Nói với Trần Diệu không được, Trần Hân không chịu nhưng cô ta không để ý tới sở thích của em mình. Đến bây giờ, người được cưng chiều nhất trong nhà là cô ta. Cô em Trần Diệu này thì ngược lại, mỗi khi không có cha mẹ ở nhà thì mấy chuyện nấu cơm xào rau đều do Trần Diệu làm. Mười ngón tay Trần Hân không hề dính nước xuân, ngay cả chiên trứng cũng không biết. Cô ta bị Chu Lệ truyền bá cái tư tưởng phải học cho giỏi, tranh thủ giành hạng nhất, mấy chuyện khác trong nhà không cần phải lo.
Cho nên cô ta sống thoải mái hơn Trần Diệu nhiều, chỉ chăm chăm vào việc của mình.
Rất giống như đang sống trong thế giới riêng của mình.
Bởi vì Trần Diệu thích gì thì làm, có cá tính hơn cho nên đến cha mẹ cũng không quản được cô, chứ đừng nói chi là cái cô công chúa Trần Hân này.
Trần Hân không nói gì, quay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Trần Diệu dựa vào bàn, cầm lấy áo ngủ.
Nghĩ đến hai chữ yêu sớm.
Tới nỗi gương mặt đỏ như táo.
Mặc dù cô không muốn nhưng nếu đối tượng là Trần Diệc Cư thì cô cũng không ngại buông bỏ hết chỉ để đi cùng anh.
Mặc dù ý nghĩ này rất nguy hiểm, nhưng cũng có khoái cảm của việc phản nghịch.
Có điều, vừa nghĩ vậy, nhớ tới thái độ hôm nay của Cố Diệc Cư, thêm cả việc Cố Diệc Cư luôn miệng khen Trần Hân đẹp.
Trần Diệu liền bình tĩnh lại. Cô cột tóc lên, mở cửa bước ra ngoài đi tắm.
_____
Kì nghỉ hè này trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới khai giảng. Trần Diệu và Liễu Anh chăm chỉ mỗi ngày làm bài tập về nhà. Cũng may lần đó ở phòng Bingsutt, Cố Diệc đã giảng xong đề toán. Đây là lần đầu tiên hai cô nàng làm hoàn chỉnh đề toán. Cha Liễu Anh đi công tác ở Hàn Quốc, muốn đưa Liễu Anh đi cùng. Trần Diệu chỉ còn một mình, có hơi chán, ở nhà cũng chẳng xong. Lúc cô chuẩn bị đi quán net hoặc phòng bida thì điện thoại reo lên.
Trần Diệu đứng dậy, cầm điện thoại xem cuộc gọi tới, tim đột nhiên đập nhanh.
Cô chần chừ một chút rồi mới nhận, khẽ alo.
Chất giọng trầm thấp của Cố Diệc Cư truyền tới: “Nhóc hả?”
Trần Diệu á một tiếng, chỉ thấy trong tim toàn là bong bóng màu hồng: “Đến liền đây.”
“Tối đi trượt băng không?”
Trần Diệu sáng mắt: “Cuối cùng anh cũng chịu đi rồi à?”
Cố Diệc Cư cười: “Đúng vậy.”
Trần Diệu ngồi thẳng người, có chút phấn khích: “Được. Buổi tối gặp nhau ở sân trượt.”
Bên kia Cố Diệc Cư cũng cười đáp lại rồi mới cúp máy.
Trần Diệu vuốt ve điện thoại, mặt đầy hưng phấn. Trước đây nghe Cố Diệc Cư nói trượt băng rất vui nhưng vẫn chưa có cơ hội tận mắt thấy, cô ngóng trông mãi tới ngày có thể đến đó.
Trước đây có nói với Cố Diệc Cư mấy lần nhưng anh toàn im lặng.
Cô nhảy xuống ghế, kéo thảm lại, miễn cho Chu Lệ về thấy rồi lại lải nhải. Sau đó chạy đi nấu cơm cho họ. Cô chạy vào phòng thay đồ, khẳng định đi là muốn đi chơi thì nên chọn đồ gì đây?
Cô đau đầu đứng trước tủ quần áo.
Cuối cùng chọn ra áo trễ vai màu vàng cùng quần chín tấc màu trắng, phối với giày thể thao.
Sân trượt mở cửa lúc bảy giờ. Trần Diệu xuống dưới lầu ăn tạm mì rồi đến chỗ hẹn. Lúc tới nơi là bảy giờ rưỡi, sân trượt nằm ở phố kinh doanh Quang Niên. Phố Quang Niên đã có lâu, kiến trúc có chút cổ nên sân trượt cũng xây theo hơi hướng cổ.
Trần Diệu không vội vào, đứng bên ngoài nhìn.
Thấy được Cố Diệc Cư mang giày trượt, tựa vào lan can.
Bên cạnh anh ngoài Triệu Nghĩa còn có hai nam sinh thường xuất hiện ở quán net, Trần Diệu nhận ra được đó là bạn học của anh. Ngoài ra còn có hai nữ sinh đang ngồi đùa giỡn trên ghế, ngẩng đầu nói chuyện với Triệu Nghĩa nhưng không dám đụng tới Cố Diệc Cư, chỉ có thể nhìn trộm.
Trần Diệu nhìn một lúc.
Triệu Nghĩa thấy cô, trượt tới.
“Haha, cô nhóc.”
Trần Diệu cột tóc đuôi ngựa, vẫy tay với Triệu Nghĩa.
“Lại đây. Cố gia thuê giày trượt cho em rồi.” Triệu Nghĩa dẫn cô đi. Trần Diệu đỏ mặt, đi dọc theo lan can, trong sân rất đông người.
Trần Diệu đi tới cửa ra vào.
Cố Diệc Cư trượt một vòng, thấy cô, nhướng mày, ngón tay thon dài chỉ vào giày.
Trần Diệu nhìn anh chăm chú.
Hôm nay anh mặc áo sơmi trắng, quần dài màu đen. Áo sơmi phác hoạ vòng eo thon khoẻ của anh, thấp thoáng cơ bụng.
Đẹp trai cực kì.
“Giày!” Cố Diệc cười nói.
Trần Diệu: “Biết rồi.”
Cô thu tầm mắt lại, quay đầu tìm giày.
Triệu Nghĩa trượt lại, ngồi bên cạnh Trần Diệu: “Có biết mang không?”
Trần Diệu gật đầu: “Biết.”
Triệu Nghĩa cười, đá chân: “Có biết trượt không?”
Trần Diệu chần chừ: “…Chút chút.”
Triệu Nghĩa cười ra tiếng. Size giày vừa vặn, sau khi Trần Diệu mang xong thì có hơi bối rối. Trước đây cô từng chơi qua nhưng giờ đã quên. Triệu Nghĩa lập tức vươn tay ra cho cô vịn, lúc này Trần Diệu mới có thể đứng vững. Triệu Nghĩa nói: “Cẩn thận, để anh dẫn em vào.”
Trần Diệu một tay vịn lan can, một tay khoác lên tay anh ta, mắt lại nhìn vào giữa sân.
Cố Diệc Cư đang đứng nói chuyện, đôi giày dưới chân cứ như thể là giày thường chứ không phải giày trượt băng.
Trượt vào trong, Trần Diệu mới giật mình bởi độ trơn, nhiều lần đứng không vững, may mà có Triệu Nghĩa. Triệu Nghĩa thấy điều này rất mới mẻ, muốn dẫn cô đi trượt một vòng, nhưng thấy ánh mắt cô cứ chú ý vào Cố Diệc Cư. Anh ta gọi Cố Diệc Cư: “Cố gia, nhóc con nhà cậu tới rồi, còn không qua đây dẫn người ta đi?”
Cố Diệc Cư nhìn qua, cười. Sau khi anh nói với người kia hai câu thì trượt tới.
Trần Diệu thấy anh càng tới gần, tim cũng muốn nhảy ra rồi.
“Biết trượt chứ?” Cố Diệc Cư tì chân lên chỗ bên cạnh, cúi đầu hỏi.
Trần Diệu nói: “Có biết, em trượt được.”
Cố Diệc Cư cười xuỳ: “Đứng còn không vững mà cứ thích gọi tôi đến đây.”
Trần Diệu ngẩng đầu, lườm anh.
Hai tên kế bên nở nụ cười.
Hai nữ sinh kia chào Trần Diệu: “Xin chào.”
Trần Diệu cũng chào hỏi với các cô ấy, nhận ra được đây là bạn học của Cố Diệc Cư, thi thoảng bắt gặp ở quán net.
Triệu Nghĩa cố ý thả lỏng tay.
Vì Trần Diệu đang trò chuyện nên không để ý. Tay trống trơn, chân cũng trượt theo, cô hô một tiếng, theo phản xạ túm lấy bên cạnh.
Vừa khéo tóm phải áo của Cố Diệc Cư, cô lại dùng lực nên trong lúc hoảng sợ đã ôm lấy eo anh.
Nhiệt độ gần kề cộng thêm hơi thở mang theo mùi thơ nhàn nhạt của anh khiến cô oành một cái, từ gò má đến cổ chuyển thành một màu hồng rực.
Triệu Nghĩa khoanh tay cười, trượt vòng quanh.
Cố Diệc Cư rũ mắt nhìn cô, không biết phải làm sao: “Đừng ôm chặt quá, lát nữa lại té chung bây giờ.”