Tại ven bờ một hồ nước trong rừng núi, nhóm người Trần Bình An tìm được một gian nhà trúc bỏ hoang nhiều năm, loáng thoáng có thể phân biệt được hình dáng ban đầu, chắc hẳn năm xưa được xây dựng rất tinh tế. Có lẽ là nhà của ẩn sĩ xuất thân giàu có, hơn nữa người này rất thích thả câu.
Bọn họ dừng chân ở đây, mỗi người phân công làm việc. Trần Bình An đi chặt hai cây trúc cao tuổi mảnh khảnh, một dài một ngắn, dự định làm cần câu. Lúc trở lại thì Chu Liễm đã đốt một đống lửa, Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh đống lửa, mượn lửa hơ thân trúc để gia tăng độ dẻo của cần câu. Nếu không cá lớn trong nước kéo một cái, thân trúc sẽ bị căng gãy. Hắn đưa cây trúc ngắn kia cho Bùi Tiền, bảo cô bé làm theo mình.
Trong nhà trúc, Chu Liễm đang so tài học vấn với Từ Viễn Hà. Cả hai ngồi cách mọi người hơi xa, Chu Liễm dường như đang khoe khoang quyển “sách thần tiên” được ông lão họ Tuân tặng, trong sách có nam nữ đấu đá, mồ hôi đầm đìa.
Trương Sơn Phong và Lư Bạch Tượng ngồi dưới đất đánh cờ. Ngụy Tiện ngồi ở một bên, vẫn như trước chờ đợi phân thắng bại.
Con trâu đất màu vàng kia canh chừng trong rừng núi gần nhà trúc.
Đối diện với vùng sông núi xinh đẹp này, thừa lúc xung quanh không người, Tùy Hữu Biên rời khỏi nhà trúc. Cô đi đến ven rìa nền nhà giống như một chiếc bè trúc, cởi giày ra, ngồi xuống thả đôi chân ngọc trắng như tuyết vào trong nước. Si Tâm kiếm đặt ngang trên đầu gối, hai tay ấn lên hai đầu vỏ kiếm, nhìn về phương xa. Không khí tươi mát của rừng núi như thấm vào ruột gan.
Làm cần câu xong, Trần Bình An vung mấy lần, xem thử độ cong lớn nhỏ. Bùi Tiền đứng ở bên cạnh, dùng cần câu ngắn bắt chước làm theo. Sau đó hai thầy trò một lớn một nhỏ đi ra bên ngoài nhà trúc, Trần Bình An bắt đầu cột dây câu và lưỡi câu. Bùi Tiền vẫn làm theo, chỉ là có một số chi tiết làm hơi tệ, Trần Bình An bèn giúp cô bé gỡ dây và cột chặt lưỡi câu.
Sau đó hắn lại bảo Bùi Tiền nhấc tảng đá bên hồ lên, tìm kiếm dưới đáy một loại côn trùng nước hình dáng như dế nhũi.
Cuối cùng Trần Bình An lại không câu cá, chỉ để Bùi Tiền một mình buông câu. Hắn bỏ cần câu dài vào trong ngọc bội vật một thước do Trịnh Đại Phong tặng. Trong đó có giày cỏ rách nát nhưng không vứt đi, có những đồ vật không nổi bật ở dân gian như lưỡi câu và dây câu, lại có những loại rượu hơi đáng giá như rượu tiên nhân giếng nước. Còn có lá ngô đồng ố vàng, bên trong chứa hai đại trận hộ sơn phỏng theo núi Thái Bình và Phù Kê tông, cùng với một đống tiền cốc vũ do Đồng Diệp tông bồi thường.
Bùi Tiền là một người trời sinh không kiên nhẫn, nhưng có Trần Bình An bên cạnh, cộng thêm chép sách luyện chữ trong thời gian dài, ít nhiều tính tình cũng đã thay đổi một chút. Cô yên lặng nhìn chăm chú động tĩnh của mặt nước, chỉ muốn sau phút chốc có thể kéo lên một con cá trắm đen nặng chừng trăm cân.
Trần Bình An đang suy nghĩ thức thứ tư của “Hám Sơn Phổ”, chiêu thức này được gọi là thế trời đất, là một thế quyền khẩu khí rất lớn. Nhưng tư thế của nó thật sự hơi kỳ quái, yêu cầu hậu nhân phải trồng chuối luyện quyền. Có ba loại cảnh giới, phân biệt dùng bàn tay, nắm tay và một ngón tay để chống đỡ “đi lại”.
Về thế trời đất, trong sách nói rất hùng hồn, người luyện tập quyền pháp của ta phải trở thành đại trượng phu đội trời đạp đất, khiến trời đất phải đảo lộn theo quyền của ta.
Chẳng trách lúc trước ông lão chân trần lật xem “Hám Sơn Phổ”, nói rằng quyển bí tịch quyền thế này rất tầm thường, ngoại trừ giọng điệu lớn, chí khí cao thì cái gì cũng tệ.
Trần Bình An khẽ vỗ xuống đất một cái, thân hình lộn vòng một cách tự nhiên, dùng một bàn tay chống xuống sàn nhà bằng trúc.
Bùi Tiền quay đầu, nhìn thấy cảnh này liền buồn cười.
Trần Bình An dùng một tay trồng chuối, tay còn lại chỉ vào mặt nước, ra hiệu cho Bùi Tiền tập trung câu cá.
Bùi Tiền đành phải ngoan ngoãn quay đầu đi.
Trần Bình An biến chưởng thành quyền, dùng nắm tay “đứng đất”, sau đó chỉ dùng một ngón tay chống đỡ, thân hình hơi dựng lên cao. Hắn vận chuyển chân khí Hám Sơn quyền theo tư thế này, từ đầu đến cuối cũng không gặp khó khăn.
Trần Bình An nhắm mắt lại, một ngón tay chống xuống đất, tay kia khép hai ngón trước người. Kiếm khí Thập Bát Đình do A Lương truyền thụ, vách chắn giữa đình thứ mười hai và mười ba giống như đã sắp vỡ, chưa vẫn chưa vỡ.
Trần Bình An vốn cũng không gấp. Nhưng sau khi dạy Bùi Tiền ở tiệm thuốc Khôi Trần thành Lão Long, rời khỏi bến thuyền Phong Vĩ không bao lâu, Bùi Tiền lại dùng giọng điệu “chỉ kiếm được hai ba đồng, chẳng giỏi giang bao nhiêu”, nói với Trần Bình An rằng cô đã có thể tự do vận chuyển tới đình thứ mười hai. Chuyện này khiến Trần Bình An vừa cao hứng cho Bùi Tiền, vừa khó tránh khỏi cảm thấy nôn nóng, hoặc có thể nói là lo lắng.
Bùi Tiền tự xưng là đại đệ tử khai sơn, vốn chỉ là một câu nói đùa. Nhưng nếu cô bé trèo lên võ đạo với tốc độ kinh người như vậy, một ngày nào đó sẽ sánh vai đi cùng sư phụ Trần Bình An. Lại về sau, cô bé sẽ càng đi càng xa, một mình lên cao nhìn xuống nhân gian.
“Đệ tử chưa chắc đã không bằng sư phụ”, đây là câu mà Trần Bình An chính miệng nói với Trịnh Đại Phong. Mà “màu lục bắt nguồn từ màu lam nhưng vượt trội màu lam”, càng là luận điểm trong “Khuyến Học Thiên” của Văn Thánh lão gia. Trần Bình An cũng không quan tâm võ đạo của Bùi Tiền sẽ đi xa hơn cao hơn mình, mà lo lắng mình là người truyền đạo và hộ đạo của Bùi Tiền, nếu sau này có một ngày Bùi Tiền đi sai đường, mình nên xử lý thế nào?
Chẳng lẽ lại giống như lúc trước ném đá mật rắn cho con giao long nhỏ ở khe Giao Long, hờ hững nói một câu “nếu là nghiệt duyên, một kiếm chém chết”? Trần Bình An hắn làm được sao? Lùi một bước mà nói, cho dù tính tình có lạnh lùng cứng rắn như vậy, nhưng khi đó võ học của Bùi Tiền đã rất cao, không chừng khiến Trần Bình An hắn khó mà nhìn theo bóng lưng cô, làm sao có thể giải quyết được?
Ở đất lành Ngẫu Hoa, dưới sự dẫn dắt của đạo nhân Đông Hải, Trần Bình An đã đi qua ngàn vạn sông núi. Hắn dùng ánh mắt của người bàng quan, quan sát một trận bè đảng quân tử tranh đấu trong triều đình. Trong tám mươi năm, từ những người vì nước vì dân, chăm lo bách tính, từng bước đi vào nếp sống hỗn loạn, khí phách mài mòn.
Người người đều dùng chiêu bài quân tử. Nếu đã là quân tử thì sao lại có khuyết điểm? Chỉ cần một người gặp nạn bị giáng chức trong triều đình, bọn họ lại hoàn toàn không hỏi đúng sai, lòng đầy căm phẫn, giận dữ trách mắng những đối thủ chính trị. Người người đều an ủi “bằng hữu thân thiết” kia, vì hắn mà bẻ nhành liễu đưa tiễn, vì hắn mà nâng chén uống rượu ủi an, vì hắn mà cảm khái lòng người không còn chất phác, lang sói nắm quyền.
Còn có một nơi trí thức văn đàn cách xa giang hồ, chuyên môn có đệ tử môn sinh dẫn dắt xu hướng, biên soạn đủ loại dã sử cực kỳ ướt át hoặc vô căn cứ cho những đối thủ chính trị.
Trần Bình An đã có ý định khai tông lập phái, vậy thì phải ngăn chặn cục diện tồi tệ nhất này. Nếu không thể dạy dỗ Bùi Tiền bên cạnh cho tốt, hắn dựa vào đâu mà dám nói môn phái tương lai của mình, trăm ngàn năm sau sẽ không phải là Đồng Diệp tông thứ hai? Mình không phải là Đỗ Mậu thứ hai?
Đọc sách biết lễ, tập võ cường thân, đây là những thứ đầu tiên Trần Bình An muốn dạy Bùi Tiền.
Lúc trước vì muốn thế gian có thêm một đại yêu cảnh giới Kim Đan thiện chí giúp người, Trần Bình An tốn năm mươi đồng tiền tiểu thử cũng không cau mày. Nhưng nếu có một ngày, Bùi Tiền cảm thấy học tập đạo lý trong sách chỉ để ứng phó với Trần Bình An, cảm thấy nói đạo lý với người khác thật sự quá phiền phức và nhàm chán, cô sẽ dựa vào quyền pháp, dựa vào đao kiếm chéo bên hông, thuận theo bản tâm, làm theo ý mình. Không biết tự giác tuân thủ nguyên tắc khi sống một mình, cũng không biết kiềm chế bản thân đi theo nhân nghĩa.
Như vậy hắn đã tự tay tạo ra một võ phu cảnh giới thứ chín, thậm chí là cảnh giới thứ mười, chỉ biết đến lập trường lợi ích, không quan tâm đến phải trái đúng sai. Khi đó đừng nói là năm mươi đồng tiền tiểu thử, e rằng năm trăm đồng tiền cốc vũ cũng chẳng có ích gì.
Trần Bình An dùng tư thế trồng chuối nhắm mắt trầm tư, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra một đáp án vẹn cả đôi đường. Chẳng lẽ thật sự bởi vì cái “lỡ may” của tương lai, lại tự tay cắt đứt con đường võ đạo hôm nay của Bùi Tiền?
Bùi Tiền đang căm phẫn vì sao con cá không nể mặt mình, đột nhiên má bị thứ gì làm hơi đau, phát hiện Tùy Hữu Biên đang nháy mắt với mình. Cô bé nhìn theo ánh mắt của Tùy Hữu Biên, trông thấy Trần Bình An cách đó không xa đang nhíu chặt chân mày, không giống như bình thường.
Tùy Hữu Biên thu ngón tay vừa dùng bọt nước búng nhẹ vào má Bùi Tiền, tiếp tục ngước mắt nhìn về nơi xa.
Bùi Tiền nhẹ nhàng để cần câu xuống, rón ra rón rén đi tới bên cạnh Trần Bình An, ngồi xuống nhìn chăm chú vào chân mày của sư phụ.
Chẳng lẽ là sư phụ phản ứng chậm, lúc này mới bắt đầu tiếc năm mươi đồng tiền tiểu thử kia?
Trần Bình An mở mắt ra, nhìn gương mặt đen nhẻm, cười hỏi:
– Thế nào rồi?
Bùi Tiền ngẫm nghĩ, nói:
– Sư phụ, có chuyện gì ưu sầu sao? Nói con nghe thử đi.
Cổ tay Trần Bình An hơi dùng sức, thân hình lộn ngược, trở lại tư thế đứng bình thường. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, hơi do dự.
Sự tình quá xa, đạo lý quá lớn. Hôm nay tuổi tác của Bùi Tiền có hơi nhỏ hay không? Lời nói và ưu tư của mình, liệu có giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô bé?
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một ngụm rượu thuốc tiểu luyện. Gió mát giữa núi khẽ thổi vào mặt, khiến tâm cảnh của hắn nhẹ nhõm hơn một chút.
Đời người chẳng trăm năm, ôm mối lo nghìn thuở.
Trần Bình An uống rượu xong, mỉm cười nheo mắt lại, trong lòng tự giễu, hôm nay đã có một chút phong thái của người đọc sách rồi đúng không?
Hắn quay đầu cười nói:
– Có liên quan đến ngươi, muốn nghe không?
Bùi Tiền nuốt một ngụm nước bọt, lập tức bắt đầu kiểm điểm xem trên đoạn đường này mình đã làm chuyện xấu xa nào, chắc chắn không phải chuyện nhỏ chỉ gõ đầu một hai cái là xong. Thế là vẻ mặt đau khổ nói:
– Có thể không nghe được không? Chờ tuổi tác của con lớn một chút, nhớ kỹ hơn một chút, sư phụ lại nói cho con nghe, được chứ?
Trần Bình An xoa đầu nhỏ của cô, nói:
– Không liên quan đến chuyện tốt hay xấu gì, chỉ là một ít lời thật lòng của ta, không cần lo lắng bị gõ đầu nhéo tai.
Bùi Tiền không còn gánh nặng, lập tức ngồi ngay ngắn, đối diện với Trần Bình An đang ngồi nghiêng. Ánh mắt của cô tươi cười, đỡ hai thanh đao kiếm bằng trúc bên hông, làm ra vẻ nói:
– Xin sư phụ cứ nói, đệ tử rửa tai lắng nghe.
Trần Bình An cũng cười xoay người một chút, cả hai ngồi đối diện nhau. Hắn hỏi:
– Nếu có một ngày, đao pháp kiếm thuật, còn có quyền pháp của ngươi đều lợi hại hơn sư phụ. Sau đó gặp phải một chuyện, sư phụ nói là đúng, ngươi lại cảm thấy là sai, vậy phải làm sao?
Bùi Tiền không hề do dự đáp:
– Nghe theo sư phụ thôi, còn làm sao nữa.
Trần Bình An mỉm cười nói:
– Hãy dụng tâm suy nghĩ một chút.
Bùi Tiền vò đầu, mặt ủ mày chau nói:
– Nhưng con cảm thấy sư phụ nói đúng thì là đúng, nói sai thì là sai.
Trần Bình An im lặng không nói gì.
Bùi Tiền đành tiếp tục suy đoán lung tung, thần thái bay xa, dù sao sư phụ hình như cũng không gấp gáp.
Cô bé đột nhiên cười hỏi:
– Nếu tương lai có một ngày, con lợi hại hơn cả sư phụ, vậy sẽ lợi hại đến đâu?
Trần Bình An nói:
– Chẳng hạn như Đỗ lão tặc mà Hoàng Đình nói… Đỗ Mậu của Đồng Diệp tông, tu vi cảnh giới Phi Thăng.
Hắn tươi cười bổ sung:
– Chúng ta tạm thời chỉ nói đến tu vi, không nói tới thiện ác.
Bùi Tiền há hốc mồm, thán phục nói:
– Ôi chao, nếu lợi hại như vậy, trong nhà nhất định là có núi vàng núi bạc, đếm được hết sao? Đếm tiền quá mệt, nhưng nếu không đếm kỹ, sẽ lo lắng bị người khác trộm đi mấy đồng. Ài, phiền não của người có tiền, khi nào con mới có đây…
Trần Bình An nhìn cô bé đen nhẻm càng lúc càng băn khoăn, hắn bật cười, nghiêng người tới trước, khẽ vỗ đầu Bùi Tiền, nói:
– Quê nhà ta có một vị thánh nhân Binh gia, Nguyễn sư phụ rèn sắt đúc kiếm. Bây giờ nhìn lại, có một điểm ông ta làm rất tốt, đó là chuyện thu đồ đệ. Nguyễn sư phụ không chỉ xem tư chất, mà còn xem có phải là người đồng đạo hay không, có thể đi chung đường hay không. Chứ không phải tìm một ít đệ tử thiên phú rất tốt nhưng tâm tính không hợp. Hoặc là tìm một ít đồ đệ khi sư phụ xung đột với người khác, chỉ biết hăng hái đứng ra, đánh đánh giết giết.
Bùi Tiền muốn nói lại thôi.
Trần Bình An tiếp tục nói:
– Trở lại vấn đề đầu tiên, nếu ngươi xảy ra tranh chấp với sư phụ, vậy nên làm thế nào? Không nên luôn cảm thấy sư phụ hoàn toàn đúng, bởi vì sư phụ không phải thánh nhân, cũng sẽ phạm sai lầm. Chúng ta nên giống như lúc này, ngồi đối diện nhau, nói rõ ràng đúng sai và đạo lý của từng người, nghe theo người có đạo lý.
– Trần Bình An ta sẽ không vì mình là sư phụ mà chèn ép ngươi. Mà Bùi Tiền ngươi cho dù đến lúc đó đã rất lợi hại, có thể tiện tay dùng một quyền đánh chết ta, cũng không thể dựa vào tu vi cao làm theo ý mình, không nghe đạo lý mà Trần Bình An ta nói.
Bùi Tiền nước mắt lưng tròng, thực ra nghe không hiểu lắm, nhưng luôn cảm thấy đây là một chuyện rất thương tâm. Nhất là khi nghe Trần Bình An nói câu “tiện tay dùng một quyền đánh chết ta”, cô đã sắp thương tâm muốn chết rồi.
Bùi Tiền tủi thân xoay người lại, lén chảy nước mắt, không nhìn Trần Bình An nói hưu nói vượn nữa.
Trần Bình An ngồi lại chỗ cũ, nhìn về nước hồ, gió xuân thổi qua gây nên gợn sóng lăn tăn. Hắn vươn tay ra, từ từ giơ lên cao, nói:
– Thật ra đạo lý cũng phân cao thấp. Sư phụ đã từng gặp phải một con hồ ly nhỏ trong một ngôi miếu đổ nát ở nước Thải Y, nó thích đọc tiểu thuyết tài tử giai nhân, thích quấy rối hù dọa người khác, nhưng chưa từng hại người, ngược lại còn giúp che mưa che gió. Lần này chúng ta lại gặp con trâu đất màu vàng kia, thà chết cũng không lật người.
– Như vậy có phải nói, yêu tộc tấn công Kiếm Khí trường thành, chúng ta có thể xem nhẹ những kiếm tu ngàn vạn năm mũi kiếm chỉ về hướng nam, hi sinh oanh liệt. Lại đi thương hại, đi chất vấn kiếm tu vì sao tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ trong yêu tộc không có những kẻ lương thiện sao?
Bùi Tiền vẫn quay lưng về phía Trần Bình An, sụt sịt nức nở nói:
– Chuyện này con biết, phải phân đúng sai trước sau, phân đạo lý lớn nhỏ.
Trần Bình An lập tức dùng tay vẽ một vòng tròn lớn, tay kia giơ quá đỉnh đầu:
– Văn Thánh lão gia, còn có Bạch lão gia nghe đồn đã giúp nhân tộc đúc đỉnh lớn và vẽ Sưu Sơn Đồ, ta cảm thấy bọn họ mới có tư cách nói về đạo lý “bất di bất dịch”, chúng ta còn kém rất xa. Nhưng tại sao bọn họ lại tự nhốt ở Công Đức Lâm, bị nhốt trong lầu Hùng Trấn? Có phải bởi vì như vậy, chúng ta mới cảm thấy nói lý vô dụng? Giữa trời đất thật sự không có thiện ác báo đền?
Bùi Tiền xoay người, ngồi bên cạnh Trần Bình An, cúi đầu nói:
– Nhưng có một số kẻ xấu, lại sống thoải mái hơn cả người tốt.
Trần Bình An cười nói:
– Cho nên lão hòa thượng của chùa Tâm Tướng ở kinh thành nước Nam Uyển đã nói, thế giới này vĩnh viễn mắc nợ người tốt.
Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi:
– Vậy phải làm sao?
Trần Bình An không uống rượu thuốc tiểu luyện trong hồ lô nuôi kiếm, mà lấy một bình rượu hoa quế trong vật một thước ra, mở nắp nhấp một ngụm, mỉm cười nói:
– Có lẽ đang ở trong sách chờ chúng ta đi tìm.
Trong rừng núi phía xa, trâu đất màu vàng nằm rạp xuống đất, như có suy nghĩ.
Tùy Hữu Biên mặc dù sắc mặt lãnh đạm, thực ra vẫn luôn dựng tai lắng nghe.
Bùi Tiền lau nước mắt, cười nói:
– Sư phụ, lần trước rời khỏi bến thuyền Phong Vĩ không lâu, lúc nấu cơm ngài đã ngâm nga một làn điệu ca dao, tại sao lại không có lời? Ngài hát lại được không, con rất muốn học.
Trần Bình An cười nói:
– Đó là ca khúc do bằng hữu tốt nhất của ta dạy, có thể tùy ý soạn từ. Có thể dùng để chế giễu mắng người, có thể dùng để thả lỏng lúc lao động, cũng có thể dùng để… nhắm rượu.
Hắn uống một hớp rượu hoa quế, bắt đầu nhỏ giọng ngâm nga, tươi cười đưa tay chỉ vào Bùi Tiền, soạn từ hát lên:
– Tiểu nhị, ta đã đọc một ít sách, biết được rất nhiều chữ, tích lũy một bụng học vấn, không bán được mấy đồng.
Ôi chao, là đang nói tới Bùi Tiền cô.
Bùi Tiền rất cao hứng, không nhịn được buột miệng nói ra:
– Chao đậu phụ ăn ngon mua không nổi hò dô.
Trần Bình An hiểu ngầm khẽ cười, lại hát:
– Trên núi có yêu tinh quỷ quái, ao đầm sông hồ có quỷ nước, sợ hãi quay đầu, hóa ra rời nhà đã nhiều năm.
Bùi Tiền phụ họa:
– Ăn chao đậu phụ hò dô.
Trần Bình An lại uống một hớp rượu, tiện tay chỉ về hướng khác, không khéo lại là phía của Tùy Hữu Biên. Hắn cũng không để tâm, cười hát:
– Tiểu cô nương nhà nào, trên người mang theo hương hoa lan, vì sao khóc lóc mặt mũi tèm lem, ngươi nói xem có đáng thương không?
Bùi Tiền ra sức gật đầu, cũng cười nói:
– Không ăn được chao đậu phụ thật đáng thương hò dô.
Trần Bình An cười híp mắt, ngón tay chỉ lên cao, khẽ ngâm nga:
– Thử hỏi phu tử tiên sinh làm thế nào, trên cành cây treo một con diều nhỏ phơi nắng.
Bùi Tiền ôm bụng cười lớn, kêu lên:
– Ăn chao đậu phụ hò dô, chao đậu phụ ngon dô ta.
Bên phía nhà trúc, Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà nhìn nhau cười.
Chu Liễm nhắm mắt cười, lắc đầu.
Lư Bạch Tượng hát theo Trần Bình An, khẽ vỗ đầu gối.
Tùy Hữu Biên lần đầu tiên không tức giận, ngược lại che miệng cười, nheo mắt lại.
Ngụy Tiện nâng cằm nghiêng đầu, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ở cửa nhà trúc, nhìn bóng lưng tiểu nha đầu đen nhẻm.
Hai thầy trò kẻ xướng người họa giữa non xanh nước biếc.