Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 49



Khi đơn nghỉ việc được gõ xong, Trần Diệu thở phào nhẹ nhõm. Liễu Anh quay lại thay một bộ quần áo, giục Trần Diệu thay mau lên, Trần Diệu đặt máy tính bảng xuống, đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng tắm thay.

Hôm nay Liễu Anh có hẹn với khách hàng ở một nhà hàng Tây. Hai người thu dọn đồ đạc sạch sẽ xong thì ra ngoài, đi thẳng đến điểm hẹn.

Đợi không lâu thì tổng giám đốc họ Chu kia đến, năm nay Chu tổng khoảng ba mươi tám tuổi, dáng dấp nhỏ, khôi ngô, thân hình được giữ gìn không tệ, nhìn là biết bình thường có rèn luyện. Trước kia, Liễu Anh từng nói chuyện qua điện thoại với hắn không ít, hai người cũng hợp cạ. Hôm nay vừa gặp mặt, Chu tổng đã mỉm cười, nói với Liễu Anh: “Cô giống hệt như tôi tưởng tượng.”

Thực tế thì có cái gì mà tưởng tượng đâu, Liễu Anh đăng không ít ảnh bản thân lên vòng bạn bè, chắc chắn vị Chu tổng này đã nhìn thấy.

Sau đó, Liễu Anh giới thiệu Trần Diệu: “Đây là cô giáo dạy bida cho tôi.”

Chu tổng nghe vậy liền chuyển tầm mắt sang Trần Diệu: “Không nhận ra đấy, trẻ quá.”

Trần Diệu mím môi cười khẽ, cô đến đây là để giúp Liễu Anh.

Trước kia, công việc của Liễu Anh đều thực hiện trong thành phố này, rất ít khi ra khỏi thành phố, hơn nữa giá trị của đơn hàng rất rất lớn, Liễu Anh run cũng là điều bình thường. Công ty lớn cũng có lợi ích của công ty lớn, ngày trước làm ở Trung Lập, công việc có làm mà như không làm, Liễu Anh cảm thấy không đủ để nhét kẽ răng nữa.

Quay lại vấn đề, đây là đơn đầu tiên của Liễu Anh ở tập đoàn Angel, nếu có thể ký hợp đồng thuận lợi thì cô ấy sẽ có chỗ đứng ổn định trong tập đoàn.

Trần Diệu yên lặng đi theo cô ấy, nhưng trong lòng lại có chút sầu.

Thất tình, mất việc, cả hai việc đều đáng buồn.

Liễu Anh đã đặt bàn trước, ba người cùng đi ăn tối, Chu tổng nói với Trần Diệu: “Tôi cũng quen một cao thủ bida, tí nữa tôi sẽ giới thiệu với hai người.”

Trần Diệu cười gật đầu: “Được.”

Chu tổng nói tiếp: “Cũng là cựu sinh viên của Đại học Thanh Hoa.”

“Á, trùng hợp như vậy sao?” Liễu Anh tiếp lời.

Khi đến thủ đô, hai người đều cảm thấy như được về nhà, chưa kể đến Đại học Thanh Hoa là trường cũ của họ. Trần Diệu và Liễu Anh định nếu mai rảnh sẽ đến về trường, cũng có một số bạn cũ hẹn gặp.

Ăn cơm xong.

Lên lầu.

Liễu Anh đã sắp xếp xong xuôi, phòng bida riêng trên tầng đã được đặt trước.

Đó là một phòng rộng và không hề rẻ, Chu tổng hiển nhiên rất hài lòng, nhận hợp đồng rồi ký ngay tại chỗ. Liễu Anh và Trần Diệu nhìn hắn ký tên, trong lòng căng thẳng không cần hỏi, sau khi nhận hợp đồng, suýt chút nữa thì Liễu Anh đã hôn nó một cái, Chu tổng đóng nắp bút lại, cười rồi gọi một cuộc điện thoại.

Sau đó với với Trần Diệu: “Cao thủ trẻ tuổi tôi nói đến rồi.”

Lời vừa dứt.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Cả ba người cùng nhìn sang.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, quần jean đứng ở cửa.

Trần Diệu và Liễu Anh kinh ngạc kêu lên: “Đàn anh.”

Tiết Dật nhìn thấy hai người, bật cười: “Lúc Chu tổng nói, anh còn thắc mắc là ai cơ, không ngờ là hai em.”

Chu tổng ồ lên một tiếng: “Mọi người quen nhau à?”

Tiêu Dật đi vào, nói: “Lúc vẫn học Đại học, tôi thường so tài với đàn em Trần Diệu.”

Trần Diệu và Liễu Anh ngạc nhiên nhìn nhau. Vốn dĩ Tiết Dật cũng là một trong những người hẹn gặp ngày mai, vậy mà lại gặp hắn ở đây trước.

Chu tổng: “Haha, vậy thì càng tốt, bốn người chia làm hai đội, đội thua sẽ bao bữa khuya, thế nào?”

Tiêu Dật gật đầu: “Tôi nhất định phải là đối thủ của Trần Diệu.”

Hắn nhìn Trần Diệu, Trần Diệu cũng cười đáp lại: “Xin chỉ giáo.”

Tiêu Dật cười nói: “Hai em ở Hải thị tốt chứ?”

“Cũng ổn.” Trần Diệu cầm cây cơ bên cạnh lên, cười đáp lại. Liễu Anh khoác vai Trần Diệu, hỏi Tiết Dật: “Đàn anh thì sao? Vẫn chơi chứng khoán hả?”

Tiêu Dật: “Cũng chỉ có thể làm cái đấy thôi.”

Liễu Anh cười ha ha: “Cẩn thận hói đầu trước ba mươi tuổi đó.”

Tiêu Dật bất đắc dĩ nhìn Liễu Anh: “Em nghĩ anh sẽ hói đầu sao?”

Trần Diệu đưa cây cơ đã lau cho Liễu Anh: “Em nghĩ, nhất định đàn anh sẽ trọc lóc..”

Vừa nói xong.

Chu tổng cười theo: “Xem ra mọi người có quan hệ rất tốt?”

Ba người nhìn nhau, đương nhiên rồi, hồi đại học họ thường chơi bida với nhau, trước khi Trần Diệu và Liễu Anh đến Hải thị.

Cũng thường hẹn gặp mặt, bây giờ gặp lại, thân thiết không gì sánh bằng.

Ván đầu tiên, Liễu Anh chơi với Chu tổng. Trần Diệu và Tiêu Dật ngồi một bên vừa xem vừa nói chuyện. Liễu Anh được Trần Diệu hướng dẫn tận tình, lĩnh hội khá nhanh.

Tiêu Dật đưa một tách trà cho Trần Diệu: “Liễu Anh có tiến bộ.”

Trần Diệu dựa vào lan can, cười nói: “Ừ, đúng thế.”

Tầm mắt Tiêu Dật lướt qua khuôn mặt của Trần Diệu, sau đó chuyên tâm xem bida.

Liễu Anh đã tiến bộ, nhưng không phải đối thủ của Chu tổng. Cuối cùng, cô ấy đứng nhìn Chu tổng chọc bóng, thật sự hơi mất mặt.

Nhưng Chu tổng lại thấy hứng thú.

Ván thứ hai, Trần Diệu và Tiết Dật thế chân. Trần Diệu nhặt cây cơ, gật đầu với Tiết Dật. Tiết Dật bôi phấn lơ lên cây cơ, cười: “Đàn em nhớ nhường anh đấy nhé.”

Trần Diệu gật đầu, trịnh trọng nói: “Em biết rồi.”

Tiêu Dật: “…”

Hai người đến bàn bida, bắt đầu đánh, không giống như một cuộc đấu tay đôi. Cảm giác quen thuộc ùa về, Trần Diệu chống tay lên bàn, nhìn Tiết Dật cười cười, Tiết Dật trừng mắt, nói: “Vậy mà một quả cũng không nhường anh..”

Trần Diệu khẽ mỉm cười, nghiêng đầu bôi phấn lơ lên, tóc rơi rối, rủ xuống gò má, diện mạo dưới ánh đèn hơi chói mắt.

Tiết Dật nhìn cô nhiều lần.

Phòng bida trong khách sạn này khác với những nơi khác, một nửa là kính, nhưng vì là tầng VIP nên không có người bên ngoài đến xem.

Nhưng lúc này.

Bên ngoài phòng.

Một người đàn ông mặc áo đen, chậm rãi sửa lại tay áo, đôi mắt hẹp dài xuyên qua cửa kính, nhìn vào trong phòng.

Khuôn mặt điển trai không chút biểu cảm.

Sau khi Trần Diệu chọc bóng vào lỗ, người đàn ông bên cạnh mỉm cười rồi nhìn Trần Diệu, Trần Diệu cũng cười đáp lại.

Trần Diệu cười đắc ý.

Còn người đàn ông thì cười bất lực, nét mặt cưng chiều.

Đôi mắt âm ngoan của người đàn ông bên ngoài chợt lóe lên.

Lóe lên sự hung ác, và tàn nhẫn.

Bên cạnh.

Quản lý khách sạn run rẩy, chìa khóa cầm trong tay, nhắc nhở: “Cố tổng, ngài có định vào không?”

Triệu Nghĩa nhìn Cố Diệc Cư, vô thức lùi lại hai bước, ánh mắt rơi vào phía trong cửa kính. Trần Diệu hơi quẹo chân, vị đàn ông kia nhẹ nhàng đỡ lấy cô.

Cảnh tượng này khiến Triệu Nghĩa phải lo sợ thay Trần Diệu.

Cố Diệc Cư không trả lời quản lý khách sạn, anh chỉ đứng đó nhìn.

Điều này càng khiến cho đoàn quản lý kinh hãi hơn, không dám ho he gì.

Khách sạn này mới được Cố Diệc Cư thu mua tháng trước, sau khi thu mua thì Cố tổng đã rời khỏi thủ đô, bọn họ tưởng trời cao hoàng đế ở xa, Cố tổng sẽ không đến nơi này. Không ngờ hôm nay anh tới cửa, đi thẳng lên phòng bida này, khi gặp lại vị Cố tổng này, chỉ cảm thấy quanh người anh có hơi thở của Tu La.

Rất đáng sợ.

Triệu Nghĩa thấy quản lý sợ hãi như vậy, bước gần đến Cố Diệc Cư rồi nói: “Đánh bida thôi mà, có to tát gì đâu.”

Cố Diệc Cư thu mắt lại, cúi đầu vuốt thẳng ống tay áo, tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo: “Không có gì to tát cả, mỗi một lần cô ấy đều có đàn ông bên cạnh, Chu Lộ, Giang Vũ, Tiết Dật..”

Anh nhẹ nhàng nhả ra tên từng người.

Hết tên này đến tên khác được điểm danh, nhẹ tênh nhưng rùng rợn.

“Tất cả đều đáng chết.”

Câu cuối cùng nhuốm màu lạnh lẽo.

Triệu Nghĩa suýt chút nữa làm rơi điếu thuốc khỏi miệng. Anh ấy nhìn cảnh diễn ra trong phòng, nghĩ thầm: “Biết thế vừa nãy không đi theo..”

Vốn muốn đi xem Cố Diệc Cư van xin cô bé như thế nào.

Ai biết tên này vừa đến đã gặp một cảnh bùng nổ như vậy.

Trong mắt chó của tên này không chứa nổi một hạt cát.

*

Cả bốn người tỉ thí đã đời trong phòng. Liễu Anh cầm cơ đụng cán vào Trần Diệu, ra hiệu cho cô ghé sát vào: “Tớ phát hiện tối nay đàn anh nhìn cậu nhiều lắm đấy.”

Trần Diệu nghiêng đầu nhíu mày: “Cái khỉ gì?”

Liễu Anh: “Giờ cậu xinh hơn hồi Đại học rồi, đàn anh nhìn cậu nhiều cũng là chuyện bình thường. Ngày xưa, hai người chơi bida với nhau là tớ đã nghi ngờ đàn anh thích cậu rồi, đêm nay í, ánh mắt càng lộ liễu hơn rồi ka ka ka.”

Trần Diệu thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Cô vừa mới thất tình, đến chỗ khác thì lại gặp phải đối tượng yêu thầm mình? Trần Diều đẩy Liễu Anh một cái: “Đừng xạo, đánh xong trận này bọn mình về.”

Liễu Anh cười nói: “Há há, được.”

Quả cuối cùng là của Tiết Dật, hắn chọc vào lỗ không chút hồi hộp, sau khi chơi cả buổi tối, đây là ván đầu Tiết Dật thắng Trần Diệu, nhưng cũng không dễ ăn.

Chu tổng cười nói: “Tối nay phải mời khách rồi.. Nghĩ kỹ đi, các cô muốn ăn gì? Uống trà dưới tầng không?”

Trần Diệu và Liễu Anh mỉm cười: “Đều được.”

“Đi, đi ăn khuya.” Ông đứng dậy, vỗ vai Tiết Dật. Tiết Dật gật đầu, vừa cất cây cơ vừa cầm điện thoại lên, gọi Trần Diệu ra ngoài.

Liễu Anh đi phía trước, đột nhiên khựng lại. Trần Diệu va vào lưng Liễu Anh, đang định than thì thấy Liễu Anh nhìn chằm chằm vào chiếc sofa đối diện.

Trần Diệu nhìn theo hướng mắt của cô ấy.

Lập tức sững sờ.

Cố Diệc Cư đặt hai tay trên đầu gối, tay phải cầm thuốc lá, nửa cúi người, híp mắt nhìn bọn họ.

Bên cạnh anh là quản lý khách sạn đang cầm chìa khóa, run rẩy toát mồ hôi.

Triệu Nghĩa quay đầu, trong mắt mang theo thương hại..

Liễu Anh run run nói: “Nam.. Nam thần..”

Trần Diệu mở to miệng, cảm thấy bầu không khí rất lạnh, cô dừng lại, nhưng vị Cố tổng kia một lời cũng không nói.

Chu tổng không nhận ra Cố Diệc Cư, nhưng nhìn khí thế của anh thì hơi thắc mắc: “Liễu Anh, đây là?”

Mà Tiêu Dật thì càng không nhận ra, hắn thấy người đàn ông mặc áo đen chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi rồi vắt chéo chân dài, ngả người ra sau.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu, khóe môi mang theo tia cười nhạt: “Tiết Dật, cậu không xem xu hướng đêm nay à?”

Anh đột nhiên lên tiếng, nói lời làm mọi người khó hiểu. Tất cả đều sửng sốt. Tiêu Dật thấy lạ sao người đàn ông này biết tên hắn, nhưng vừa nghe xong thì hắn hiểu ngay.

Hắn cầm điện thoại lên xem theo phản xạ, vừa nhìn.

Sắc mặt bệch đi.

Tất cả tiền đầu tư của hắn biến mất.

Trần Diệu quay lại nhìn điện thoại của Tiết Dịch, bên trên hiển thị tài khoản trống không.

Trần Diệu biết Tiết Dật luôn chơi cổ phiếu quốc tế, hơn nữa hắn chơi rất giỏi, hắn vẫn luôn dựa vào cổ phiếu để kiếm tiền, trong lòng cô nổi lên dự cảm xấu.

Cô nhìn Cố Diệc Cư: “Anh đã làm gì?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.