Khi Trần Kính Khang và Chu Lệ đến Hải thị thì đã hơi muộn, hai người đứng đợi bên ngoài chung cư gần một tiếng, khi màn đêm buông xuống, Trần Hân mới vội vàng lái con Cadillac trở về. Trần Kính Khang đã hút không ít, trên mặt đất rơi vãi rất nhiều tàn thuốc. Chu Lệ vẫn chưa thể tin những lời nói của Trần Hân qua điện thoại, bà cầm bọc nhỏ màu đen, thận trọng nhìn Trần Hân.
Trần Hân dừng xe ở bãi đậu xe bên ngoài, cầm túi, chìa khóa, di động đi xuống.
Cô đi giày cao gót, mặc vest, trang phục trên người chuyên nghiệp, gọn gàng.
Phát hiện Trần Kính Khang vẫn đang hút thuốc, lại thấy vẻ mặt thận trọng của Chu Lệ, Trần Hân khẽ cau mày, sau đó nhếch môi cười nhẹ, đi về phía Trần Kính Khang và Chu Lệ: “Ba, mẹ, giờ tan tầm nên tắc đường, con mới về, mình lên nhà trước đi ạ.”
Trần Kính Khang im lặng quan sát Trần Hân.
Gương mặt Chu Lệ tươi cười lại, túm Trần Kính Khang đi theo Trần Hân.
Hai người bọn họ chỉ có bốn tay, không thể mang được nhiều đồ nên hành lý tương đối ít, chỉ có một chiếc vali, một túi xách màu đen, còn có một chiếc túi đựng dưa muối. Trần Hân nhìn hành lý của ba mẹ, lúc này mới thấy hài lòng, trước kia Trần Kính Khang đến gặp cô chỉ nghỉ lại một, hai đêm, cũng không có vấn đề gì.
Lúc đấy Dương Hoa cũng đồng ý.
Lúc này, cả ba im lặng đi vào thang máy, Trần Hân cúi đầu nhận điện thoại từ Dương Hoa.
Cô trả lời trong điện thoại: “Không sao đâu, ba mẹ tớ không ở lại lâu đâu, ừ, tớ biết rồi..”
“Tớ biết, được, được.” Trần Hân vừa nói vừa ấn thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, Chu Lệ hiển nhiên đang rất kiềm chế, sắc mặt của Trần Kính Khang cũng đen, Trần Hân lấy chìa khóa mở cửa, xoay người mời ba mẹ vào.
Sau khi vào, cô nói: “Ba, mẹ, hai người cũng biết con đang ở với Dương Hoa, bạn ấy cũng là một đứa con gái một thân một mình, dù sao cũng không tiện, hay là ba mẹ ở Hải thị chơi một thời gian, sau đó con mua vé máy bay cho hai người về quê nhé?”
Trần Kính Khang vẫn luôn im lặng.
Chu Lệ nghe thế có phần lo lắng, bà ngẩng đầu lên nói: “Hân Hân, sau khi khu Hoàng Lan bị phá, ba mẹ có tiền bồi thường rồi có thể mua cho con một căn nhà ở Hải thị, đến lúc đó ba mẹ qua đây ở với con, có thể chăm sóc cho con.”
Trần Hân đổi dép, không loanh quanh nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Cũng không biết khi nào mới nhận được tiền, mai con tìm nhà cho ba mẹ trước.”
Chu Lệ do dự.
Trần Kính Khang lại tiếp lời: “Được, mai đi tìm nhà, ba mẹ ở đó, không quấy rầy con.”
Lời vừa dứt.
Trần Hân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Kính Khang: “Ba, ba nói gì thế? Không phải con sợ Dương Hoa không đồng ý sao? Hơn nữa bọn con đều độc thân, cũng cần có không gian riêng.”
Vừa nói, cô vừa tiến lên kéo cánh tay của Trần Kính Khang: “Ba đừng giận mà.”
Trần Kính Khang nhìn cô hồi lâu mới nói: “Nếu như ngay từ đầu con không có thái độ đấy, ba có thể giận à?”
Từ ngày biết hai người họ bị đuổi việc, Trần Hân không chỉ không hỏi bọn họ sẽ tính tiếp thế nào, lúc họ đề nghị muốn đến chỗ cô ở thì giọng điệu rất vòng vo, còn muốn cho bọn họ về quê dưỡng lão, vấn đề này chẳng lẽ bọn họ không nghĩ qua? Trần Kính Khang cho rằng mình vẫn còn trẻ, ở lại Hải thị một thời gian cũng sẽ thích ứng được, ai ngờ..
Còn nữa, nếu không mua được nhà, nếu họ thật sự làm phiền Trần Hân và Dương Hoa thì cứ nói thẳng ra, đi thuê một căn khác là được.
Nhưng rõ ràng đây là dự tính trước của Trần Hân.
“Ba!” Đôi mắt của Trần Hân đỏ lên.
Chu Lệ ngay lập tức nhảy vào hòa giải, lúc này Trần Kính Khang mới nuốt cơn tức xuống.
*
Căn hộ của Cố Diệc Cư chỉ có một phòng ngủ, một thư phòng, và một kho chứa đồ nhỏ, để nhà vệ sinh cho Tiểu Quất.
Tiểu Quất rất dỗi, vốn dĩ bị Cố Diệc Cư ném vào tay Trần Diệu, nó nằm trong ngực cô rất ngoan.
Nhưng sau khi đầu lưỡi nó chạm vào cằm Trần Diệu, Tiểu Quất đã bị Cố Diệc Cư xách xuống, nó khẽ giậm chân mèo, uỷ khuất nhìn Trần Diệu.
Trần Diệu khom lưng định bế nó lên.
Cố Diệc Cư lại từ phía sau ôm eo cô, thấp giọng nói: “Nấu cơm.”
Trần Diệu cũng không cúi xuống nữa, nghiêng đầu nhìn Cố Diệc Cư: “Anh trực tiếp bắt em đến nhà anh để nấu cơm cho anh?”
Cố Diệc Cư ủ rũ nhìn cô: “Em còn nấu cơm cho Giang Vũ đấy.”
Trần Diệu buồn cười: “Đây là chuyện từ thời nào rồi chứ.”
Cố Diệc Cư híp híp mắt, môi mỏng chạm chạm vào môi cô: “Bao lâu anh cũng nhớ kỹ.”
Trần Diệu nhìn đồng hồ, quả thật đã muộn, hai người đều chưa ăn cơm. Trần Diệu đẩy Cố Diệc Cư ra, đi vào bếp mở tủ lạnh.
Cố Diệc Cư xắn tay áo lên, Tiểu Quất không cam lòng đi theo, lại bị Cố Diệc Cư nắm gáy vứt ra.
Trần Diệu lấy trứng gà và rau trong tủ, định làm mì sợi, quay đầu lại thấy Cố Diệc Cư đang ngồi ở bàn ăn ngoài phòng bếp, vẫn đang bắt nạt Tiểu Quất.
Trần Diệu bất đắc dĩ nói: “Cố tiên sinh, đừng ấu trĩ vậy chứ.”
Cố Diệc Cư buông Tiểu Quất ra, đặt tay lên bàn, câu môi cười.
Tiểu Quất đứng ở cửa phòng bếp, không dám đi về phía trước, chỉ meo meo với Trần Diệu vài tiếng, tỏ vẻ “tui đang rất bất bình.”
Trần Diệu không nhịn được trừng mắt với Cố Diệc Cư một cái.
Anh cười đáp lại, ngữ điệu trầm thấp: “Anh đói.”
Trần Diệu chậc lưỡi, xoay người đi vào bàn nấu, bắt đầu nấu.
Vì từ nhỏ cô đã tập nấu cơm, ngoại trừ một số món quá phức tạp thì cơm nhà không thành vấn đề với cô.
Đun nước, rửa rau củ, chiên trứng, tìm được một ít thịt, băm nhỏ, cho vào xào. Trần Diệu cầm muỗng khuấy canh, Cố Diệc Cư đút cho cô một miếng bánh nếp dẻo.
Trần Diệu theo bản năng mở miệng.
Trong bánh nếp là nhân đậu đỏ, cắn một miếng đã thấy vị ngọt ngào.
Cố Diệc Cư ôm eo cô, thấp giọng hỏi: “Ngon không?”
Nước sôi ùng ục, Trần Diệu vớt mì ra, ừ một tiếng, có chút tò mò hỏi: “Anh thuê người giúp việc đúng không? Vắng nhà nhiều ngày như vậy mà tủ lạnh vẫn có rau với thịt.”
Trong bếp cũng có dấu vết sử dụng, có thể không thường xuyên nhưng chắc chắn là có nấu nướng.
Cố Diệc Cư đút hai tay vào túi tạp dề của Trần Diệu: “Ừ, có dì đến làm theo giờ, thỉnh thoảng nấu cơm, cũng giúp anh mua đồ để trong tủ, nhưng sau này có em, khả năng dì ấy sẽ nghỉ.”
Trần Diệu: “Em đâu có nói là sẽ nấu cơm cho anh.”
Eo lập tức bị siết chặt, Cố Diệc Cư lạnh giọng hỏi: “Không nấu cho anh thì nấu cho ai? Triệu Nghĩa?”
Trần Diệu có chút khó hiểu: “Triệu ca thì liên quan gì?”
Cố Diệc Cư đứng phía sau cười khẩy, không trả lời.
Từ hôm thấy dáng vẻ yêu kiều của Trần Diệu, mỗi khi nhìn Trần Diệu, ánh mắt của Triệu Nghĩa có chút khác mà chỉ có đàn ông với nhau nhìn mới hiểu.
Cũng trách ngày đó Trần Diệu quá mức dụ hoặc.
Như một đóa hồng xinh đẹp chờ được hái. Cánh tay của Cố Diệc Cư vô thức siết chặt, Trần Diệu vỗ tay anh: “Đau đau đau, buông ra.”
Lúc này Cố Diệc Cư mới buông lỏng, quanh hơi thở ngửi thấy mùi thơm của mì sợi.
Anh nghiêng người nhìn cô chăm chú.
Lại nhớ đến những chuyện Liêu tỷ nói.
Anh đau lòng, hôn lên khoé môi cô, nói: “Nếu em không thích việc bếp núc, về sau anh sẽ không để em làm..”
Trần Diệu thật sự cảm thấy tên đàn ông chó này hỉ nộ vô thường, lúc muốn cô nấu cơm lúc lại ghen với Triệu Nghĩa, lúc này đại phát từ bi ân xá cho cô không cần nấu.
Trần Diệu đặt muỗng xuống: “Anh ra ngoài.”
Cố Diệc Cư: “…”
Tiểu Quất ở bên dưới chân cũng kêu meo meo meo.
Trần Diệu xoay eo, quay đầu nhìn anh: “Em bảo anh ra ngoài, không nghe thấy gì à? Ở đây này chỉ vướng tay vướng chân.”
Cố Diệc Cư: “…”
Một giây sau, anh cúi người nắm gáy Tiểu Quất mang ra ngoài.
Tiểu Quất điên cuồng gào thét: “Meo meo meo.”
Tui không muốn đi tui không muốn đi mà huhu..
*
Lại qua mười phút, Trần Diệu bưng mì đã chuẩn bị xong bày lên bàn ăn. Cố Diệc Cư tắm xong đi ra, dựa vào cửa sổ lau tóc, mắt thì dán vào cô.
Trần Diệu nhướng mày: “Nhìn gì vậy? Ăn cơm.”
Giọng điệu có phần hung dữ. Cố Diệc Cư cười cười, vắt khăn tắm lên giá treo bên cạnh, xắn tay áo đi tới, nói: “Thơm quá.”
Trần Diệu cầm đũa, múc ra một đĩa nhỏ ớt, đặt trên bàn.
Hai phần mì đều có rau xanh, chứng chiên, thịt bằm, nước dùng rất trong, sợi mì chín vừa đến, có độ dai vừa phải. Cố Diệc Cư cầm đũa ăn một miếng.
Mắt anh hơi sáng lên, lại cúi đầu ăn tiếp.
Trần Diệu nhìn anh ăn xong cũng không phát biểu gì, cô trộn một khối ớt to, sau khi tự mình nếm thử một miếng rồi đá vào chân Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn cô: “Hả?”
Trần Diệu khẽ nâng cằm: “Ngon không?”
Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn bát của mình, anh gần như sắp ăn hết, thứ duy nhất còn thừa là cái bát.
Chỉ là thấy cô mè nheo quả thực làm anh nhớ lại cảm giác tám năm trước, anh lại cúi xuống ăn tiếp, không đáp lại.
Trần Diệu: “…”
Cô lại đá vào chân anh.
Cố Diệc Cư ngẩng đầu, cười nửa miệng: “Không ngon.”
Trần Diệu: “…”
“Vậy đừng ăn nữa.” Trần Diệu vươn tay định cướp lấy tô của anh, Cố Diệc Cư lại bắt được rồi sau đó cúi đầu hôn xuống: “Không ngon mới lạ.”
Trần Diệu hơi bực rồi đấy: “Anh lòng vòng thế làm gì?”
Cố Diệc Cư cười: “Anh sai, anh sai, không nên lòng vòng.”
Trần Diệu lẩm bẩm: “Tên đàn ông chó..”
“Em nói gì?” Cố Diệc Cư nghe được, híp đôi mắt hẹp dài lại. Trần Diệu cố ý nói: “Em nói anh là đồ chó.. Anh có phục hay không?”
Cố Diệc Cư ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay điểm xuống bàn, híp mắt nhìn cô.
Trần Diệu thấy sống lưng rùng rợn.
Chỉ cậy sủng mà kiêu có tí thôi mà, nhưng tay cầm đũa thấy hơi nhát nhát, đang định tỏ thái độ thì thấy mắt anh khẽ loé lên. Trần Diệu theo phản xạ ngửi được mùi nguy hiểm, buông đũa xuống, đứng dậy chạy lấy người.
Kết quả là vừa đứng lên đã bị Cố Diệc Cư ôm vào lòng, ngã ngồi trong lòng anh.
Anh thấp giọng hỏi: “Vợ của tên đàn ông chó đấy gọi là chó cái phải không em?”
Trần Diệu khiếp sợ: “…”
Không, không, không phải!
Lúc này, điện thoại di động của Cố Diệc Cư reo lên.
Anh duỗi tay lấy di động, tay kia đè lên eo cô không cho phép cô chạy thoát, Trần Diệu chỉ có thể tựa vào ngực anh, anh nghiêng đầu nhìn cuộc gọi đến, rồi nhận máy.
Dãy số đó. Là Hongkong.
Cố Diệc Cư chào đối phương.
Đầu kia, một giọng nữ mang theo ý cười: “Biết hôm nay bọn này đến Hải thị không?”