Lần thứ ba.
Cánh tay Phương Kính Dực mềm mại đặt lên vai Nghiêm Minh Du, làn da trên eo bị Nghiêm Minh Du sờ đến nóng bỏng, cẳng chân cũng quấn lên eo Nghiêm Minh Du, giữa hai đùi là dương vật đỏ tím của anh. Bàn tay Nghiêm Minh Du vững vàng nâng mông Phương Kính Dực, bức tường lạnh lẽo sau lưng đã tạo nên sự tương phản cực lớn với thân thể nóng bỏng của Alpha trước mặt. Phương Kính Dực bị Nghiêm Minh Du thúc đến mức choáng váng đầu óc, ánh mắt mê ly ngẩng đầu đòi hôn. Rất nhanh, Nghiêm Minh Du đã dính nhớp hôn cậu, dương vật trong cơ thể không biết đã đâm tới đâu mà khoái cảm đột nhiên ập đến. Phương Kính Dực lập tức ôm cổ Nghiêm Minh Du, lỗ nhỏ co rụt lại, cẳng chân quấn riết lấy eo anh, môi còn đang bị Nghiêm Minh Du mút mạnh nên không thể nói chuyện. Phương Kính Dực chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ trong cổ họng, dương vật trong cơ thể còn đang bắn tinh. Nghiêm Minh Du giảm lực trên môi, môi lưỡi giao triền, đầu lưỡi khiêu khích Phương Kính Dực rồi lại quấn lấy đầu lưỡi cậu, mút tới mức tê dại.
Nghiêm Minh Du như nghiện cảm giác ẩm ướt này. Anh thở hổn hển, dùng chóp mũi mình cọ lên mũi Phương Kính Dực, lại thấy Phương Kính Dực khóc tới mức mắt đỏ hoe nên đau lòng hôn lên khoé mắt cậu. Phương Kính Dực vô thức nhắm mắt lại, cảm giác ẩm ướt mềm mại vương trên mi mắt thực quá dịu dàng, so với Nghiêm Minh Du lúc làm tình cứ như không phải cùng một người vậy.
Một lần trên ghế sofa, một lần trên giường và cuối cùng là trong phòng tắm. Bản chất xấu xa của Nghiêm Minh Du đã hoàn toàn thể hiện trước mặt Phương Kính Dực. Anh cứ luôn thì thầm những lời thô tục bên tai Phương Kính Dực, tên gọi nào cũng phải nói một lần mới được. Từ bà xã đến Kính Dực, từ bé ngoan đến bé dâm. Phương Kính Dực bị anh nói đến đỏ cả mặt, duỗi tay bịt miệng anh lại, nhưng lại bị cái tên không đứng đắn kia tóm lấy rồi hôn lên mu bàn tay, lên từng ngón tay cậu. Hôn xong còn sờ vào lỗ nhỏ trêu chọc, vợ anh chặt quá, bên trong nóng bỏng, làm anh thích quá. Phương Kính Dực đỏ mặt muốn anh im miệng, nhưng giây tiếp theo đã bị anh đâm tới mức không nói được thành lời, chỉ có thể ậm ừ khóc lóc bảo anh chậm lại. Tới khi anh không nhúc nhích, rồi lại rướn người hôn lên vai cậu, hỏi đã đủ chậm chưa. Lỗ nhỏ ngứa vô cùng, nhưng Nghiêm Minh Du cứ muốn mình phải cầu xin anh ấy, thật xấu xa. Phương Kính Dực vừa nhỏ giọng cầu xin vừa nghĩ như vậy.
Bề ngoài thì đứng đắn, tuấn tú lịch sự mà bên trong thì xấu xa, lúc nào cũng chỉ thích trêu cợt mình. Phương Kính Dực khóc lóc lau nước mắt, nhưng vẫn để Nghiêm Minh Du hôn mình.
Nghiêm Minh Du bế cậu đi tắm, bồn tắm đã xả nước nóng đầy đủ rồi, anh đặt cậu vào rồi bản thân cũng vào luôn, cũng may mà vẫn vừa. Nghiêm Minh Du ôm người vào lòng, ngón tay đảo quanh lỗ nhỏ rửa sạch tinh dịch bên trong, lại kiên nhẫn chờ tinh dịch từ chỗ sâu hơn chảy ra rồi rửa sạch tiếp. Phương Kính Dực lười nhác nằm trong lòng Nghiêm Minh Du, độ ấm của nước rất thích hợp, làn da vốn tinh tế trắng nõn giờ rải đầy dấu hôn, đặc biệt là bên hông. Bàn tay Nghiêm Minh Du luôn đặt ở đó, còn nhéo tới mức hơi xanh rồi. Trong lòng Nghiêm Minh Du có hơi áy náy, anh dịu dàng vuốt ve eo Phương Kính Dực rồi hỏi: “Có đau không em?”
“Đau lắm, đau muốn chết.” Phương Kính Dực cố ý trêu anh, giả bộ nghiêm túc nói. Đôi mắt đen thẳm của Nghiêm Minh Du bỗng đầy áy náy, cẩn thận sờ lên mấy vết xanh tím, giọng cũng nhẹ đi không ít: “Xin lỗi em, lần sau anh sẽ cẩn thận.”
“Lừa anh đó.” Phương Kính Dực nhéo nhéo vành tai Nghiêm Minh Du, chớp mắt nói, “Không đau chút nào cả.”
Thấy Nghiêm Minh Du có vẻ vẫn áy náy, Phương Kính Dực thở dài an ủi anh: “Làm tình thì sao tránh được lưu lại dấu vết chứ… Đây gọi là… ừm, dấu ấn của tình yêu…”
Nghiêm Minh Du buồn cười, nheo mắt xoa mông cậu, lại hôn hôn lên thái dương Phương Kính Dực, “Vậy lần sau anh lưu lại dấu ấn tình yêu nhiều chút nhé?”
“Hông được!” Phương Kính Dực vừa nghe đã nóng nảy, tủi thân dụi dụi vào ngực Nghiêm Minh Du, “Không được làm thế, hơn nữa lần sau… lần sau anh, cũng đừng có luôn trêu em…”
“Anh trêu em thế nào? Vì sao lại không được trêu em?”
Phương Kính Dực lườm Nghiêm Minh Du, rồi cũng bại trận trước. Cậu cúi đầu ôm cổ Nghiêm Minh Du, khe khẽ nói: “Em ngượng lắm…”
Quá mềm mại, vợ quá mềm mại rồi. Nghiêm Minh Du cảm thấy trái tim mình như tan chảy, anh ôm cậu trong nước, hôn thật sâu rồi mới bế vợ mình lên, dùng khăn tắm bọc kín lại rồi bế ra khỏi phòng tắm, đặt cậu trên giường rồi mở tủ lấy quần áo cho Phương Kính Dực. Phương Kính Dực ngoan ngoãn mặc quần áo xong rồi khẽ giật nhẹ tay Nghiêm Minh Du, chỉ ngăn kéo rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Em đã mua thuốc tránh thai, để nó trong ngăn kéo kia kìa.”
Nghiêm Minh Du hơi buồn cười, vỗ mông Phương Kính Dực rồi ra ngoài rót nước cho cậu, sau đó đưa một viên thuốc cho Phương Kính Dực. Thấy cậu đã nuốt vào rồi mới lau vệt nước bên miệng cậu, cất cốc đi rồi xốc chăn nằm lên giường ôm Phương Kính Dực vào lòng.
Có hơi im lặng.
“Anh… không vui sao?” Phương Kính Dực cẩn thận hỏi. Chuyện con cái dường như vẫn là một đề tài tương đối nhạy cảm giữa họ. Tuy Nghiêm Minh Du đã tỏ rõ thái độ của mình, nhưng Phương Kính Dực vẫn luôn không yên lòng. Hơn nữa những lời cậu vừa nói có vẻ như thực sốt ruột, liệu có thể xúc phạm tới Nghiêm Minh Du không?
“Không đâu.” Nghiêm Minh Du quay đầu ôm chặt cậu, hơi thở ấm áp phả lên thái dương Phương Kính Dực. Phương Kính Dực mấp máy miệng, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Em xin lỗi… chỉ vì, giờ em vẫn chưa chấp nhận được chuyện con cái.”
Nghiêm Minh Du sửng sốt rồi khẽ bật cười. Anh ôm lấy Phương Kính Dực, ngón tay lướt qua chóp mũi cậu rồi luồn tay vào mái tóc còn chưa khô hẳn của Phương Kính Dực, xoa nhẹ lên chân tóc, rồi cuối cùng dừng trên thái dương cậu, giọng nói mang theo ý cười: “Em thật đáng yêu.”
“Đáng yêu chỗ nào?”
Phương Kính Dực chống người dậy cọ mặt vào cổ Nghiêm Minh Du, lại bị Nghiêm Minh Du ấn lại vào ngực mình. Cậu còn chưa kịp phản ứng đã thấy Nghiêm Minh Du ôm chặt mình, trán kề trán, làm Phương Kính Dực không thể nhúc nhích.
“Anh không muốn có con.” Nghiêm Minh Du kiên nhẫn giải thích, “Chỉ đang nghĩ cứ luôn dùng thuốc tránh thai khẩn cấp vậy sẽ không tốt đâu. Chúng ta có thể dùng thuốc tránh thai hàng ngày, như vậy sẽ không gây tổn hại đến cơ thể.”
“Hoặc anh sẽ đeo bao, như vậy với em là tốt nhất.”
Phương Kính Dực cảm thấy ngực mình chua xót, áy náy vì trong nội tâm vẫn còn chút không tin tưởng Nghiêm Minh Du, rồi lại cảm động vì Nghiêm Minh Du luôn đặt mình lên trước. Cậu giơ tay chạm lên tuyến thể của mình, rồi ngẩng lên hôn Nghiêm Minh Du, cười cong mắt.
Nhưng cậu không muốn để Nghiêm Minh Du đeo bao.
Đeo bao cứ cảm thấy như có gì đó thiếu thiếu, có gì đó ngăn cách. Làm tình không được có bất luận thứ gì trói buộc, không có rào cản, nhất định phải hoàn toàn hòa hợp với nhau, phải triệt để cọ xát vào nhau, tất cả chất dịch trên cơ thể đều phải quấn lấy nhau, như vậy mới có thể chứng minh rằng họ đang yêu nhau, yêu nhất trên đời.
“Đừng mang bao…”
Nói quá nhỏ, Nghiêm Minh Du chớp mắt hỏi lại.
“Gì cơ?”
“Em nói,” Phương Kính Dực thu hết can đảm, cậu có thể cảm giác được tai mình đang đỏ lên trong bóng tối, “Đừng mang bao, anh cứ… bắn hết vào đi.”
Mọi chuyện lại bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, Nghiêm Minh Du gần như ngay lập tức đè nghiến cậu xuống, cơ thể mềm mại thơm tho như đang mở ra chào đón anh. Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ Phương Kính Dực, bàn tay to luồn qua vạt áo ngắn, khiêu gợi xoa mông như muốn đốt lửa khắp nơi. Những lời này khiến thân dưới của Nghiêm Minh Du nhanh chóng cương cứng. Anh thở dốc, vén quần áo của Phương Kính Dực lên, chóp mũi lướt qua bụng dưới của cậu, môi dừng lại trên một mảnh nhỏ da bên cạnh cái rốn tròn trịa, nhẹ nhàng hôn hết lần này đến lần khác, rồi đến bên hông, hôn lên những dấu ấn màu xanh đó. Vừa thấy những dấu ấn màu xanh này, Nghiêm Minh Du đã lấy lại lý trí, dù sao đêm nay cũng là lần đầu của Phương Kính Dực, không được làm nữa. Anh thở hổn hển vỗ mạnh lên mông bên phải của Phương Kính Dực, trừng mắt uy hiếp: “Đĩ nhỏ của anh, có phải đang dụ dỗ anh không hả?”
Lại nữa rồi đó, lại nói thô tục rồi. Phương Kính Dực đỏ bừng mặt nhưng vẫn cố lườm Nghiêm Minh Du, mạnh miệng phản bác: “Có đĩ cũng chỉ đĩ với anh thôi!”
Câu này lại đổi lấy một cái vỗ vào mông bên trái. Vỗ xong, Nghiêm Minh Du nằm xuống trở lại vị trí ban đầu, ôm cậu vào lòng rồi hôn lên cằm cậu, mơ hồ trả lời: “Đúng vậy, chỉ có thể là vợ đĩ của anh.”
Phương Kính Dực: “………..”
Lên giường đúng là mất nết ngay. Phương Kính Dực hừ hừ mấy tiếng, cuối cùng không thèm để ý tới mấy lời thô tục nữa, thoả mãn dụi vào ngực Nghiêm Minh Du, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Vợ ngoan của anh, em mua thuốc tránh thai lúc nào thế? Có phải đã muốn bị anh đ* lâu lắm rồi không?”
Phiền thật đấy! Phiền thật đấy!
Đúng là không nói cái hay mà toàn nói cái dở, Phương Kính Dực đỏ mặt triệt để rồi. Thực ra, vào ngày thứ hai sau khi Nghiêm Minh Du rời đi, lúc tan tầm, cậu ngẫu nhiên đi qua hiệu thuốc nên mới vào mua luôn. Dù sao… cũng phải làm tình mà… Nghiêm Minh Du… làm sao nói ra được?
Phương Kính Dực lại xù lông, cậu không khách khí nhéo mạnh lên eo Nghiêm Minh Du, hung ác cảnh cáo: “Nghiêm Minh Du! Anh còn nói gì thêm thì đừng hòng hôn em nữa!”
“Ừ, anh sai rồi.”
Nghiêm Minh Du không nói nữa, chỉ yên tĩnh ôm cậu.
Tối nay vui quá nên đã quên biến mất thuộc tính xù lông của Phương Kính Dực, nguy hiểm thật.
“Vợ ơi…” Nghiêm Minh Du không kìm được, lại lên tiếng.
“…Lại có chuyện gì!?”
“Về sau phải tin anh, với anh, em vĩnh viễn quan trọng nhất.”
“…Ò.”
“Vậy hôn anh một cái đi.”
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Phương Kính Dực trợn mắt, nhưng vẫn ngẩng lên hôn Nghiêm Minh Du.
Moa một tiếng, thật vang.