“Ai là vợ anh?” Trần Diệu nhìn biểu cảm của trưởng phòng Lý và Tiểu Vân, theo phản xạ đưa tay bịt miệng Cố Diệc Cư. Cố Diệc Cư bị chặn họng, đôi mắt hẹp dài rũ xuống nhìn cô.
Cũng không phản kháng.
Trần Diệu giãy giụa rời khỏi vòng tay anh, nhìn trưởng phòng Lý và Tiểu Vân, nói: “Đừng nghe anh ấy, thật đấy.”
Một người là cấp trên của cô, một người là đồng nghiệp của cô, về sau còn phải làm việc chung, Trần Diệu rất kiêng kị việc riêng của mình bị người khác biết.
Trưởng phòng Lý và Tiểu Vân cùng nhìn Cố Diệc Cư.
Mặc dù họ rất muốn tin tưởng Trần Diệu, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, họ càng tin Cố Diệc Cư nhiều hơn.
Trưởng phòng Lý rất thông minh, cô nghĩ, không thể đắc tội với tổng tài phu nhân, vì thế lôi kéo Tiểu Vân mỉm cười với Trần Diệu, thuận tiện đưa tay kéo cánh cửa phòng trà, đóng sầm lại.
Trần Diệu: “…”
Bởi vì phòng trà không có cửa sổ, ngày thường mở đèn, nhưng bây giờ cửa lại đóng, trong phòng hoàn toàn tối om. Trần Diệu rút lại tay đang bịt miệng Cố Diệc Cư, gầm gừ với anh: “Buông tôi ra.”
Không gian tối om này càng tiện cho Cố Diệc Cư, anh khẽ cười một tiếng, nương theo ánh sáng nhàn nhạt hôn lên môi cô.
Trần Diệu sững người.
Eo bị ôm, cô há miệng cắn anh, thậm chí còn vươn tay đánh lên vai anh.
Cố Diệc Cư để cô đấm, còn bắt lấy tay cô quấn quanh eo anh.
Trần Diệu tát anh hai cái, lại tát anh thêm cái nữa, Cố Diệc Cư nghiêng đầu, trong bóng tối khoé môi có một chút tơ máu, đôi mắt anh tựa như sói đói nhìn Trần Diệu, bóp chặt cằm cô, thấp giọng nói: “Mười năm qua, chỉ có em, dám tát tôi như vậy..”
Trong bóng tối, Trần Diệu quật cường trừng anh: “Mười năm qua, chỉ có anh, dám cưỡng hôn tôi..”
Nói một câu, cãi một câu, y hệt mèo hoang. Cố Diệc Cư không tức mà cười cười, thấp giọng ghé sát vào cô: “Mười năm qua, chỉ có em bò lên giường tôi..”
Trần Diệu nghiến răng nghiến lợi: “Mười năm qua, anh là người duy nhất làm tìn..”
“Người duy nhất? Với em?” Cố Diệc Cư bắt được trọng điểm, hơi nhướng mày, híp mắt, cười nửa miệng.
Trần Diệu đột nhiên im bặt.
Dm..
Cô bị anh ta lừa rồi.
Lúc này.
Di động của Trần Diệu điên cuồng vang lên, trong không gian tịch mịch cực kỳ chói tai, Trần Diệu lần mò từ trong túi lấy ra điện thoại di động.
Cuộc gọi đến là từ một bạn cùng lớp ở thành phố Y.
Trần Diệu nhìn một hồi, định duỗi tay bật đèn, tay vừa mới sờ vào nút.
Đã bị Cố Diệc Cư dùng tay đè lại, anh nhỏ giọng nói: “Đừng bật đèn, tôi thích vậy.”
Giọng nói trầm thấp này, có chút b/iến thái.
Trần Diệu: “…”
Cô cũng không trì hoãn nữa, chuông điện thoại vẫn đang reo, cô cầm lên, cười nói: “Tiểu Mãn.”
Tiểu Mãn và Trần Diệu là bạn học cùng cấp ba, một đứa bàn trước một đứa bàn sau có mối quan hệ khá tốt, mấy năm nay cũng có liên lạc với nhau, năm ngoái sinh nhật Liễu Anh, Tiểu Mãn cũng đến Hải thị chuẩn bị, ba người cùng ngủ với nhau ở chung cư. Sau khi Trần Diệu bắt máy, đầu kia lại không trả lời, Trần Diệu cau mày, đang định nói.
Tiếng nói của Chu Lệ từ bên kia truyền đến: “Trần Diệu, sao mày đối xử như vậy với chị mày?”
Trần Diệu sửng sốt.
Một giây sau, giọng nói của Chu Lệ càng thêm đanh đá: “Mày động tay động chân gì bên ngoài? Mày giao du với loại người gì thế? Mày nhất định phải phá huỷ băng thanh ngọc khiết của nó? Tao hối hận vì đã sinh mày, lúc trước nên bóp ch/ết mày trong bụng, nếu không phải bà nội mày mềm lòng, tao đã sớm đem tặng mày cho người ta rồi..”
Rất nhiều năm.
Chu Lệ không mắng cô gay gắt như vậy.
Ngay từ đầu Chu Lệ đã muốn bỏ cô, hối hận vì sinh ra cô, sau khi sinh muốn giết cô. Từ lâu Trần Diệu đã biết, nhưng Chu Lệ rất ít nói ra, Trần Kính Khang cũng vậy, Trần Diệu cũng được ông bà nội cưng chiều một thời gian, cho nên đối với chuyện này không để ý lắm, điều duy nhất cô buồn là họ chỉ thiên vị Trần Hân.
Bây giờ, giọng nói oán hận của Chu Lệ truyền đến.
Câu nào cũng đầy thù hận.
Mà câu chị gái băng thanh ngọc khiết làm Trần Diệu buồn nôn, cô dùng ngón tay niết ly cà phê: “Băng thanh ngọc khiết? Chị ta suýt chút nữa đã huỷ hoại tôi..”
“Câm miệng, tao không muốn nghe mày nhiều lời. Trần Diệu, mày có lỗi với nó, nếu đời này của nó bị huỷ hoại, mày phải chịu trách nhiệm.”
Trần Diệu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chịu trách nhiệm? Vì cái gì?”
Chu Lệ cười lạnh: “Vì mày tìm đàn ông huỷ hoại chị mày.”
Nhưng huỷ hoại cô thì được?
Lòng Trần Diệu âm thầm tức giận, vốn phòng trà đã tối, nay càng khiến cô thêm cảm giác tối tăm. Trần Diệu cắn chặt răng: “Chu Lệ, bà không xứng làm mẹ tôi.”
“Ai muốn làm mẹ mày, căn nhà ở thành phố Y bị lấy lại, tao không cho mày một xu tiền bồi thường. Vốn dĩ ba mày muốn cho mày một ít, coi như là bồi thường mấy năm nay. Nhưng bây giờ, mày một cắc cũng không có.”
Trần Diệu há miệng thở dốc, không biết vì sao cảm thấy có chút yếu ớt.
Cô để điện thoại ra xa, màn hình sáng lên, định cúp máy..
Eo lại bị ôm, điện thoại bị lấy đi, Trần Diệu quay đầu lại, Cố Diệc Cư cầm lấy di động, đôi mắt ẩn sau bóng tối loé lên tia lạnh lẽo, anh nói với đối phương, cười lạnh một tiếng: “Có lấy được tiền không mới là vấn đề.”
Đầu kia Chu Lệ sửng sốt: “Anh là ai? Anh là cái gì..”
Bíp bíp-
Cố Diệc Cư cúp điện thoại, đặt sang một bên.
Một tay giữ cằm Trần Diệu, một tay bật đèn lên, ánh sáng chói mắt khiến Trần Diệu vô thức nhắm mắt lại. Một hàng nước mắt quật cường trượt xuống từ khoé mắt, Trần Diệu quay đầu duỗi tay lau.
Cố Diệc Cư im lặng nhìn cô.
Quen biết cô hơn mười mấy năm, chưa từng thấy cô và người trong nhà cãi nhau như vậy, cũng chưa từng biết mối quan hệ của cô và người nhà như vậy.
Hơn nữa, càng không biết ba mẹ cô độc ác với con gái của mình như vậy.
Cấp ba năm ấy.
Cô gái nhỏ can đảm, quyến rũ, rất nhiều tâm tư nhỏ, thỉnh thoảng sẽ hơi gai góc, nhưng khiến cô có chút đáng yêu.
Anh vẫn luôn dung túng cô, nhìn cô nhảy nhót xung quanh.
Cô rất ít khi bộc lộ sự không vui của mình, cũng không đem chuyện gia đình ra nói, đại khái biết cô và chị gái có mâu thuẫn, nhưng cũng không ngờ mâu thuẫn lại sâu sắc như vậy.
Vòng tay quanh eo cô siết càng chặt.
Anh đưa ngón tay v/uốt ve khoé mắt cô, mang theo những giọt nước mắt.
Trần Diệu né tránh, giãy giụa đẩy anh ra: “Tôi muốn ra ngoài.”
Cố Diệc Cư chỗ nào chịu, anh cúi đầu, môi mỏng dán lên trán cô: “Xin lỗi em.”
Trần Diệu có chút khó hiểu, khàn giọng nói: “Sao phải xin lỗi?”
“Em đẹp hơn chị gái em nhiều. Trong mắt Cố Diệc Cư, quyến rũ của em, đáng yêu của em, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí anh, Trần Hân chẳng là gì.”
Trần Diệu đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hẹp dài của anh.
Cố Diệc Cư chỉ tiếp tục cọ xát khoé mắt của cô: “Lời này đều từ đáy lòng, thứ lỗi vì trước kia anh không nói.”
Đã từng.
Chàng trai cô thích từng nói chị cô rất xinh đẹp, nó thành cây kim trong lòng Trần Diệu. Cô thừa nhận rằng bản thân nhỏ nhen, cô cũng thừa nhận mình không độ lượng, vì lời này mà lòng cô rối bời cả một thời gian dài, bất kỳ liên hệ gì giữa Cố Diệc Cư và Trần Hân, có giao tình gì, cho dù bọn họ chỉ ở cùng một không gian, cho dù họ không nói gì, không giao tiếp.
Cô đều có thể tìm ra sự ái muội giữa hai người.
Cô sẽ tự tưởng tượng ra nhiều, tưởng tượng họ đang lén nói gì, tưởng tượng Cố Diệc Cư cũng mua trà sữa cho Trần Hân, mở máy tính cho chị ấy, giảng bài cho chị ấy, sẽ càng thích sự dịu dàng của Trần Hân hơn, thích sự cao ngạo của chị ấy hơn..
Còn cô, Trần Diệu, ở trong mắt Cố Diệc Cư cũng chỉ là một vai hề.
Nhưng lại không thể phủ nhận trái tim của mình, cô thường nghĩ khi Cố Diệc Cư nhìn cô, trong lòng sẽ ngầm so sánh, quả nhiên chị gái vẫn đẹp hơn..
Hết thảy những điều này trở thành bóng ma trong cô, cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cô từ bỏ Cố Diệc Cư.
Trần Diệu theo bản năng đưa tay nắm lấy cổ áo của Cố Diệc Cư: “Ngày đó anh nói chị ấy rất đẹp.”
Khoé môi của Cố Diệc Cư vẫn còn đỏ ngầu vì bị Trần Diệu cắn rách, anh cụp mắt nhìn những ngón tay trắng nõn siết chặt cổ áo của anh, nhếch môi: “Có thể đẹp bằng em?”
“Anh giảng bài cho chị ấy.” Trần Diệu bổ sung.
“Anh hứng thú với những câu hỏi đó. Đề của trường Thập Nhị Trung không hay bằng trường Nhất Trung em.”
Trần Diệu: “Trong QQ, hai người là một đôi.”
Cố Diệc Cư nhướng mày: “Có chuyện này sao?”
Anh hơi cúi thấp đầu, môi mỏng dán lên trán Trần Diệu: “Nhưng đám Triệu Nghĩa đều nói em là cô bé của anh..”
“Ngay cả Cố Tình cũng hỏi, vết sẹo trên cằm vì ai mà có.”
Cố Tình là chị gái của Cố Diệc Cư.
Trần Diệu nắm lấy cổ áo của Cố Diệc Cư, không nhúc nhích hồi lâu.
Cố Diệc Cư thì thầm: “Làm vợ anh được không? Để anh chiều em, yêu em, trở thành gia đình của em.”
Trần Diệu ngơ ngác nhìn anh.
*
Sau khi rời khỏi phòng trà, Trần Diệu vẫn còn choáng váng không biết phải làm sao. Lúc đấy Triệu Nghĩa đến tìm Cố Diệc Cư, cửa phòng bị mở ra, Trần Diệu nhanh chóng chạy khỏi vòng tay anh, trở lại văn phòng.
Khi cô lấy lại tinh thần, cô mừng vì mình không đáp ứng Cố Diệc Cư ngay.
Lúc đó, cô đã cảm động, nhưng cảm động chứ không nên bốc đồng. Lúc này Trần Diệu cảm giác cả người nhẹ nhàng, thậm chí không biết vì sao, cô muốn cười.
Cô nằm xuống bàn, tay nhào nặn con gấu bông Peppa Pig.
Trên khoé môi vẫn nhộn nhạo ý cười.
Cô thật sự chưa bao giờ thắng Trần Hân, những gì Cố Diệc Cư nói hôm nay đã cho cô sự tự tin.
Trần Diệu thừa nhận rằng cô đang thấy choáng váng như bị đánh thuốc mê.
Tiểu Vân đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy Trần Diệu đang nghịch gấu bông, do dự một chút, lấy ra những viên chocolate trân quý ngày lâu từ trong ngăn kéo, đặt lên bàn của Trần Diệu.
Trần Diệu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tiểu Vân.
Tiểu Vân híp mắt cười: “Phu nhân, ngài có muốn ăn chocolate không? Nhãn hiệu của Thuỵ Sĩ.”
Trần Diệu: “…”
Bên này.
Tầng cao nhất của tập đoàn, phòng làm việc của CEO.
Cố Diệc Cư xoa khoé môi, nghe trợ lý và thư ký báo cáo công việc.
Triệu Nghĩa lắc lư đôi chân dài, híp mắt nhìn khoé môi anh.
Trợ lý và thư ký cũng rất tò mò, len lén liếc trộm khoé môi anh, rồi lại nhìn trộm một cái.
Hai người nhìn nhau liếc mắt trao đổi.
Nghĩ thầm
Mặt Cố tổng cũng có chút sưng..
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra.
Triệu Nghĩa cà lơ phất phơ hỏi: “Cố tổng, ngài lại cưỡng hôn người ta phải không? Sau đó bị ăn tát?”
Trợ lý và thư ký khiếp sợ: “…”
Cố Diệc Cư nhấc mi mắt nhìn Triệu Nghĩa, nhưng không đáp lại.
Trợ lý và thư ký càng khiếp sợ: “…”
Cố tổng cũng cần cưỡng hôn sao?
Chúa ơi.
Vậy những người như họ phải làm sao bây giờ?
Họ vẫn là những người đàn ông độc thân a..
Đàn ông độc thân..