Edit: nynuvola
Đường Nhạc ngắt điện thoại, tâm tình vốn đang vui vẻ liền biến mất, lòng tràn đầy lo lắng không yên.
Tiểu Vũ đặc biệt coi trọng màn biểu diễn mừng sinh nhật thầy giáo lần này, ở nhà luyện lâu như thế, không lý nào lại quên mất? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Anh hiện tại không thể làm được gì, trong khoảnh khắc này, anh dường như muốn từ bỏ luận văn sắp hoàn thành.
Chợt có tiếng chuông báo điện thoại reo vang cắt đứt mạch suy nghĩ.
“Đường Nhạc, con đọc báo chưa?” Là Cố Duẫn Mộng.
“Mẹ nói bài phỏng vấn của Tiểu Vũ sao? Con xem rồi, nhạc cũng nghe……”
“Không phải!” Cố Duẫn Mộng bực bội ngắt lời anh, “Nửa tiếng trước, có một tài khoản marketing truyền thông đã đăng bài về đời tư tình cảm cá nhân Tiểu Vũ, chuyện của con với Tống Thích, tất cả đều bị viết vào.”
“Đời tư? Bọn họ viết cái gì?”
“Con tự xem đi, mấy cái hot search hiện nay đều nói về chuyện đó.
Con không phải nhờ ba mẹ để ý dư luận liên quan đến Tiểu Vũ sao, người của ba con vẫn luôn quan sát, hôm nay phát hành bài phỏng vấn và ca khúc mới, đánh giá rất tích cực, thỉnh thoảng nhảy ra một vài tài khoản hay bôi đen Tiểu Vũ nói nó đánh bóng tên tuổi, nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.”
“Rồi đột nhiên xuất hiện một tài khoản tung tin về ba người các con, đặc biệt gây bất lợi cho con và Tiểu Vũ, bây giờ hướng gió dư luận đều chỉa vào chuyện đời tư của hai con, ba hỏi mẹ có cần dìm xuống dư luận không, muốn nói qua để con biết trước.”
“Mẹ, mẹ khoan hãy làm gì, để con lên xem thử đã.”
“Được, mẹ chờ con.”
Đường Nhạc click mở ứng dụng mạng xã hội, quả nhiên mười cái hot search gần nhất thì có đến năm cái liên quan tới họ.
#Lăng xê Giang Vũ#
#Giang Vũ chen chân vào mối quan hệ của Đường Nhạc và Tống Thích#
#Gia thế của Giang Vũ và Đường Nhạc#
#Hình tượng hoàng tử âm nhạc sụp đổ#
#Hôn nhân vì lợi ích có thể đi được bao xa#
Đường Nhạc bấm vào một cái, rất nhanh tìm ra được tài khoản gây chuyện.
Tài khoản này phát hành bài viết dưới dạng văn bản, hình thức giống như một cuốn tiểu thuyết bịa đặt quá khứ của cả ba người.
Ở phiên bản đó, anh và Tống Thích yêu nhau nhiều năm nhưng không chia tay, Tống Thích đến Tuyên Thành tham gia nghiên cứu khoa học, anh ở lại Mộc Thành đợi, đúng lúc bị gia đình thúc ép phải liên hôn thương mại với Giang Vũ.
Bối cảnh gia đình của Giang Vũ cũng bị lôi ra, văn bản nói rằng tập đoàn Giang Lộ vì muốn nhanh chóng mở rộng thị trường quốc nội nên nhìn trúng gia thế nhà Đường Nhạc.
Người mẹ Cố Duẫn Mộng của anh là tổng biên tập đoàn “Giá Trị”, người ba Đường Thắng là nhà sáng lập “Lanling Capital” đồng thời phụ trách kênh truyền thông dư luận “Đường Thắng Talk”.
Giang gia muốn lợi dụng nền tảng này cùng mạng lưới quan hệ để dễ dàng tiếp cận các nhà đầu tư, tổ chức khác nhau.
Tập đoàn Giang Lộ là công ty thiết bị y tế có tầm ảnh hưởng ở Ý, Đường gia và Giang gia cá mè một lứa, không quan tâm ý kiến của con cái, bỏ qua người nghiêm túc làm nghiên cứu khoa học như Tống Thích, lựa chọn kết thân với Giang gia có tài lực hùng hậu.
Đáng tiếc cho Tống Thích là một nhân tài, lúc đang toàn tâm toàn ý nghiên cứu khoa học, đột nhiên bị tước mất tình yêu.
Cuối cùng công kích Giang Vũ lợi dụng hình thượng hoàng tử âm nhạc không dính khói lửa nhân gian, hóa ra chỉ là một tên lưu manh kiếm chác trên niềm tin của người khác, ca khúc ra mắt cũng rác rưởi, chỉ giỏi pr thổi phồng, không hề được nhóm âm nhạc chính thống công nhận.
Còn Đường Nhạc thì nhục nhã chức danh nhà giáo văn học, phụ lòng bạc tình, vì lợi ích trước mắt, không xứng đáng làm thầy kẻ khác.
Đương nhiên hình ảnh của họ không thể may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị lôi lên.
Tuy rằng lời văn có chút hấp tấp, thấy được do viết vội viết vàng dựa trên dàn ý chính, nhưng sức hút khá mạnh, khiến người khác dễ dàng lạc lối theo.
Đường Nhạc không khỏi thán phục sự bịa đặt của chủ bài viết.
Nếu không phải anh là người trong cuộc, thật sự sẽ bị dắt mũi.
Chuyện của anh và Tống Thích tuy rằng không có gì bí mật, nhưng để viết ra những lời này, chắc chắn người viết đã từng tìm hiểu qua.
Anh nhìn tên của chủ tài khoản “1616 Unpopular News”, chưa từng nghe đến, lại nhanh mắt lướt hết tất cả nội dung trong hot search, đúng như dự đoán, cư dân mạng lại một phen dậy sóng, mắng chửi Giang Vũ là đồ vô liêm sỉ, pr bị lật xe, còn công kích cậu không có thực lực, nhạc nhẽo khó nghe.
Toàn hồ ngôn xảo ngữ, đám anh hùng bàn phím này có mang theo não không đấy? Bản nhạc của Tiểu Vũ hay như thế, bộ mấy người điếc hết hay gì?
Trong bài viết kia, có một số lỗi logic không chịu xem xét kĩ lưỡng.
Tuy rằng hơi phiền phức, cần mất một ít thời gian, nhưng không khó để làm sáng tỏ, chỉ cần anh và đương sự đứng ra phản hồi, dư luận từ từ có thể chuyển hướng.
Mà khán giả chủ yếu lắng nghe ca khúc của Tiểu Vũ cũng chẳng phải những người này, càng không cần bọn họ vào bình phẩm, cậu cũng không phải minh tinh, đánh giá trên mạng internet không quá mức quan trọng với cậu.
Vậy thì người đứng sau tấm màn kia có thể nhận được lợi ích gì?
Đường Nhạc tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh, phân tích kỹ lưỡng từng cái.
Muốn khiến Tiểu Vũ khó chịu buồn bã?
Hay bênh vực cho Tống Thích?
Chẳng lẽ vì muốn gia đình hai bên luống cuống tay chân?
Đều có vẻ không đúng lắm.
Bộ dạng khí thế dạt dào này như đã có dự tính từ trước, vì thấy hôm nay công bố bài phỏng vấn, muốn nhân lúc này biến chủ đề thành “Tin nóng” chăng?.
Truyện Ngôn Tình
Thoạt nhìn tựa hồ muốn kéo dài và trì hoãn, khiến bọn họ phải tốn không ít công sức một khoảng thời gian.
Đường Nhạc thực sự ước rằng mình không nghiên cứu văn học mà là làm bên lĩnh vực truyền thông công chúng.
Di động đúng lúc vang lên, là Tiểu Vương, biên tập tạp chí C《Thời đại văn học》.
“Giáo sư Đường, anh……!Hiện tại có tiện để nói chuyện không?” Giọng nói của Tiểu Vương khá nhỏ, như là đang cố ý đè xuống.
“Tiện, có chuyện gì không?”
“Tôi……!Tôi muốn hỏi anh một chút, luận văn của anh chuẩn bị đến đâu rồi? Hai ngày tới có thể hoàn thành không?”
Đường Nhạc ấn giữa chân mày, sao mọi chuyện cứ đến dồn dập như thế nhỉ? Anh hiện tại e là không còn nhiều sức lực để hoàn thành kịp luận văn.
“Chỉ sợ không được, tôi còn phải tổng hợp lại, sau đó để các sinh viên trong nhóm hỗ trợ kiểm tra những lỗi thiếu sót.”
“Anh không thể làm nhanh được sao? Trì hoãn thêm mấy ngày……!E là không kịp nữa!”
“Ý cậu là gì? Tại sao lại không kịp? Deadline của các cậu rất gấp à?”
Tiểu Vương im lặng trong giây lát, khẽ cắn môi nói: “Giáo sư Đường, tôi nói thật cho anh biết nhé.
Vốn là đã hứa sẽ để anh lên bài viết kì này, nhưng hôm nay ông chủ đột nhiên muốn đổi sang người khác, hơn nữa đối phương nghiên cứu đề tài cực kì giống với anh, cũng là thời kỳ Nam Bắc Ngụy Tấn, mà người đó sẽ giao bản thảo trong hai ngày tới!”
“Rất giống đề tài của tôi? Là ai?”
“Cụ thể thế nào tôi cũng không nghe rõ, nhưng vài ngày trước ông chủ có đi ăn cơm với hắn, sau khi trở về rất hào hứng, mãi đến hôm nay mới bảo tôi chuyện này.
Còn về phần là người nào……!Xin lỗi tôi không thể nói cho anh biết được, tôi……!Thật ra thì chuyện này đã vi phạm vào nguyên tắc, nhưng tôi nhiều lần sắp xếp để anh xuất bản luận văn, cho nên lương tâm không cho phép……”
“Không sao đâu Tiểu Vương, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu, sự tình phía sau tôi sẽ tự mình giải quyết.”
“Vậy bài luận văn kia anh có thể hoàn thành kịp không? Tôi sẽ giúp anh tranh thủ……”
Nói không thất vọng là gạt người, từ luận văn tốt nghiệp đến luận văn giáo sư của Đường Nhạc đều được phát hành ở tờ《Thời đại văn học》này.
Bây giờ xem ra mọi thứ đều phải cân nhắc lại từ đầu.
“Không cần tranh thủ, tâm ý của cậu tôi nhận.”
Văn chương không nên dựa vào những thủ đoạn đầu cơ trục lợi như vậy, anh cũng khinh thường hành vi tranh đoạt kiểu đó.
Cúp điện thoại, Đường Nhạc bắt đầu suy nghĩ về tất cả mọi chuyện xảy ra hai ngày nay.
Mọi việc đều có nguyên do, không phải vô duyên vô cớ trùng hợp.
Các luận văn trên tạp chí từ trước đến nay đều cung nhiều hơn cầu, nhóm biên tập sẽ trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt, yếu tố quan trọng nhất chính là đảm bảo chất lượng và tính văn học.
Hiện tại, kinh phí do quốc gia cung cấp thường không đủ để hỗ trợ những tạp chí văn học thuần túy vận hành, cho nên đa số những tạp chí văn học mấy năm gần đây đều bắt đầu “Học thuật hóa”, tức là thu phí quảng cáo cho những bài văn được phát hành.
《Thời đại văn học》 luôn kiểm soát chặt chẽ về bố cục, số lượng xuất bản, phí sử dụng, danh tiếng trong ngành rất cao, đây là lí do vì sao anh thà đợi mấy tháng nhưng vẫn muốn công bố trên đây.
Về vấn đề nghiên cứu, anh được coi như là một người tương đối có vai trò đóng góp trong nước, nếu xuất hiện người có cùng chung hướng đi với anh thì không thể nào anh chưa từng nghe qua.
Cho dù đối phương che giấu rất tốt, không lộ ra bất cứ sơ hở nào, anh cũng không sợ.
Anh tự tin và nắm chắc với những gì mình viết.
Nếu cạnh tranh công bằng, chắc chắn không thua kém ai, thay vào đó lại trực tiếp bị thay đổi giống như Tiểu Vương đã đề cập.
Vậy nguyên nhân gì khiến cho tổng biên tập không muốn đối chiếu các bản thảo với nhau mà đã đưa ra quyết định?
Đường Nhạc nhắn cho Cố Duẫn Mộng một tin: 【Mẹ giúp con tra thử tài khoản 1616 Unpopular News là từ phương tiện truyền thông nào, gần đây có liên hệ với ai trong giới học thuật không.】
Sau đó anh nhắn tin cho La Khôn: 【Bài đặt trước trên《Thời đại văn học》đã bị hủy, có thể giúp tôi kiểm tra xem là ai làm được không?】
La Khôn nhanh chóng hồi âm: 【Được, vậy còn cậu thì sao? Đổi một tạp chí khác?】
【《Thời đại văn học》 đã thành ra như vậy, mấy chỗ kia hẳn cũng không tốt lành gì, để tôi suy nghĩ một con đường khác.】
Mới vừa thả điện thoại xuống, không ngờ La Khôn lại nhắn tới.
【Cậu kết hôn với Giang Vũ lúc nào thế? Rượu mừng đâu? Tôi giữ tiền mừng cưới mấy năm rồi đấy!】
Đường Nhạc mặt đầy hắc tuyến, nghĩ thầm thân là hiệu trưởng mà còn hóng hớt drama nhanh như vậy, lướt mạng không ít ha?
Anh lạnh nhạt trả lời: 【Nếu như hiệu trưởng đã biết, thì nhân đây tôi thuận tiện xin nghỉ phép kết hôn luôn nhé.】
【?? Đường Nhạc cậu không nói lý lẽ!! 】
Đường Nhạc muốn cười, nhưng phát hiện anh cười không nổi.
Anh im lặng ngồi trên sô pha, nhìn ánh chiều tà chiếu vào, không hề nhúc nhích.
Văn học không nên trở thành cái dạng này, tạp chí C cũng vậy.
Thầy của anh từng nói, văn học là một hành trình cô đơn, nhưng có thể mang lại sự thỏa mãn lớn nhất cho bản thân.
Ông tin vào câu nói này và nghĩ rằng văn học sẽ mang đến sự trù phú về mặt tinh thần, cũng lấy đạo lý này dạy cho học trò.
Làm thế nào để văn học có thể chu du bên lề đạo đức mà không phải hy sinh tôn nghiêm và trình độ học thuật?
Hành động theo xu hướng thị trường, quên tiệt đi những nguyên tắc cơ bản để lấy ưu thế trước những bản thảo xuất sắc?
Anh thật sự quá thất vọng, thậm chí anh không biết mình nên giải thích thế nào với nhóm nghiên cứu đã chăm chỉ nhiều năm.
Nếu có Tiểu Vũ ở đây thì tốt rồi……!
Tiểu Vũ là một người đơn thuần, trước sau như một kiên định với giấc mơ của bản thân, chưa bao giờ dao động.
Phải rồi! Tiểu Vũ!
Hết chuyện này đến chuyện khác khiến anh suýt chút nữa quên mất thân thể Tiểu Vũ còn chưa khỏe, vội vàng gọi điện lại nhưng không có ai trả lời.
Đường Nhạc đứng dậy từ ghế sô pha, lao vào phòng ngủ thu xếp hành lý.
Anh quyết định, đêm nay sẽ đến nước Ý.
– ———–DFY————–.