5.
Ánh trăng sáng của hắn là Phùng Uyên, người vừa mới được gọi lại sau cuộc sống lưu vong.
Phu quân của Phùng Uyên qua đời vì bệnh tật, để lại những đứa trẻ mồ côi và góa phụ.
Phu quân của nàng ta là huynh trưởng của Thác Bát Lộ, cựu hoàng tử của Bắc Lương, người đã bị phế truất vì chọc giận hoàng đế của Bắc Lương, và sau đó bị đày đến biên giới.
Nếu không có sự việc lúc đó, nàng ta hiện tại chính là thái tử phi, tương lai là hoàng hậu.
Nhưng số phận đã trêu đùa nàng ta, và giờ nàng ta chẳng còn lại gì.
Vốn dĩ thân phận của ta, rất khó để được gặp nàng ta, nhưng hoàng hậu đã gọi ta đi, vì vậy ta phải đi.
Hoàng hậu bảo ta mặc một chiếc váy khiêu vũ màu đỏ, bộ váy mà Phùng Uyên yêu thích trong quá khứ.
Vì vậy, ta mặc đồ đỏ, Phùng Uyên mặc đồ trắng, và cùng nhau xuất hiện trong bữa tiệc của hoàng cung.
Đây là lần đầu tiên ta gặp nàng ta, và chúng ta thực sự có một số điểm tương đồng với nhau.
Tuy nhiên, chúng ta cũng rất dễ phân biệt, nàng ta người Bắc Lương, cao hơn ta, ta người Nam Đường, khuôn mặt ôn hòa hơn nàng ta.
Khi Thác Bạt Lộ nhìn thấy ta ăn mặc như vậy, sự lạnh lùng trong mắt hắn như biến thành nhiều nhát dao và đâm ta.
“Vạn Thư, ngươi có thể góp vui bằng một điệu múa không?” Hoàng hậu hạ lệnh.
Ta tuy là cung nữ, nhưng cũng là người trong hậu cung, nhảy múa trước mặt ngoại thần là sỉ nhục ta.
Hoàng hậu là mẫu thân ruột của Thác Bạt Lộ, năm xưa bà cũng là con gái hoàng tộc thấp hèn, bà từng lên tiếng Phùng gia gả Phùng Uyên cho Thác Bạt Lộ, nhưng Phùng gia lại quay lưng và gả Phùng Uyên cho cựu hoàng tử.
Ý của hoàng hậu giờ phút này rất rõ ràng, muốn sỉ nhục Phùng Uyên bằng cách sỉ nhục ta, dù sao ta cũng giống nàng ta.
Khuôn mặt của Phùng Uyên tái nhợt và cơ thể nàng ta đang run rẩy.
Hoàng hậu thúc giục ta múa, và khi ta định vung tay áo, Thác Bạt Lộ hét vào mặt ta: “Đứng lại.”
Các đại thần đã không ưa ta từ lâu, thấy ta bị Thác Bạt Lộ mắng, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Sau âm thanh này, Phùng Uyên ngất đi trên mặt đất.
Thác Bạt Lộ không quan tâm mọi người, ôm lấy nàng ta từ dưới đất lên, sải bước đi một cách dứt khoác.
6.
Ta đã bị cấm bởi luật hoàng gia.
Ngay cả Thác Bát Lộ cũng không bao giờ đến chỗ của ta nữa.
Những người trong cung cũng khi dễ ta, thức ăn họ mang cho ta là đồ ôi thiu, thậm chí họ còn chế giễu và lăng mạ ta.
Nơi này cũng giống như Nam Đường triều, cũng phân biệt cao thấp.
Hai người phụ nữ cống nạp của Nam Đường đã bí mật đến gặp ta, và họ nói với ta rằng Phùng Uyên đã đến ở chỗ của Thác Bạt Lộ kể từ khi nàng ta ngất xỉu vào lần đó, và Thác Bạt Lộ có thể muốn phong nàng ta làm thái tử phi.
“Bắc Lương thật không biết lễ nghĩa, ở Nam Đường chúng ta, kết hôn chị dâu sẽ bị chê cười.”
“Vạn Thư ngươi muốn làm gì? Nếu Phùng Uyên trở thành thái tử phi, nàng ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi.”
“Đúng vậy, một núi không thể chứa hai hổ.”
Ta mỉm cười, ta còn chẳng phải là hổ, ta chỉ là một kẻ thế thân có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào.
Ta không thể để mình bị bỏ rơi.
Những cô gái cống nạp bị quan lại Bắc Lương ruồng bỏ chỉ có một kết cục duy nhất, đó là trở thành gái đ.i.ế.m trong quân ngũ.
Ta không muốn quay trở lại nơi đó một lần nữa.
Một cô gái cống nạp mà ta biết đã c.h.ế.t ở đó, suy sụp và c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.
Ta đã từng nhìn thấy xác nàng ấy, những ngón tay trắng nõn gầy guộc bị đ.ứ.t l.ì.a, giống như những cành liễu được nối với nhau bằng vỏ cây.
Vào buổi tối, ta trèo tường và đến phòng ngủ của Thác Bạt Lộ, ta đã học được kỹ năng này từ Trình Nguyên.
Ta đã hỏi thăm, Phùng Uyên đã được hắn chăm sóc ở đây trong vài ngày và nàng ta mới trở về Phùng gia ngày hôm qua.
Với một tiếng ầm, ta té khỏi bức tường, và các vệ binh hoàng gia bao vây ta.
Thác Bạt Lộ nhìn thấy ta thì cau mày: “Trèo tường làm gì?”
Ta xoa xoa cái chân đau nhức, nhỏ giọng nói: “Thiếp nhớ… người, điện hạ.”
Ta đã không nói dối.
Ta muốn gặp hắn, muốn gặp đến phát điên.
Rốt cục nhịn không được, ôm lấy hắn, nhẹ giọng gọi: “A Thác.”
(…)