Thẩm Chấp Châu nhìn thấy, trịnh trọng nói: “Tinh Tinh, anh sẽ tìm cách cho em gặp chủ tịch Lâm.”
Lâm Lâm gượng cười.
Sau khi cùng Tần Hoài trao đổi một chút về bản án, hai người đứng dậy rời đi.
Thật không ngờ, vừa ra khỏi cửa công ty luật lại tình cờ gặp được Nghiêm Thanh Dữ tan sở về.
Giây phút ánh mắt chạm nhau, họ không hẹn mà cùng rời mắt, lướt qua nhau.
Đi được hai bước, Lâm Lâm mới nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng: “Anh Chấp Châu, nếu em trả hết nợ, cha em có được giảm án không?”
Thẩm Chấp Châu cũng không rõ. Huống chi, Lâm thị nợ cũng không ít, căn bản là trả không nổi.
Nhưng hắn không muốn đả kích Lâm Lâm: “Có lẽ có thể, nếu không mình quay lại hỏi?”
Lâm Lâm gật đầu, hai người quay trở lại công ty luật.
Không ngờ còn chưa tới cửa phòng làm việc của Tần Hoài đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
“Anh thấy cô Lâm này cũng không tệ chút nào. Thành thật cho anh, cưng thử qua chưa?”
Nghiêm Thanh Dữ thản nhiên tùy ý đáp lại: “Cô ấy từng chủ động nhưng tôi không có hứng thú.”
“Không có hứng thú” – bốn chữ này cứ quanh quẩn bên tai, như tát mạnh vào mặt cô vậy.
Mặt cô tái nhợt, chỉ còn lại sự nhục nhã.
“Thằng chó cặn bã này!”
Thẩm Chấp Châu không chịu nổi nữa, đá tung cửa xông vào văn phòng. Sau đó giơ nắm đấm giáng mạnh vào mặt Nghiêm Thanh Dữ!
7.
Thân thủ của Nghiêm Thanh Dữ rất tốt.
Hơi nghiêng đầu tránh nắm đấm của Thẩm Chấp Châu, anh giơ tay nắm chặt cánh tay hắn: “Anh có biết hậu quả của việc hành hung cảnh sát không?”
Thẩm Chấp Châu tức giận: “Nghiêm Thanh Dữ, mày đúng là…”
Lâm Lâm tái mặt, mở miệng ngăn cản: “Anh Chấp Châu, đủ rồi!”
Thẩm Chấp Châu muốn nói gì đó, nhưng lại lo lắng cho Lâm Lâm nên chỉ có thể nén giận thu tay lại.
Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Nghiêm Thanh Dữ, đi đến trước mặt anh đưa tay ra: “Một năm trước, tôi từng đưa cho anh một cái khóa bình an, phiền anh trả nó cho tôi.”
(*) “平安扣” (khóa bình an): là miếng ngọc nhỏ tròn và dẹt, có lỗ ở giữa giống đồng tiền cổ, dùng để đeo trước ngực, theo truyền thuyết nó có công năng trừ tà, bảo vệ bản thân ra vào đi đứng đều được bình an.
Nghiêm Thanh Dữ vô thức đặt tay lên nơi trái tim cư ngụ, anh để khóa bình an ở đó.
Khi đưa nó cho anh, Lâm Lâm nói: “Em nghe cha nói rằng mẹ đã đến chùa cầu nguyện khi bà mang thai em, xin nó bảo vệ em bình an.”
“Giờ em tặng nó cho anh. Hy vọng Bồ Tát cũng có thể phù hộ anh một đời êm đẹp.”
Nghiêm Thanh Dữ không nói lời nào, lấy chiếc khóa bình an từ trong ngực ra đưa cho cô.
Lâm Lâm không ngờ rằng anh sẽ mang nó theo mình. Sau khi sự kinh ngạc qua đi thì vươn tay định nhận lấy.
Chỉ là lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nghiêm Thanh Dữ, người đang trong trạng thái lơ đãng, đã buông tay trước khi tay cô chạm đến được chiếc khóa.
“Cạch” Một tiếng giòn giã vang lên. Miếng ngọc rơi xuống sàn.
Trái tim Lâm Lâm đột nhiên thắt lại. Cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt nó lên, nhưng chiếc khóa bình an trong túi… vỡ rồi.
Đây là di vật duy nhất mà mẹ cô để lại…
Nghiêm Thanh Dữ nhìn bóng lưng run rẩy của cô, hầu kết lăn lộn: “Lâm Lâm…”
Lâm Lâm ngước nhìn anh, trong mắt chỉ có bi thương.
“Vật hoàn nguyên chủ. Chuyện của đội phó Nghiêm với tôi cũng thanh toán xong cả.”
Nói xong cô đứng dậy bỏ đi.
Nghiêm Thanh Dữ nhìn bóng lưng cô, trái tim bị đè ép trong thoáng chốc.
Thấy Thẩm Chấp Châu đuổi theo, anh hơi mím đôi môi mỏng.
Lâm Lâm cầm chiếc khóa bình an đã vỡ nát.
Trước đây, cha lo lắng cô sẽ bất cẩn làm hỏng di vật của mẹ nên mới cất nó vào trong túi bùa hộ mệnh.
Không ngờ, dù vậy, nó vẫn bị vỡ.
Sống mũi Lâm Lâm cay cay, trái tim như bị dao cắt.
Chính cô đã tin lầm người, không bảo vệ được di vật duy nhất mà mẹ để lại…
Lúc Thẩm Chấp Châu cúp điện thoại với Tần Hoài, quay lại liền nhìn thấy Lâm Lâm đang nắm chặt khóa bình an mà im lặng.
Hắn đi đến trước mặt cô, quỳ xuống: “Tinh Tinh, Tần Hoài nói rằng ngày mai em có thể cùng anh ta đến cục cảnh sát.”
Hàng mi ẩm ướt của Lâm Lâm run lên: “Thật sao?”