Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Chút buồn ngủ sót lại của Trần Diệu hoàn toàn biến mất, giọng nói thành thục dễ nghe của người phụ nữ kia lại vang bên tai cô.
Giác quan thứ sáu của con gái thật sự rất chính xác, sau khi Cố Diệc Cư đi rồi, lâu lâu giọng nói đấy lại xuất hiện trong đầu cô.
Như có như không, như ẩn như hiện.
Lúc này Trần Diệu thấy biết ơn vì vẫn giữ số của Dương Hoa, tạo cơ hội cho cô ta châm biếm cô.
Người phụ nữ trong ảnh thật sự rất giống Trần Hân.
Cực kỳ giống.
Những mặc cảm vùi sâu trong xương tuỷ nổi lên. Cô chưa bao giờ thắng Trần Hân, khi nhìn người phụ nữ này, Trần Diệu tự thấy cô không trưởng thành như cô ấy, đặc biệt là cái mị lực mà cô ấy toát ra, màu váy đỏ trên người càng tô thêm sự quyến rũ.
Đây cũng là màu sắc mà Trần Diệu hiếm khi diện.
Trên thực tế, đàn ông thích kiểu phụ nữ như này, trưởng thành, quyến rũ, giơ tay nhấc chân cũng tự nhiên toát ra vẻ phong tình.
Và quan trọng nhất là cô ấy còn giống Trần Hân.
Trong tám năm qua, Cố Diệc Cư đã gặp những chuyện gì, ai ở bên anh, người phụ nữ bầu bạn trên giường với anh, ai đi theo anh, ai vì anh nấu cơm, ai ở bên khi anh buồn, ai ở nhà chờ anh, ai là người chứng kiến chi tiết những chuyện mà anh trải qua, ai là người khoác tay cùng anh đi lên đ ỉnh cao..
Tám năm qua, anh đã tạo dựng được đế chế của mình, có bao nhiêu người nguyện thề hẹn với anh.
Trong hành trình của anh, Trần Diệu hoàn toàn vắng mặt.
Tám năm trước, Cố Diệc Cư khen Trần Hân lớn lên thật xinh đẹp.
Tám năm sau, người phụ nữ này đi theo anh đến Hải thị, trở thành người thân cận của bọn anh, có thể tự nhiên chọc ghẹo, nói chuyện với nhau qua điện thoại thân thuộc như vậy.
Sự đố kỵ như những con cổ trùng bò khắp chân tay của Trần Diệu, cô rơi lệ. Loại cảm xúc này quá quen thuộc, giống như ngày đó yêu thầm anh, tự ti, không cam lòng, ghen tuông, thậm chí là hâm mộ.. hâm mộ vẻ đẹp của Trần Hân. Gần đây khi ở chung với nhau, những chi tiết nhỏ như vậy thỉnh thoảng lại tràn về, thỉnh thoảng hung dữ với anh chỉ bởi những tiểu tiết như vậy.
Cô chỉ muốn tìm cảm giác tồn tại, cố gắng chứng minh rằng cô có một vị trí trong tim anh.
Trần Diệu khoanh đầu gối.
Cảm giác như trái tim mình đang bị cảm xúc gặm nhấm.
Đêm nay anh ra ngoài cũng không nói gì cả.
Biết là cô nghe được giọng nữ trong điện thoại nhưng cũng không giải thích dù chỉ một từ. Đã gần mười hai giờ, anh cũng không gửi một tin nhắn nào.
Khi Trần Diệu động tâm thì cô lại bắt đầu để ý những chuyện vụn vặt.
Thật ra.
Cô ghét tâm trạng này.
Khi ở cạnh ba mẹ, cô cũng không thể khống chế được những cảm xúc này, chỉ có thể ném hết chúng ra ngoài để bản thân duy trì trạng thái mạnh mẽ, kiên cố không thể phá vỡ.
Lúc trước cô thích Cố Diệc Cư đã nếm được vị hạnh phúc nhưng cay đắng, nhưng khi quá khổ tâm thì cô chọn từ bỏ, một đao cắt đứt.
Sau đó rút về thế giới của mình, không có liên quan gì sẽ không đau đớn.
Tâm trí bắt đầu so sánh.
Khi còn bên Chu Lục, cô thấy thật sự thoải mái hơn.
Áo ngủ bị ướt.
Trần Diệu rút khăn giấy ở đầu giường lau nước mắt, xuống giường nhặt điện thoại trên mặt đất lên rồi chụp màn hình tin nhắn của Dương Hoa.
Gửi cho Cố Diệc Cư.
*
Rượu trang Danh Uyển.
Trời đã gần sáng.
Cuộc tụ họp kết thúc, Cố Diệc Cư uống một ít rượu, ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn vừa lúc di động thoáng nhấp nháy hai tin nhắn WeChat. Triệu Nghĩa cười nói: “Cô bé giục mày về nhà hả?”
Khi Cố Diệc Cư thấy “Trần Diệu” thì nhếch môi cười, cầm điện thoại lên bấm vào.
Hai tin nhắn.
Một bức ảnh.
Một ảnh chụp màn hình.
Không nói thêm gì cả. Bức ảnh có độ nét cao, anh và Chung Dao gần nhau như thế, rõ ràng hai người ngồi đối diện nhau nhưng dường như họ rất thân thiết. Sau đó là lịch sử trò chuyện, chỉ có tin nhắn được gửi từ Dương Hoa.
Trái tim của Cố Diệc Cư run lên.
Sắc mặt lập tức nguội lạnh, trong mắt ngưng tụ địch ý, anh ngẩng đầu lướt qua rượu trang như một lưỡi dao.
Khí thế của anh khiến mọi người áp lực.
Ba người có mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Triệu Nghĩa vốn định tiếp tục trêu nhưng phải nuốt xuống. Thành Lệ vô thức ngả ra sau.
Cả ba nhìn nhau.
Chuyện gì thế?
Giây tiếp theo, Cố Diệc Cư đứng dậy đi về ghế nơi Trần Hân và Dương Hoa đang ngồi.
Ghế sofa dài được bài trí ở hàng trước và hàng sau, anh đi đến phía sau Trần Hân, nắm lấy tóc cô ta rồi giật mạnh ra sau.
Trần Hân không cảnh giác nên hét to rồi ngước lên chạm phải đôi mắt lạnh lùng của Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm, gập năm ngón tay vào nhau.
“Ahh đau đau đau” Trần Hân điên cuồng kêu.
Thanh âm của anh lạnh như từ địa ngục chui lên: “Tôi nghĩ cô không muốn nhập nhằng chứ.”
Những người còn lại trong rượu trang loạn cả lên.
Nhóm người Chung Dao đứng dậy đi về bên này. Cố Diệc Cư nhấc mí mắt liếc qua Thành Lệ, Thành Lệ bắt lấy cánh tay của Dương Hoa rồi nhấc cô ta lên.
Dương Hoa kêu lên: “Buông tôi ra.”
Chung Dao tiến lên nói với Cố Diệc Cư: “Cố gia, để tôi làm, đừng làm bẩn tay của anh.”
Nói xong rồi không đợi Cố Diệc Cư buông tay, cô ấy tát vào mặt Trần Hân rồi quen đường túm lấy tóc của Trần Hân, nhấc cô ta lên.
Cố Diệc Cư buông ra, nhận lấy điếu xì gà mà Triệu Nghĩa đưa cho, hút một hơi: “Tôi về trước, mọi người xử lý.”
Về chuyện xử lý như thế nào thì trong lòng mỗi người đều biết rõ.
Triệu Nghĩa chạy theo Cố Diệc Cư ra ngoài, vẫy một tiếc taxi, vội vàng dò hỏi: “Cô ta gây ra chuyện gì?”
Cố Diệc Cư đưa di động cho Triệu Nghĩa rồi lên xe.
Tài xế khởi động xe, phi ra ngoài đại lộ.
Triệu Nghĩa đứng trên bậc thềm, cúi đầu nhìn WeChat.
Vừa đọc xong.
Chửi thề một tiếng, cất điện thoại, xoay người hạ lệnh: “Xử lý chúng.”
Ông chủ của rượu trang không dám di chuyển, run bần bật.
*
Chiếc taxi hòa mình vào bóng tối.
Cố Diệc Cư dùng số khác gọi cho Trần Diệu nhưng không ai bắt máy. Anh vô thức siết chặt điện thoại, tám năm trước, hình ảnh cô gái đứng trước cửa cùng với dấu hôn khắp người dọa tự tử từ tâm trí bật ra.
Đầu ngón tay anh khẽ run lên.
Trong xe yên tĩnh đến đến sợ, tài xế liếc nhìn người đàn ông đẹp trai cường thế qua gương, cảm thấy hơi sợ hãi, vô thức đạp ga.
Chiếc xe nhanh chóng đừng bên ngoài tiểu khu.
Cố Diệc Cư xuống xe, sải bước dài về phái tòa nhà D rồi đi lên lầu.
Khi đến trước nhà, anh hơi khựng lại nhìn khóa vân tay một hồi lâu rồi mới ấn ngón tay vào ổ khóa.
Cạch một tiếng.
Cánh cửa mở ra.
Một tiếng meo rất nhỏ truyền đến.
Anh nhìn Tiểu Quất đang kiễng chân trên đất nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt màu kim sắc mang vẻ vô tội.
Giây tiếp theo.
Anh đi nhanh về phòng chính, đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Bên trong trống vắng.
Chỉ có hương thơm từ xà phòng tắm lưu lại trong không khí.
“Bé con?”
“Trần Diệu?”
“Diệu Diệu?”
Anh hét lên vài lần nhưng không ai trả lời.
Tủ quần áo bị anh kéo ra, vị trí anh treo quần áo hôm nay lên đều trống không, những bộ quần áo đó cũng không còn. Anh đặt tay lên cánh cửa tủ quần áo, dùng sức một chút, chiếc tủ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cố Diệc Cư quay người đi ra khỏi phòng.
“Trần Diệu!”
Anh gầm nhẹ, khoảnh khắc đó như có một lực vô hình bóp nghẹt trái tim anh.
Rất đau.
*
Chiếc Cayenne từ gara đi thẳng đến chung cư Ngọc Lan. Xe dừng lại, Cố Diệc Cư mặc áo sơ mi đen di ra.
Anh đi vào thì bị bảo vệ ngăn lại.
Cố Diệc Cư nhìn xuống đối phương, ánh mắt lạnh lẽo, bảo vệ cửa do dự, thấp giọng nói: “Tiên sinh.. Nơi này không thể tự tiện đi vào.”
Cố Diệc Cư không đáp, chỉ rút điện thoại ra rồi bấm một dãy số.
Sau khoảng một phút.
Bảo vệ kính cẩn mở cửa cho anh.
“Chìa khóa.” Cố Diệc Cư đưa tay ra.
Ngay lập tức, bảo vệ lấy chìa khóa đưa cho Cố Diệc Cư, anh nhận rồi đi lên.
Đến trước căn hộ của Trần Diệu và Liễu Anh sống.
Anh bấm chuông.
Nhấn hồi lâu, lâu đến nỗi người thuê nhà đối diện mở cửa ra thăm dò.
Lại thấy một anh chàng đẹp trai cao ráo, người thuê nhà đó sững người một lúc, hơi đỏ mặt rồi lùi lại.
Cố Diệc Cư lạnh nhạt tiếp tục bấm chuông cửa.
Nhưng không ai ra mở.
Người thuê phòng kia lại mở cửa, cẩn thận nói: “Cái kia..”
Người đàn ông nghiêng nửa mặt lại, mím môi thờ ơ nhìn người đó, chỉ ánh mắt đó thôi cũng đủ khiến người thuê nhà bủn rủn chân tay.
Cô đỏ mặt, lấy hết dũng khí nói: “Có một vị tiểu thư họ Liễu sống ở đây, hình như đã đi công tác rồi..”
Cố Diệc Cư im lặng nhìn cô.
Mặc dù cô ấy sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục: “Người còn lại thì tôi không gặp một tuần rồi, hình như đang đi công tác.”
“Cô ấy không về?” Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng, tiếng nói trầm thấp, dễ nghe như đàn Cello.
Người thuê nhà càng đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không, chuẩn bị đi ngủ tôi mới đóng cửa nhưng cũng không thấy nhà đối diện có động tĩnh gì.”
Cố Diệc Cư đưa tay lên giật mạnh cổ áo.
Vốn chỉ muốn cởi cúc áo nhưng anh đột nhiên dừng lại, buông tay, mặc kệ cổ áo bị thắt chặt.
Giây tiếp theo.
Anh hung hăng đạp mạnh vào cửa.
Người thuê nhà sợ đến mức đóng sầm cửa lại.
Hù chết nhau rồi!
*
Trong khách sạn ở sân bay Hải thị.
Liễu Anh giặt khăn mặt bằng nước nóng rồi đưa nó cho Trần Diệu.
Trần Diệu nhận lấy, đắp lên mặt.
Liễu Anh ngồi xuống bên giường, liếc hai cái vali đặt cạnh nhau, sau đó quay đầu ôm Trần Diệu.
“Đừng khóc.”
Trần Diệu bỏ khăn lông xuống, cười nói: “Tớ đâu có khóc.”
Liễu Anh: “Cậu khóc xong mới đến tìm tớ. Tớ vừa mới mua thêm một vé. Cậu may đấy, nửa đêm còn có người trả vé.”
Trần Diệu nhìn Liễu Anh: “Nói như tớ muốn đi với cậu lắm ý.”
Liễu Anh nghe xong chỉ cười.
Cô đang định đến thủ đô công tác, nhưng khi thấy vị khách có sở thích chơi bida thì hơi lo lắng nên rủ Trần Diệu đi cùng. Vốn chỉ nói chơi thôi, ai ngờ Trần Diệu đồng ý thật.
Lúc thấy mặt nhau, cô đã phát hiện vẻ mặt của Trần Diệu.
Biết luôn là có chuyện.
“Cậu nghĩ sao?” Liễu Anh biết, trừ ba mẹ của Trần Diệu, chỉ có Cố gia mới khiến cô kích động như thế.
Trần Diệu cầm khăn lông một hồi, cô nói: “Không biết nữa, nhưng tớ ghét cảm giác này..”
Không thích loại cảm xúc này.
Sợ hãi, bất an, luôn không thấy an toàn..
Liễu Anh: “Đưa điện thoại đây tớ xem.”
Trần Diệu đưa di động cho Liễu Anh, Liễu Anh đọc kỹ một lúc: “Quả nhiên rất giống, hơn nữa nhìn là biết người phụ nữ này thích nam thần.. Cố gia, Diệu Diệu.. Thật ra cậu đâu có kém hơn cô ta, không cần tự ti như vậy.”
Trần Diệu ôm đầu gối, nói: “Tám năm qua, anh ấy chẳng giữ mình đâu nhỉ? Có người đẹp đi theo thế..”
Liễu Anh: “Cậu để ý hả?”
Trần Diệu dừng lại, thật lâu sau khi sắc mặt tái nhợt, cười khổ nói: “Gặp lại nên để ý..”
Thật ra không giống Trần Hân đã tốt, nhưng vì giống cô ta nên cô bận tâm, nên cô mới hẹp hòi như vậy.
Liễu Anh: “Tớ hiểu cậu mà.”
Trần Hân là cái gai trong tim của Trần Diệu.
Cố Diệc Cư để một người phụ nữ như vậy đi theo chẳng phải lại đâm một cái gai khác vào tim Trần Diệu sao..
Anh ta không mù đến độ không nhìn rõ diện mạo của người phụ nữ này.
Liễu Anh trả di động cho Trần Diệu, nhìn đồng hồ: “Trong lúc đợi chuyến tiếp theo thì tụi mình đi nghỉ ngơi.”
Trần Diệu ừ một tiếng.
Lúc này.
Điện thoại di động đặt trên bàn của Liễu Anh vang lên, Liễu Anh nhận ra số của Hải thị, cô liếc Trần Diệu.
Trần Diệu híp mắt.
Liễu Anh để điện thoại reo, nói với Trần Diệu: “Tớ trả lời nhé.”
Trần Diệu: “Được.”
Liễu Anh ấn nút nghe.
Đầu kia.
Giọng của Cố Diệc Cư đè nén địch ý, trực tiếp nói: “Cô ấy ở cạnh cô đúng không?”