người về những kế hoạch trong tương lai cứ thế truyền qua khe cửa. Mọi thứ đều ổn, nhưng trong đó không có bóng hình của anh.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Dữ mất hết dũng khí để bước vào phòng.
Anh đứng ngẩn người trước cửa, Vương Tắc Dân gọi anh mấy lần nhưng anh cũng không đáp lại.
Vương Tắc Dân bối rối, đành giơ tay vỗ vào vai Nghiêm Thanh Dữ.
Ai ngờ Nghiêm Thanh Dữ lại đột ngột quay người: “Đi thôi.”
Vương Tắc Dân lập tức bị bộ dạng ngẩn ngơ của anh làm giật mình, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Làm gì mà trông như thất tình thế không biết.”
Nghiêm Thanh Dữ không nghe thấy, trong đầu anh chỉ còn suy nghĩ về việc Lâm Lâm sắp rời đi.
Vì trong lòng có tâm sự nên anh dứt khoát sắp xếp mọi chuyện thật tốt rồi mang người với hồ sơ vụ án về Cục cảnh sát ngay trong đêm. Thậm chí, anh còn không để lại lời nhắn nào cho Lâm Lâm.
Đợi đến khi Lâm Lâm thấy có điều gì không ổn thì đã là một tuần sau.
Thẩm Chấp Châu không muốn để lại sẹo trên người cô nên khi vết thương vừa bắt đầu đóng vảy thì hắn đã liên hệ với bệnh viện tốt nhất Hải Thành, nhất quyết phải cho Lâm Lâm điều kiện chữa trị tốt nhất.
Lâm Lâm không có cách nào phản bác, chỉ có thể để Thẩm Chấp Châu thu xếp mọi việc.
Ngày cô rời khỏi thị trấn, Lâm Lâm đợi mãi ở cổng bệnh viện nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Cô không biết mình đang mong chờ điều gì, trông ngóng một ai.
Chỉ là khát vọng muốn nói lời tạm biệt với Nghiêm Thanh Dữ quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho Lâm Lâm mãi chẳng thể cất bước rời đi.
Thẩm Châp Châu đứng cùng cô, cũng không thúc giục cô mà chỉ nói: “Nói lời tạm biệt cũng được, đỡ cho sau này phải suy nghĩ nhiều.”
Lâm Lâm không trả lời.
Nửa giờ nữa trôi qua, bầu trời đột ngột đổ mưa xối xả như muốn rửa sạch thị trấn.