Từ trước đến nay Trần Hân luôn ngạo mạn tự làm theo ý mình, từ khi Trần Diệu hiểu chuyện, Trần Hân vĩnh viễn là một công chúa có mái tóc đen nhánh trong bộ váy mới tinh.
Trong những năm tháng trở thành nữ thần học đường, Trần Hân càng biết cách ăn vận trang điểm, dù là cầm sách hay cầm cờ, phát biểu trên sân khấu, cô luôn có phong thái ngạo mạn không thể mạo phạm.
Thỉnh thoảng quay đầu mỉm cười cũng có thể khiến nhiều chàng trai điên cuồng.
Ở nhà, dáng vẻ nói chuyện cùng ngoại hình của Trần Hân đều được lòng hơn Trần Diệu, cho dù cô ta là mãi đứa trẻ to xác chẳng phải làm gì, nhưng chỉ cần mỉm cười và đối xử ân cần một chút, họ hàng bạn bè sẽ đều cảm thấy cô rất ngoan ngoãn, vâng lời, quả thật là hình mẫu con gái tiêu chuẩn.
Trong những năm nay, Trần Diệu đã gặp Trần Hân vài lần, vì năng lực làm việc tốt, thêm cả hỗ trợ từ ba mẹ nên có thể thích gì sẽ mua cái đó.
Trần Hân không thua kém bất kì ai về mặt vật chất, một quý cô độc thân sống một cuộc sống rất sang chảnh, ít nhất trong mắt nhiều người, Trần Hân là người phụ nữ đáng để cưới về nhà.
Liễu Anh có WeChat một số bạn học của Trần Hân.
Thường xuyên thấy Trần Hân đi du lịch cùng bạn bè, tất cả những bức ảnh được đăng đều toát ra vẻ xa xỉ, có thể tuỳ ý tiêu xài tuổi xuân.
Ngược lại, cuộc sống của Trần Diệu eo hẹp đến mức cô thậm chí không dám đi mua sắm, trong vài năm ở thủ đô, Trần Diệu đi khắp thủ đô bằng tàu điện ngầm hoặc xe bus, những khi ra ngoài cùng bạn bè họ đều không mua đồ ăn vặt hay những thứ tương tự, chứ đừng nói đến du lịch, cô chưa bao giờ rời khỏi thủ đô.
Tôn thiếu xem Trần Diệu là gái có thể chơi, nói động thủ liền làm, anh ta vốn dĩ không để Trần Diệu vào mắt, định chơi xong thì bỏ.
Dù sao cũng không cần phụ trách.
Anh ta quen Trần Hân trước, nhưng vẫn chơi trò mèo vờn chuột với Trần Hân, chứng tỏ trong lòng có ý định kết thân. Nếu không sẽ không chịu đựng Trần Hân lâu như vậy.
Trần Hân vẫn là nữ thần cao quý như trước.
Những năm qua, cô đã thấy quá nhiều dáng vẻ cao quý khéo léo của Trần Hân, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Hân chật vật như vậy trong lồng ngực của đàn ông.
Mái tóc ban đầu được quấn lên rơi tan tác, vì giãy giụa mà váy bị vén lên vài phân, lộ ra cặp đùi trắng tuyết. Tôn thiếu ngửi thấy mùi thơm của phụ nữ, môi suýt nữa chạm vào dái tai của Trần Hân, nhưng không động, chờ đợi sắp xếp tiếp theo của Triệu Nghĩa.
Vẻ mặt cao ngạo của Trần Hân sụp đổ.
Trông thật tuyệt vọng.
Nhìn cô ta như vậy, Trần Diệu có chút hả hê, cô cũng từng chật vật như vậy khi bị Tôn thiếu đè lên bàn bida.
Khi đó cô không hề hay biết tình cảnh của mình là vì một câu nói của Trần Hân, vì khúc mắc của Giang Vũ và Tôn thiếu, cô chỉ cảm thấy khó chịu, cảm thấy mình chỉ là một con cừu đang chờ bị làm thịt.
Cô vô tội, cô tủi thân.
Hiện giờ.
Trần Hân đang trải nghiệm những thứ mà cô từng trải qua.
Trần Diệu nhếch môi, trong mắt hiện lên một tia vui sướng.
Nhìn xuyên qua tường thuỷ tinh, Trần Hân sửng sốt vài giây, sau đó chỉ vào Trân Diệu.
Trần Diệu hơi nhón chân, nhìn Trần Hân, cô cố ý đem đôi môi hồng đào dán bên tai Cố Diệc Cư, như thể đang muốn hôn.
Cố Diệc Cư nhướng mày, phát hiện sự thân mật của cô, hơi cúi đầu, nghiêng mặt sang một bên để cô đến gần.
Một màn này.
Tất cả đều rơi vào mắt Trần Hân, nước mắt trào ra.
Thiếu niên khi còn trẻ ngày đó là hình tượng anh hùng trong lòng cô, tám năm sau trở thành người đàn ông hô mưa gọi gió, có thể nói cô còn hiểu Cố Diệc Cư hơn Trần Diệu, những gì người đàn ông này trải qua về cơ bản cô đều biết, anh là một kiêu hùng.
Là lang là hổ, nhưng cũng càng thêm quyến rũ.
Trong nhận thức của Trần Hân, chỉ có anh mới xứng đôi với cô.
Nhưng vào lúc này, anh lại ôm eo cô em gái mà cô luôn khinh thường, còn chủ động cúi đầu để phù hợp với chiều cao của Trần Diệu, như một hành động phục tùng.
Đủ để đánh sập phòng tuyến tâm lý của Trần Hân.
*
Sau khi Cố Diệc Cư cúi đầu, Trần Diệu lại đến càng gần anh, cô tò mò hỏi: “Sau khi xử lý xong sẽ làm gì?”
Cô không ngờ Cố Diệc Cư lại dùng thủ đoạn như vậy.
Có thể nói là rất quỷ quyệt, nhưng cũng rất hay.
Vì Trần Hân là một người cao ngạo, bị một tên fuckboi ôm trong ngực, đụng chạm, quả thực..
Cố Diệc Cư cười trầm thấp, hỏi lại: “Em nghĩ sao?”
Trần Diệu vẫn nhìn Trần Hân bị ôm, do dự một chút hỏi: “Nghĩa là Triệu ca và những người khác rời đi?”
Cố Diệc Cư lại cười.
Anh phát hiện mấy năm nay cô gái nhỏ thông minh hơn, nhưng vấn đề này lại thuần khiết như vậy?
“Ừm, đúng vậy.” Môi mỏng của anh kề sát bên tai Trần Diệu nói.
Trần Diệu: “.. Vậy Tôn thiếu muốn làm gì thì làm?”
Cố Diệc Cư khẽ cười: “Ừ.”
Anh cười rất gợi cảm.
Trần Diệu nhướng mi nhìn anh.
Trong mắt anh mang theo tia đùa giỡn, tựa như trêu chọc cô đơn thuần như vậy.
Trần Diệu: “…”
Một lát sau, Trần Diệu chán ghét nói: “Đàn ông các anh, tâm tư thật sự rất..”
“Rất gì?” Anh cười hỏi lại.
Trần Diệu nghẹn nửa ngày: “Đáng khinh.”
Cố Diệc Cư nhướng mày: “Vẫn tốt. Đối với người mình thích thì không nhịn được.”
Người mình thích!
Tim Trần Diệu đập lỡ một nhịp, quay hẳn đầu lại nhìn anh.
Vì tương đối thấp, anh lại hơi cúi đầu, cổ áo sơ mi mở, xương quai xanh lộ ra, cổ thon dài gợi cảm. Mặt Trần Diệu có chút nóng lên.
Cô nhìn Trần Hân vẫn đang khóc, sau một lúc, cô duỗi tay bẻ sườn mặt của Cố Diệc Cư, khiến anh nhìn sang phòng bên cạnh và một màn kia.
Cố Diệc Cư siết chặt tay Trần Diệu: “Em có ý gì?”
Trần Diệu lại nhón chân, ghé sát vào anh, nói: “Cố tổng, ngày trước anh khen chị tôi rất xinh đẹp, anh còn nói đàn ông chỉ thích kiểu người khó cưa, mà chị tôi là kiểu con gái khơi dậy tính hiếu chiến của đàn ông.”
Cố Diệc Cư cứng đờ.
Trần Diệu hừ một tiếng, rút tay cô ra khỏi tay anh.
Đẩy anh ra, nói: “Sao anh không giúp Trần Hân mất nụ hôn đầu, sau đó quay video để chị ấy thưởng thức..”
Về phần xử lý hiện trường, để Tôn thiếu làm gì đó, Trần Diệu cảm thấy cô không độc ác như vậy, quay video lại để Trần Hân xem cũng đủ phá huỷ chị gái kiêu ngạo của cô.
Cố Diệc Cư bắt lấy cánh tay của Trần Diệu, nói: “Được.”
Trần Diệu quay đầu trừng anh: “Buông tay.”
“Tôi cảm thấy em có tính thử thách hơn.”
Cố Diệc Cư nhướng mày, khoé môi hơi cong, anh ôm lấy Trần Diệu, thấp giọng thở dài: “Em lúc ghen cũng thật đẹp..”
Trần Diệu: “…”
Mẹ nó.
*
Dự cảm của Trần Diệu không sai.
Nụ hôn đầu tiên của Trần Hân vẫn chưa mất, chị ta được bố mẹ và đàn ông bảo bọc trong tay cả đời. Trong lòng luôn nhớ kỹ, vẫn luôn bảo vệ lần đầu tiên.
Khi còn học đại học, không ai có thể lọt vào mắt xanh của chị ta, tự nhiên cũng chưa mất nụ hôn đầu.
Sau khi tốt nghiệp rồi ra ngoài xã hội, tuy rằng thường xuyên có mặt trên bàn rượu nhưng vẫn bảo vệ bản thân tốt, đơn giản vì đã có người trong lòng.
Mong được gặp lại Cố Diệc Cư, thậm chí còn chọn đi Myanmar du lịch một năm, nhưng đáng tiếc không có duyên gặp được Cố Diệc Cư.
Đương nhiên, mọi mặt đều tốt đẹp, đều hoàn mỹ.
Trong lòng chị cô, Trần Diệu hẳn là người không có xấu hổ và lòng tự trọng, không giống cô ta, kiên trì vì một người như vậy. Tất cả điều này khiến cô ta càng cảm thấy mình ưu việt và hơn người.
Thời gian dài tự giữ mình, nay bị Tôn thiếu ôm cũng đủ khiến cô ta suy sụp.
Không bàn đến chuyện khi bị chặn môi, cô ta phát điên, bàn tay đấm lung tung, cực kỳ không hợp tác, thỉnh thoảng còn nấc ra câu nụ hôn đầu của tôi, nụ hôn đầu của..
Tôn thiếu có chút bất đắc dĩ.
Nghĩ thầm trinh tiết là cái quái gì.
Chợt thấy tẻ nhạt vô vị..
Triệu Nghĩa ngậm thuốc lá, quay video.
Nửa giờ sau, cả phòng im bặt. Trần Hân không khóc nữa, Tôn thiếu lau miệng, nhìn Trần Hân không còn cảm thấy kinh diễm như trước nữa.
Cà lơ phất phơ khều chân hỏi Triệu Nghĩa: “Khi nào Cố gia thả tôi?”
Triệu Nghĩa cười tắt video, nhìn về phía đối diện phòng bao.
Cố Diệc Cư cúi đầu nói chuyện với Trần Diệu: “Em muốn đi sang không?”
Trần Diệu nhìn Trần Hân.
Một lúc sau, đẩy cửa phòng, bước sang cánh cửa cách vách.
Cố Diệc Cư lấy ra điếu thuốc, ngậm vào miệng, đi theo Trần Diệu đi vào, anh lười nhác dựa trên ván cửa, nhìn bóng lưng yểu điệu của Trần Diệu, đáy mắt lộ ra tia vui vẻ.
Triệu Nghĩa đưa video cho Trần Diệu.
Trần Diệu nhận lấy, mỉm cười với Triệu Nghĩa. Từ phản ứng vừa rồi của Trần Hân, Triệu Nghĩa đã đoán được Trần Hân giữ mình vì cái gì, mà video này có ý nghĩa gì, quan trọng nhất là, Trần Diệu không để mọi người xử lý cô ta, so với việc Trần Hân cố ý lộ ra thông tin của Trần Diệu để Tôn thiếu xuống tay, Trần Diệu tử tế hơn nhiều.
Triệu Nghĩa liếc Trần Diệu vài lần, đi đến bên cạnh Cố Diệc Cư nhỏ giọng nói: “Cố gia, cô bé nhà mày thật can đảm, thủ đoạn cũng lợi hại.”
Cố Diệc Cư câu môi, ừ một tiếng.
Triệu Nghĩa niết điếu thuốc trong miệng: “Tao ghen tị với mày..”
Cố Diệc Cư híp híp mắt, nghiêng đầu lạnh lùng quét qua Triệu Nghĩa.
Triệu Nghĩa: “…”
Xin lỗi, để tao tự tát.
*
Một trong hai người đàn ông còn lại nhường ghế cho Trần Diệu, Trần Diệu ngồi lên ghế, Trần Hân ngồi trên ghế sofa đối diện hung hăng nhìn Trần Diệu, hai chị em nhìn nhau, đột nhiên có chút yên tĩnh.
Tôn thiếu nhấc chân, vừa nghịch điện thoại vừa nhìn lén Trần Diệu, lại nhìn lén Trần Hân, nhìn trái nhìn phải.
Một hồi lâu, bừng tỉnh: “Hai người là chị em?”
Tôn thiếu bị Trần Diệu đảo mắt qua một đao, tim có chút co thắt.
Anh ta giật mình, vội vàng cúi đầu xuống.
Che giấu che giấu.
Nếu không sẽ chết thảm.
Trần Hân nhìn Cố Diệc Cư đang đứng trong bóng tối hút thuốc, đôi mắt ngấn lệ oán hận. Trần Diệu thấy cô ta đến thời điểm này vẫn lườm Cố Diệc Cư, Trần Diệu cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu ngọt ngào kêu một tiếng: “Chị tốt của em.”
Trần Hân quay đầu lại nhìn Trần Diệu, khi nãy vì giãy giụa mà môi bị cắn nát, cô ta mang theo hận ý hỏi lại: “Hài lòng chưa? Trần Diệu..”
Trần Diệu ngồi trên ghế, uể oải nghịch di động, cố ý bấm mở video, tiếng khóc la lối của Trần Hân phát ra từ bên trong, đặc biệt là câu nụ hôn đầu của tôi.
Nói thật, tiếng hét đáng xấu hổ này lập tức hạ bệ nữ thần Trần Hân cao quý. Nhưng đó chưa phải tất cả..
Sắc mặt của Trần Hân biến đổi lớn, duỗi tay đoạt di động trong tay Trần Diệu. Trần Diệu lại nhấc tay lên, nhìn về phía Trần Hân, lạnh lùng cười hỏi: “Biết sốt ruột? Cũng biết khó chịu?”
Trần Hân lạnh mặt nói: “Mày nói gì?”
Trần Diệu hừ một tiếng, cúi người nghịch di động, nói: “Chị gái, mọi thứ trên người chị đều trân quý, tôi thì sao, tôi chỉ là một đống rác rưởi à? Nụ hôn đầu của chị thì quý giá, nhưng họ tên nơi làm việc của tôi đều có thể tiết lộ đúng không? Để Tôn thiếu đến chơi tôi?”
Sắc mặt của Trần Hân lập tức tái nhợt, há miệng th/ở dốc, nhất thời không biết nói cái gì. Có lẽ đã hoảng loạn, vì ngày đó cô ta thật sự có ý đồ xấu.
Trên đường về Dương Hoa cũng có nói với cô, lúc ấy cô bị đố kỵ che mắt, muốn đâm lao theo lao đến cùng.
Trần Diệu đưa tay nắm lấy tóc của Trần Hân, kéo cô về phía mình, giọng nói sắc bén như lưỡi dao: “Buổi tối hôm trước, nếu Cố Diệc Cư không tới kịp, tôi đã bị Tôn thiếu huỷ hoại.”
Trần Hân bị ăn đau cau mày, giãy giụa, vô thức nhìn về phía Tôn thiếu.
Trần Diệu dùng điện thoại chụp lại khuôn mặt của cô ta, cười lạnh nói: “Chị nên biết ơn vì tôi không ác độc như chị, chỉ hôn một cái, không làm gì chị..”
“Chị nên quỳ xuống cảm tạ tôi.” Trước nay thanh âm của Trần Diệu đã phi thường dụ hoặc, lúc này lại thêm kiều mị.. nhưng cũng khiến người ta không rét mà run.
Toàn bộ đàn ông trong phòng đều sững sờ.
Tôn thiếu: “…”
DM.
Điếu thuốc của Triệu Nghĩa rơi xuống đất: “…”
Hai người còn lại: “…”
Chị dâu thật tuyệt vời.
Cố Diệc Cư nhếch môi cười.
Thật sự có thể lên được giường, xuống thương trường.
*