Vì nhà máy điện tử Bạc Hồng có chế độ phúc lợi và đãi ngộ không tồi nên số công nhân lâu năm nhiều, một số đã làm hơn 20 năm. Ví dụ, những nhân viên lớn tuổi như Trần Kính Khang và Chu Lệ có thâm niên làm việc lâu nhất, ngoại trừ một hoặc hai nhân viên mới ở bộ phận QC của Chu Lệ, những người còn lại đều có tuổi nghề tương đương với bà.
Vị QC này là một trong những người hồi đó chơi mạt chược với Chu Lệ, thuyết phục Chu Lệ rằng nếu thành tích của Trần Diệu không tốt, bà đừng lãng phí tiền bạc nữa, để cô vào nhà máy làm việc. Vì vậy, sau khi vị QC này nói xong, lại cảm thấy không có khả năng, bà đè thấp tiếng nói: “Chỉ có chút giống con gái út nhà bà thôi đúng không? Nhìn thế nào cũng không giống con gái út nhà bà giỏi như vậy, nếu có, sao không thấy hai người kể?”
Chu Lệ là người giỏi nhất trong việc khoe khoang con gái mình. Mặc dù Trần Hân không đỗ đại học Thanh Hoa, nhưng thành tích ở đại học Hải Thành không tồi, sau khi tốt nghiệp đi làm đã thành giám đốc bộ phận bán hàng của công ty, mỗi ngày Chu Lệ đều khoe khoang Trần Hân giỏi chỗ này chỗ kia, lương bao nhiêu, sau đó mua một chiếc Cadillac, vợ chồng Chu Lệ cọc trước nhưng hàng tháng Trần Hân vẫn tự mình trả tiền, có bao nhiêu người ở Hải thị theo đuổi Trần Hân, Chu Lệ đều sẽ nói hết với nhóm công nhân này.
Tác phẩm đắc ý nhất đời này của bà có lẽ là Trần Hân.
Khoe khoang đến dạng đồng nghiệp của bà sẽ thường tò mò ngày sau Trần Hân sẽ gả cho người thế nào, ngay cả cấp trên của Chu Lệ, giám đốc bộ phận QC, cũng muốn giới thiệu con trai của mình cho Trần Hân, nhưng lại bị Chu Lệ thổi phồng đến mức cảm thấy không dám trèo cao, chuyện này mới bỏ qua.
Vì vậy.
Chu Lệ còn có một cô con gái nhỏ có tiền đồ như vậy, sao không thấy bà nói gì?
Cho nên.
Thư ký Trần này chắc chắn không phải con gái của Chu Lệ.
Trần Kính Khang và Chu Lệ đang suy nghĩ xem có nên thừa nhận đây thật sự là con gái út của họ hay không, đã bị công nhân kia phủ nhận, làm cổ họng của hai vợ chồng cứng lại, thấy một trận khó chịu.
Vị QC kia lại lần nữa nói: “Không biết ba mẹ của vị cao quản này là người như thế nào, lớn lên xinh đẹp quá. Này, hai người thấy ông chủ bên cạnh không? Thật là tuấn tú lịch sự..”
Lúc này Chu Lệ thật sự rất muốn nói, đây là con gái của tôi.
Trần Kính Khang hơi chán nản.
Mắt thấy người phụ trách và đoàn người vây quanh Cố Diệc Cư cùng Trần Diệu đi tới, Chu Lệ đột nhiên có ý tưởng, ngẩng đầu nhìn Trần Diệu, vẻ mặt mong đợi.
Trần Diệu đã nhìn thấy ba mẹ cô từ lâu, nhưng Trần Diệu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không có ý gì muốn nhận người thân.
Cố Diệc Cư nhẹ nhàng đặt tay lên eo của Trần Diệu, dẫn cô đi về phía trước, tư thái thân sĩ, rất dễ nhìn ra anh rất coi trọng cô.
Người phụ trách có cặp mắt sắc bén, liếc mắt một cái liền có thể đoán ra thân phận của Trần Diệu, đi ra chỗ khác, vừa lúc liền đứng bên cạnh Trần Kính Khang và Chu Lệ, ông không phải trưởng phòng ban, không cần phải giới thiệu Trần Kính Khang và Chu Lệ, cũng không định, một tổ trưởng nhỏ như vậy không xứng nói chuyện với Cố tổng và thư ký Trần.
Người phụ trách chỉ cung kính cười nói: “Cố tổng, thư ký Trần, ngài xem, chúng ta hợp tác với điện thoại di động Liên Vân nhiều năm, đây là linh kiện của Liên Vân, bảng mạch điện di động hiện tại bên Liên Vân đã được đăng ký bằng sáng chế.. Kia, tổ trưởng Trần đúng không? Cho thư ký Trần xem bảng mạch điện.”
Người phụ trách vừa nói vừa dùng giọng điệu ra lệnh cho Trần Kính Khang.
Trần Kính Khang nào dám đắc tội với người phụ trách, nhưng lại vô thức nhìn Trần Diệu, một khắc kia, ông nhìn thấy sự xa cách trên người con gái mình, điều này làm một người với tư cách trưởng bối như ông thấy khó chịu, uy nghiêm của ông bị cô đè chết.
Ông cung kính cầm bảng mạch điện lên, đi đến cạnh người phụ trách, đưa cho ông ta.
Người phụ trách lại nhận lấy, cung kính đưa cho trần Diệu.
Trần Kính Khang nhìn về phía Trần Diệu, há miệng thở sâu, Trần Diệu giẫm lên giày cao gót, lãnh đạm nhìn ông.
Không hề có ý định gọi ba, mẹ gì cả. Hoàn toàn phớt lờ bọn họ.
Trần Kính Khang siết chặt đầu ngón tay.
Người phụ trách quay đầu lại nhìn ông, quát: “Còn đứng đấy làm gì? Đi làm việc của mình đi.”
Sắc mặt của Trần Kính Khang tái xanh, xấu hổ rụt đuôi.
Sắc mặt của Chu Lệ cũng không tốt, bà quay đầu nhìn Trần Diệu.
Đang định gọi cô.
Một cái quét mắt lạnh lùng của Cố Diệc Cư lướt qua, Chu Lệ lập tức bị dọa sợ.
Sau khi xem xong bảng mạch điện, Trần Diệu đưa bảng mạch cho người phụ trách, thay vì nhìn hai vợ chồng Trần Kính Khang, cô lại cúi đầu nói với Cố Diệc Cư: “Về sau sẽ thay bằng bảng tự động?”
Cố Diệc Cư ngoái đầu lại nhìn, cười khẽ: “Đúng thế, vậy nên không cần nhiều nhân viên không cần thiết nữa.”
Người phụ trách đáp: “Không sai, nơi này của chúng ta đã có thiết bị mới.”
Trần Diệu ừ một tiếng.
Mấy người đứng ở đó cũng không lâu, người phụ trách liền dẫn bọn họ đến bộ phận khác xem xét. Ngay khi họ rời đi, bầu không khí căng thẳng của bộ phận lắp ráp liền thả lỏng, vị QC kia đi tới nói: “Bà có nghe thấy gì không? Thật sự định sa thải, chúa ơi, thật khủng khiếp, nếu chúng ta có chút chân trong thì tốt rồi..”
“Chân trong” này nhắc nhở Chu Lệ.
Chu Lệ buông việc trong tay ra, túm Trần Kính Khang.
Trần Kính Khang cúi đầu nhìn Chu Lệ: “Chắc không phải chúng ta, mình làm việc nhiều năm ở đây như vậy..”
Chu Lệ nói: “Nhưng có đảm bảo thì tốt hơn, chẳng lẽ nó dám nhận chúng ta? Khiến chúng ta mất việc?”
Trần Kính Khang nửa ngày không nói gì.
Một lúc sau, ông ngẩng đầu nhìn những người khác, bao gồm cả tổ trưởng bộ phận lắp ráp khác, đặc biệt là hai người đang cạnh tranh, mọi người đều rất căng thẳng.
Tâm trạng hoảng sợ.
Trần Kính Khang nghĩ.
Trần Diệu sẽ không vô tình như vậy.
*
Bỏ lại dòng người chèo kéo ồn ào, một đường thăm phòng ban về sau đương đối bình yên. Trong xưởng không được hút thuốc, vì vậy Cố Diệc Cư bóp điếu thuốc rồi lại đặt lại. Sau khi đi qua một số phòng ban chính, người phụ trách đã đặt một phòng ở khách sạn đối diện, mời Cố Diệc Cư và Trần Diệu ăn cơm.
Đoàn người đi qua cầu vượt, vào khách sạn.
Khi nhân viên bảo vệ và lễ tân nhìn thấy Cố Diệc Cư bước vào, họ vô thức muốn hô Cố tổng.
Cố Diệc Cư vẫy tay, để bọn họ lặng lẽ lui ra.
Trần Diệu nhìn Cố Diệc Cư, nhân lúc người phụ trách đang nói chuyện, Trần Diệu ghé sát vào Cố Diệc Cư: “Khách sạn.. Cũng là của anh?”
Cố Diệc Cư cười như có như không, cắn điếu thuốc đáp: “Thông minh.”
Trần Diệu: “…”
Tốt.
Đoàn người đi lên lầu, vào phòng riêng. Người phụ trách gọi bồi bàn mở rượu, Trần Diệu ngồi cạnh Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư chống cằm nhìn sườn mặt của Trần Diệu.
Trần Diệu bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi không thoải mái, quay đầu trừng mắt với anh.
Cố Diệc Cư cười nhẹ một tiếng, nói: “Vừa rồi đến thăm Bạc Hồng, em thấy sao?”
Câu này khiến Trần Diệu nhớ đến Trần Kính Khang và Chu Lệ, thật lòng là đã nhiều năm cô không gặp Chu lệ, Chu Lệ đã thay đổi nhiều, ít nhất là trông già hơn. Vì cô thường xuyên nhìn thấy Trần Kính Khang nên không có cảm giác khác biệt lắm, hai người họ nhìn cô muốn nói lại thôi.
Trần Diệu có thể nhận ra.
Lần đầu tiên cô phát hiện trong mắt Trần Kính Khang có cái gọi là cầu xin.
Trần Diệu cười cười, trả lời Cố Diệc Cư: “Không có.”
Cố Diệc Cư nhướng mày: “Thật sao?”
Người phụ trách gọi đồ ăn và rượu, rót cho hai người. Trần Diệu lắc đầu: “Tôi uống không tốt lắm.”
Cố Diệc Cư đặt một tay khác lên đùi Trần Diệu: “Không sao, anh sẽ trông chừng em.”
Trần Diệu nhướng mi nhìn anh.
Cố Diệc Cư đang hút thuốc, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười.
Rượu đã lên, mọi người đều uống, Trần Diệu cũng không thể từ chối nữa, có lẽ thấy thái độ của Trần Kính Khang và Chu Lệ làm cô sảng khoái, Trần Diệu lại uống thêm mấy hớp.
Đêm đã khuya, người phụ trách đưa cho Cố Diệc Cư hai khóa phòng: “Cố tổng, tôi đặt cho hai người hai phòng đơn cao cấp, trên tầng..”
Lời còn chưa dứt.
Quản lý của khách sạn đứng cạnh nói: “Cố tổng chúng tôi có phòng riêng ở đây.”
Người phụ trách tặc lưỡi: “Cái gì?”
Giám đốc khách sạn cười nói: “Cố tổng là ông chủ của khách sạn chúng tôi.”
Người phụ trách: “…”
Thật là múa rìu qua mắt thợ.
Trần Diệu có chút say.
Cố Diệc Cư dập điếu thuốc, cúi người nhìn Trần Diệu. Trần Diệu dựa vào ghế sofa, áo sơ mi bên trong rộng mở, lộ ra làn da trắng như tuyết. Khi say cô càng thêm dụ hoặc, đôi mắt của Cố Diệc Cư thâm trầm, giám đốc phòng ban hơi nháy mắt, đứng lên nói: “Cố tổng? Tôi đưa thư ký Trần lên lầu..”
Cố Diệc Cư cười lạnh, ngẩng đầu nhìn người phụ trách: “Cần ngươi?”
Trên trán người phụ trách toát mồ hôi lạnh, lập tức kéo giám đốc phòng ban vội vàng nói xin lỗi.
Cố Diệc Cư cúi xuống, ôm eo Trần Diệu, xoay người đi nhanh về hướng phòng riêng.
Giám đốc khách sạn cầm túi của Trần Diệu và tây trang của Cố Diệc Cư đi theo.
Cửa phòng đóng lại.
Người phụ trách trừng mắt nhìn giám đốc phòng ban: “Anh có mắt không? Cố tổng và thư ký Trần có quan hệ tình cảm thấy rõ, anh muốn tìm chết à?”
Giám đốc phòng ban uỷ khuất: “…”
Tầng cao nhất của khách sạn luôn dành cho Cố Diệc Cư.
Cửa thang máy mở ra.
Đá cẩm thạch đen trắng có thể soi, mùi hương nhàn nhạt từ chiếc bàn gỗ màu đen tỏa ra. Tầng trên cùng có bàn và sofa, bàn cờ năm quân đang chơi dở. Sau khi giám đốc khách sạn đặt túi của Trần Diệu và áo của Cố Diệc Cư lên sofa, liền vội vàng lui ra, cửa thang máy đóng lại.
Cố Diệc Cư bế Trần Diệu vào phòng ngủ rộng rãi.
Trần Diệu vừa chạm xuống giường liền thoải mái thở dài một hơi, hiện tại cô có chút say. Cô túm lấy gối vùi mặt vào trong, chiếc váy ngắn màu đen thuận theo kéo lên, đôi chân dài trắng nõn càng lộ ra, vắt vẻo trên ga giường, vô cớ dụ hoặc. Cố Diệc Cư ngồi bên giường, duỗi tay cởi giày cao gót cho cô.
Bàn chân trắng nõn không che đậy.
Đầu ngón tay anh thưởng thức chân cô, sau đó nghiêng người lật Trần Diệu lại.
Một giây sau, anh cúi người hôn xuống đôi môi thơm mùi rượu của Trần Diệu.
Nửa đêm.
Trần Diệu khóc lóc tỉnh lại, chờ khi cô nhận ra điều gì đó chỉ thấy tửu sắc hại người. Sau đó, cô dùng một chân đá Cố Diệc Cư khỏi giường.
Cố Diệc Cư bắt lấy cổ chân cô, đ/è xuống hôn, nói: “Lần này em trả bao nhiêu?”
Trần Diệu: “Một xu cũng không cho.”
Cố Diệc Cư cười: “Vậy là không đáng tiền?”
Trần Diệu nhướng mày: “Anh bán.”
Cố Diệc Cư: “…”
Mẹ.
*
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, bên ngoài không có ai. Sắc trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào, Trần Diệu mới được Cố Diệc Cư ôm ra.
Trên sàn nhà đầy nước.
Trần Diệu không làm vẻ, cô rõ ràng không uống được, cuối cùng lại uống. Lại đi với Cố Diệc Cư, tâm người này bất tịnh, xảy ra chuyện đã xảy ra.
Ngượng ngùng xoắn xít cũng vô dụng.
Chỉ là sức tay của Cố Diệc Cư quá mạnh. Đặc biệt là sau khi nói anh bán, người đàn ông này lại kéo cô lên giường, suýt chút nữa bóp chết cô.
Sau đó, cô làm gãy móng tay lên ga trải giường.
Chuông cửa vang lên.
Quản lý khách sạn mang đến hai bộ quần áo.
Trần Diệu đứng trước gương sửa lại váy. Cố Diệc cư cài áo được một nửa, từ phía sau ôm eo cô, nhìn cô trong gương, thấp giọng nói: “Tám năm, đây luôn là ảo tưởng của anh.”
Mặt Trần Diệu đỏ lên, bóp tay anh: “Thả ra.”
Cố Diệc Cư dùng đầu ngón tay vén cổ áo cô lên, nghiêng đầu nhìn dấu hôn đỏ.
Từ trong gương, người đàn ông dùng đầu ngón tay mở cổ áo, giữa mày mang theo sự gợi cảm. Mặt Trần Diệu càng đỏ hơn, đẩy anh ra: “Hôm nay đến Bạc Hồng?”
Cố Diệc Cư a một tiếng, sau đó lại vùi đầu hôn Trần Diệu.
Trần Diệu kêu lên: “Sẽ đến muộn.”
Lúc hai người rời khỏi khách sạn, nắng đã lên đầu. Người phụ trách của Bạc Hồng đã đợi sẵn bên ngoài khách sạn, lúc này không đến phòng ban của nhà máy mà trực tiếp đến văn phòng của người phụ trách. Sau khi hàn huyên một lúc, Cố Diệc Cư ngậm thuốc lá nhìn người phụ trách cầm văn kiện đi lên, Trần Diệu ở bên cạnh sắp xếp lại.
Lúc này.
Điện thoại di động trên bàn của Trần Diệu vang.
Trần Diệu quay đầu, thấy cuộc gọi đến là số từ thành phố Y.
Trần Diệu do dự, nhưng vẫn cầm lên, chào một tiếng.
Đầu kia.
Giọng nói của Trần Kính Khang truyền đến: “Diệu Diệu.”
Trần Diệu híp mắt, thần sắc bình tĩnh: “Chuyện gì?”
Trần Kính Khang thấp giọng nói: “Hôm nay thông báo danh sách tinh giản biên chế, con nhìn xem, có ba mẹ không, nếu có thì nói với Cố tổng..”
Trần Diệu ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, không đợi Trần Kính Khang nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Cô đặt di động xuống, chống cằm, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn chặt răng.
Cố Diệc Cư chuyển từ văn kiện ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia lệ khí.
Hôm nay Bạc Hồng hỗn loạn và hoảng sợ hơn bình thường, vì mọi người đều được nghe về danh sách tinh giản biên chế đã công bố. Loại danh sách này, Cố Diệc Cư và Trần Diệu có quyền xem, nói là vậy chứ cũng không cần thiết phải xem. Thời điểm cuộc họp nhỏ kết thúc.
Cố Diệc Cư lười nhác ngả người ra sau, chắp tay trước người, nói với phụ trách: “Danh sách sa thải đã lên hết chưa?”
Người phụ trách sửng sốt một giây, sau đó lập tức gật đầu: “Vâng.”
Ánh mắt của Cố Diệc Cư khẽ xẹt qua người đang ghi chép, Trần Diệu, nói với người phụ trách: “Lấy ra đây nhìn xem.”
Người phụ trách sau khi nghe xong không dám chậm trễ, quay đầu phân phó trợ lý mang đến, một danh sách ít nhất ba trang giấy đặt trước mặt Cố Diệc Cư trên bàn.
Trần Diệu cũng ngẩng đầu nhìn danh sách.
Cô thật sự có chút tò mò ba mẹ tốt của cô có trong danh sách hay không, nhưng đây là chuyện của Nhà máy Điện tử Bạc Hồng, vì vậy cô sẽ không can thiệp, không phân rõ công tư mà nhúng tay vào, nhiều nhất là dùng hai mắt ngó qua.
Cố Diệc Cư tuỳ ý lật, nhặt lấy cây bút bên cạnh, tháo nắp.
Trên hai khoảng trống ở cuối trang đầu tiên, viết: “Trần Kính Khang, Chu Lệ.”
Hai cái tên rất dễ thấy.
Trần Diệu trợn tròn mắt.
Cố Diệc Cư nghiêng đầu, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, cong môi: “Bảo bối, đây là báo ứng của họ.”
Trần Diệu: “…”
*
Người phụ trách và trợ lý đều sửng sốt, người phụ trách có phản ứng nhanh nhất: “Cố tổng thật có tầm nhìn xa, tôi đã quên mất hai người này.”
Cố Diệc Cư cầm danh sách đưa cho người phụ trách, nói với ông: “Để thư ký Trần đi cùng mọi người đi công bố danh sách.”
Người phụ trách ngầm hiểu Cố Diệc Cư đang khẳng định vị trí của Trần Diệu, gật đầu nói: “Vâng.”
Nói xong, ông cung kính nhìn Trần Diệu nở nụ cười nịnh nọt.
Trần Diệu nhìn Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư đứng dậy, hai tay ôm thắt lưng của Trần Diệu, nhỏ giọng nói: “Cô bé can đảm của anh sẽ không mềm lòng, phải không?”
“Nếu bây giờ em mềm lòng, không biết trong tương lai anh sẽ dùng thủ đoạn gì dìm chết họ.”
Trong giọng nói mang theo sự tàn nhẫn, thù địch, thờ ơ.
Giống như Tu La.
Anh nói chuyện thản nhiên.
Nhưng sự tàn nhẫn kia không có nửa điểm che giấu.
Sau một lúc.
Trần Diệu thấp giọng đáp: “Tôi rất vui lòng.”
Rất vui lòng đi thông báo bọn họ bị đuổi việc.
Sau đó, cô giẫm lên giày cao gót bước ra khỏi phòng họp. Người phụ trách dẫn theo trợ lý và giám đốc bộ môn đi theo cô, nhìn bóng dáng cô, bọn họ nhìn nhau một cái, theo bản năng nhìn danh sách trên tay, đặc biệt là hai cái tên Cố tổng dùng nét chữ rồng bay phượng múa viết xuống, một đường đi vào tổ A lắp ráp.
Lúc này tất cả công việc trong xưởng đều tạm dừng, tất cả đều mặt mày xám tro, không giấu nổi cảm xúc lẫn biểu tình, liếc mắt một cái có thể đọc sự hoảng sợ của họ.
Sắc mặt mọi người tái nhợt, ánh mắt tập trung vào danh sách trên tay giám đốc phòng ban, giống như đang chờ đợi hình phạt.
Chu Lệ và Trần Kính Khang thấy Trần Diệu đang khoanh tay đứng sau người phụ trách.
Hai người nhìn nhau, tâm tình vô cùng thấp thỏm.
Nhanh.
Giám đốc phòng bàn cầm bút đen đang định viết, đột nhiên ông nhìn vào Trần Diệu, cười nói: “Thư ký Trần, tay tôi đột nhiên run, cô có thể giúp tôi được không?”
Trần Diệu nhướng mày, cười, từ bậc thang đi xuống, nhận lấy bút.
Cao cao tại thượng đ/è xuống bản danh sách.
Sau đó, ngón tay thon dài xinh đẹp viết xuống hai cái tên: “Trần Kính Khang, Chu Lệ.”
Đôi môi xinh đẹp mấp máy: “Bị sa thải.”
Bịch một tiếng.
Chu Lệ ngã xuống đất.
Trần Kính Khang không thể tin được nhìn Trần Diệu.
Trần Diệu khẽ mỉm cười, rất thản nhiên tuỳ ý nhìn bọn họ.
*