Edit: Frenalis
Tin tức về Tạ Lang do Trần Thái Trọng mang đến. Hắn nói có người trong một tiệm cầm đồ ở Tô Châu đã phát hiện ra ngọc bội và một chiếc áo ngoài của Tạ Lang. Chiếc áo ngoài tuy đã được giặt sạch, nhưng những người có khứu giác nhạy bén vẫn có thể ngửi thấy dấu vết máu ẩn hiện trên đó.
Nghe tin này, Cơ Tự như muốn ngã quỵ xuống đất. Nàng nghĩ: Bất kể thế nào, tin tức này cũng cho thấy Tạ Lang vẫn chưa chết chìm dưới đáy sông. Liệu chàng có bị thương nặng hay sống chết không rõ…?
Cơ Tự vừa muốn cười, nhưng nước mắt lại tuôn trào không ngừng. Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Trần Thái Trọng có chút cảm khái.
Đã biết tung tích của Tạ Lang nên Cơ Tự không thể ngồi yên. Dưới sự thôi thúc mãnh liệt, Cơ Tự hóa trang thành “Phạm gia biểu muội” cuối cùng cũng xuất hiện tại bến tàu Kiến Khang.
Lúc này bến tàu vẫn đông đúc người qua lại, nhưng sự xuất hiện của “Phạm gia biểu muội” cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý. Bởi vì tin đồn “Phạm gia biểu muội” chưa kết hôn đã mang thai đã lan truyền khắp nơi, việc nàng không thể ở lại Kiến Khang và muốn đi tránh là điều nằm trong dự đoán của mọi người.
Trần Thái Trọng có giao tình tốt với Tạ Lang, nhưng hắn không đi cùng Cơ Tự. Nếu để lộ tung tích của Cơ Tự sẽ có nguy hiểm, cho nên lần này Cơ Tự ra ngoài, hắn đã cử mười mấy bộ khúc, đồng thời Trần Tứ Lang cũng phái một số bộ khúc đi theo nàng.
Con thuyền cao hai tầng, có thể chở hơn 400 hành khách, con thuyền đầy ắp những tiểu cô lang quân thế gia. Khi nhìn thấy “Phạm gia biểu muội”, họ đều nở nụ cười chế giễu. Cơ Tự không muốn thu hút sự chú ý, nên luôn cúi đầu giả vờ sợ hãi.
Ngay khi Cơ Tự lên thuyền, từ phía sau bến tàu vang lên tiếng bước chân dồn dập. Trong nháy mắt, Cơ Tự nhìn thấy một phụ nhân hàn môn diện mạo bình thường dẫn theo 50-60 người vô cùng dũng mãnh, trông như từng người đều là tinh binh bách chiến, tiến về phía mình.
Hiện tại kỹ thuật cải trang của Cơ Tự là hiếm ai sánh bằng, cho nên chỉ cần liếc mắt nhìn, đồng tử Cơ Tự co rụt lại: phụ nhân này chính là Viên Nhàn cải trang!
Viên Nhàn cải trang thành một phụ nhân bình thường, nhưng sự sắc bén kiêu ngạo của nàng ta vẫn không thể che giấu. Ánh mắt lạnh lùng của nàng ta quét nhìn mọi nơi, cuối cùng dừng lại ở Cơ Tự.
Thấy Viên Nhàn nhìn mình, Cơ Tự quay đầu đi.
Viên Nhàn nhìn chằm chằm vào Cơ Tự một lúc lâu. Nàng ta quay đầu, thì thầm hỏi một câu gì đó với một bộ khúc bên cạnh. Sau khi nghe trả lời, Viên Nhàn gật đầu, khinh thường liếc nhìn Cơ Tự một cái rồi dời mắt nhìn sang những con cháu thế gia khác.
Một bên đánh giá những người này, Viên Nhàn một bên cường thế đi lại trên boong thuyền. Lúc này, khách đã lên thuyền đầy đủ, theo vài tiếng hiệu lệnh vang lên, con thuyền được nhổ neo chậm rãi rời khỏi bến tàu.
Khi con thuyền chính thức rời khỏi bến tàu Kiến Khang và tiến vào dòng sông chính, Viên Nhàn – người luôn giữ thái độ kiêu ngạo đánh giá mọi người, cuối cùng cũng quay người đi về khoang thuyền.
Khi Viên Nhàn vừa đi, một trận tiếng xì xào vang lên. Có người hỏi nhỏ: “Phụ nhân đó là ai? Sao lạ mặt thế? Phải chăng là Cơ thị?” Câu hỏi này vang lên, lập tức có người cười lạnh nói: “Mắt kém thế ư! Bộ khúc bên cạnh phụ nhân đó đều là cấm vệ quân trong cung, nàng ta đến từ trong cung! Bến tàu này, từ trong ra ngoài có không biết bao nhiêu cao nhân, những người có thể lên thuyền và rời đi đều có lai lịch rõ ràng. Cơ thị tuyệt đối không thể lọt vào.”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên trong đám đông: “phụ nhân đó chính là Cốc phi.”
Vừa dứt lời, mọi người đều quay đầu nhìn, nhưng lại hoàn toàn không biết người nói chuyện là ai!
Cơ Tự đứng bên cạnh, cũng không tìm được người vừa lên tiếng.
Cơ Tự vẫn còn đang kinh ngạc, thì thấy trong khoang thuyền đi ra vài con cháu hàn môn. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, nàng liền nhận ra một trong số họ là Vương Trấn. Người này rõ ràng là quan lớn được Hoàng đế trọng dụng, sao lại trang điểm kiều nhược đi ra ngoài?
Nàng rùng mình trong lòng, thầm nghĩ: Trên thuyền này quả là ngư long hỗn tạp, cao thủ nhiều như mây. Rồi nàng lại thầm nghĩ: Con thuyền đang đi đến Tô Châu, e rằng một nửa số người trên đây là hướng về phía Tạ Thập Bát Lang!
Nghĩ như vậy, Cơ Tự càng thêm bình tĩnh.
Cơ Tự là thai phụ, nên đứng một hồi đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nàng liền quay sang những bộ khúc đi theo mình, bảo họ đưa mình về khoang thuyền để nghỉ ngơi.
Khi Cơ Tự trở lại khoang thuyền, trời đã chạng vạng và con thuyền cũng đã vào khúc sông Trường Giang.
Cơ Tự ăn tối một chút rồi thong thả đi ra đầu thuyền. Đầu thuyền náo nhiệt vô cùng, có vài ca kỹ đang ở đó đánh đàn hát hò. Cách đó không xa, Vương Trấn ôm ngực mỉm cười nhìn họ. Ở phía bên kia, mười mấy con cháu thế gia đang lười biếng ngồi trên ghế, nhấm nháp rượu ngon và đắc ý thưởng thức huyền nhạc.
Nhìn thấy nơi này đông người như vậy, Cơ Tự liền quay sang đuôi thuyền đi đến.
Đuôi thuyền cũng rất náo nhiệt. Cơ Tự chỉ liếc nhìn đã thấy vài phụ tá mà nàng từng gặp trước đây khi họ còn là tùy tùng của Tam Hoàng Tử và Thái Tử.
Chẳng lẽ tất cả những người này đều hướng về phía Tạ Lang?
Ánh mắt Cơ Tự trầm xuống, suy nghĩ một lúc, rồi quay trở lại đầu thuyền.
Trên đầu thuyền, Cơ Tự nhìn về phía xa, nơi có mấy chiếc thuyền lớn đang tiến đến. Nhìn những bóng người lờ mờ trên những con thuyền đó, nàng thầm nghĩ: Những người trên những con thuyền đó cũng đang đi đến Tô Châu sao?
Nàng đang suy tư, thì phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Không biết tại sao ta luôn cảm thấy như đã gặp Phạm gia biểu muội ở đâu đó!”
Lại là Viên Nhàn đang đi đến bên cạnh Cơ Tự.
Đối diện với nụ cười ôn nhu của Viên Nhàn, Cơ Tự khẽ cười, thấp giọng nói: “Có lẽ là người giống người thôi.” Nói xong, Cơ Tự suy yếu lấy khăn tay che miệng.
“Cũng có lý.” Viên Nhàn cười, nhìn sắc mặt tái nhợt của Cơ Tự, nàng ta quan tâm hỏi: “Muội muội không khoẻ, có muốn đi khám đại phu không?”
Cơ Tự lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là không quen đi xa thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại.” Nói xong, nàng mỉm cười xin lỗi Viên Nhàn, chào tạm biệt rồi chậm rãi bước vào khoang thuyền.
Thấy Viên Nhàn hãy còn nhìn chằm chằm bóng dáng Cơ Tự không bỏ, một bộ khúc đi đến phía sau nàng ta, thấp giọng hỏi: “Có gì không ổn với vị phu nhân kia ư?”
Viên Nhàn lắc đầu, khẽ nói: “Luôn có cảm giác quen thuộc.” Rồi nàng ta lại hỏi: “Nàng ta có cải trang không?”
Bộ khúc trả lời: “Không có.”
Ngay khi nghe hai chữ “Không có”, Viên Nhàn lập tức dời sự chú ý khỏi Cơ Tự.
Cơ Tự vốn sức khỏe không tốt, sau khi quan sát và tìm hiểu sơ bộ những người trên thuyền, nàng cũng lười ra ngoài nữa. Nàng dành cả ngày để nằm nghỉ ngơi trong khoang thuyền.
Ngày hôm sau, con thuyền đã đến khúc sông Tô Châu!
Vừa vào địa phận Tô Châu, mọi người trên thuyền đã trở nên náo nhiệt hẳn lên. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Cơ Tự lim dim mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư.
Lúc này một bộ khúc đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa khoang lại. Hắn đi đến sau lưng Cơ Tự khẽ nói: “Phu nhân đã đoán đúng. Hầu hết những người trên thuyền này đều hướng về phía Tạ Thập Bát Lang.”
Cơ Tự cười lạnh: “Chắc hẳn họ nghe tin Tạ Thập Bát Lang trọng thương nên muốn nhân cơ hội này nhặt tiện nghi?”
Bộ khúc thấp giọng nói: “Bọn họ nghe nói có tung tích của Cơ Việt ở Tô Châu.” Câu nói này khiến Cơ Tự sững sờ. Bộ khúc tiếp tục nói nhỏ: “Thuộc hạ có thính giác rất tốt, nghe được có người ở đó nói rằng trong hai mươi ngày qua, Kiến Khang đã bị mọi người xáo trộn vì việc tìm kiếm Cơ thị, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của nàng, cho nên họ khẳng định Cơ thị không ở Kiến Khang. Vừa lúc này có người phát hiện ra Cơ Việt ở Tô Châu, lại thêm tin tức về Tạ Thập Bát Lang khiến những người này đều đổ xô đến đây.”
Cơ Tự suy nghĩ một hồi rồi nhẹ giọng hỏi: “Nhưng có ai hoài nghi ta không?”
Bộ khúc do dự một hồi rồi đáp: “Có. Trước đó mọi người nghe tin phu nhân đi Nam Dương. Tất nhiên không ai nghi ngờ điều đó, nhưng giờ đây phu nhân lại đến Tô Châu, vì vậy…” Cơ Tự hiểu ra. Đây quả thực là một sơ hở. Nàng gật đầu: “Được rồi. Hãy bảo mọi người cẩn thận một chút. Tốt nhất là giữ im lặng.”
“Vâng.”
Một lát sau, bầu trời dần tối sầm lại. Nhìn những đám mây đen dày đặc trên bầu trời, Cơ Tự khẽ nói: “Trời sắp mưa rồi.”
Bộ khúc lại hỏi: “Phu nhân nghĩ ai là người đã tung tin Cơ Việt xuất hiện ở Tô Châu?”
Cơ Tự lắc đầu trả lời: “Khó có thể đoán được. Có thể là người của Trần Quận Tạ thị, cũng có thể là kẻ thù của Trần Quận Tạ thị. Bất kể là ai, họ đều có thể sử dụng tin tức này để dẫn dụ Tạ Thập Bát Lang xuất hiện, nếu chàng vẫn còn sống.”
Bộ khúc gật gật đầu, cúi đầu nói: “Phu nhân, thuộc hạ xin phép đi ra ngoài hỏi thăm thêm.” Nói xong, hắn từ từ lui ra, tiếng đóng cửa vang lên trong nháy mắt.
Vào buổi trưa, bến tàu Tô Châu đã hiện ra trong tầm mắt. Chỉ là lúc này, mưa lớn bỗng dưng ập đến, xối xả trút xuống.
Mưa rơi tầm tã khiến tầm nhìn xa bị hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ bến tàu ở cách đó không xa. Đột nhiên có tiếng la hét hoảng loạn vang lên từ bên ngoài: “Không ổn rồi! Đáy thuyền bị thủng, nước tràn vào!”
Tiếng kêu la vang lên, mọi người hoảng loạn chạy tán loạn. Vừa xoay người định lao ra ngoài, Cơ Tự đã thấy các bộ khúc đi đến. Nhìn họ, Cơ Tự trầm giọng hỏi: “Các ngươi biết bơi chứ?”
Chúng bộ khúc nhìn nhau, cuối cùng có bảy người đứng ra nói: “Thuộc hạ biết.”
Trên hai mươi người, vậy mà chỉ có bảy người biết bơi, Cơ Tự thất vọng vô cùng, nhưng nàng cũng biết đây là tỷ lệ bình thường của bộ khúc trong các gia tộc Kiến Khang.
Cơ Tự nhìn quanh nói: “Chúng ta lên boong trên.” Nói xong, nàng đã đi đầu chạy ra khỏi khoang thuyền.
Lúc này trên con thuyền là một trận náo loạn tột độ, tiếng la hét, tiếng chửi bới vang lên không ngừng. Hai mươi mấy bộ khúc đồng lòng hiệp sức, vất vả lắm mới hộ tống Cơ Tự đến được boong thuyền.
Vừa mới bám vào mép thuyền, Cơ Tự đã nhìn thấy đoàn người của Viên Nhàn đang đứng cách đó không xa. Khác với vẻ bình tĩnh trước đây, lúc này mặt nàng ta tái nhợt, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn xung quanh.
Bỗng có một tiếng hét kinh hoàng vang lên. Cơ Tự quay đầu nhìn lại, thấy nước từ trong thuyền dần dần tràn lên boong, con thuyền lớn đang bắt đầu nghiêng ngả.
Đúng lúc này, có tiếng reo hò truyền đến, có người khóc lóc nói: “Đã được cứu rồi! Đã được cứu rồi!” Cơ Tự vội vàng quay đầu về hướng đó, lại thấy trong màn mưa dày đặc, hàng chục chiếc thuyền nhỏ màu đen mũi nhọn lao ra từ bến tàu, hướng thẳng về phía họ.
Những chiếc thuyền nhỏ này di chuyển rất nhanh, chỉ chớp mắt đã bao vây con thuyền lớn. Lúc này, con thuyền lớn đã chìm một nửa, hầu hết mọi người đều bò lên boong thuyền, cho nên khi những chiếc thuyền nhỏ áp sát, mọi người hoảng loạn đều nhảy xuống.
Khi một chiếc thuyền nhỏ áp sát Cơ Tự, nàng được các bộ khúc dìu xuống. Loại thuyền này rất nhỏ, chỉ chở được năm sáu người, các bộ khúc của Cơ Tự buộc phải chia ra.
Cơ Tự liếc mắt nhìn thấy Viên Nhàn cũng được các bộ khúc dìu xuống một chiếc thuyền nhỏ khác.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt Cơ Tự giật giật. Giữa tiếng ồn ào náo loạn xung quanh, nàng hạ giọng hỏi: “Có bao nhiêu người trong các ngươi biết lặn?”
Do muốn bảo vệ nàng – một phụ nhân mang thai, năm bộ khúc bên cạnh nàng gần như đều biết bơi. Lúc này khi nàng hỏi, có ba người lên tiếng.
Lại nhìn Viên Nhàn đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ khác, Cơ Tự nhanh chóng ra lệnh: “Xuống nước, tìm cách giết Viên thị!”
“Tuân lệnh!”
Trong nháy mắt, ba bộ khúc lặng yên không một tiếng động lùi về phía sau và nhảy xuống sông. Mưa to che khuất tầm nhìn, mọi người vội vã chạy loạn, tiếng la hét vang vọng khắp nơi, nên không ai để ý đến hành động này.
Một khắc sau, tất cả mọi người trên thuyền khách đã lên thuyền nhỏ. Ngay khi thuyền nhỏ chuẩn bị di chuyển, Viên Nhàn đột nhiên hét lên chói tai, thuyền của nàng ta bị thủng.
Chiếc thuyền nhỏ rất nhỏ, nước nhanh chóng tràn đầy khoang thuyền. Ngay lập tức, Viên Nhàn được các bộ khúc bảo vệ nhảy xuống sông và chuẩn bị bơi đến một chiếc thuyền trống.
Tuy nhiên, lúc này trời mưa tầm tã, tầm nhìn bị che khuất, Viên Nhàn nhìn quanh quất nhưng không thể tìm thấy chiếc thuyền nào còn chỗ trống.
Chậm trễ một hồi, Viên Nhàn lại thét chói tai, mà ở bên cạnh nàng ta có một vệt máu đỏ thẫm nổi lên. Một bộ khúc vừa bảo vệ nàng ta cách đó không lâu đã bị đâm vào ngực bằng một thanh đoản kiếm, biến thành một xác chết trôi nổi trên sông.
Viên Nhàn là một người cực kỳ ích kỷ và coi trọng mạng sống. Nhìn thấy tình cảnh này, làm sao nàng ta có thể quan tâm đ ến người khác? Nàng ta ngay lập tức hướng về phía bộ khúc vẫn đang nâng mình, gào lên: “Nhanh lên, đi nhanh lên, đi nhanh lên!”
Bộ khúc được lệnh vội vàng nâng Viên Nhàn bơi đi. Cuối cùng nàng ta cũng nhìn thấy thuyền của Cơ Tự, phấn khích kêu lên: “Nhanh lên, bơi đến đó, còn chỗ trống trên thuyền đó!”
Bộ khúc nghe vậy liền vội vàng nâng nàng ta bơi về phía Cơ Tự.
Nhìn thấy Viên Nhàn đến, Cơ Tự vội vàng vươn tay ra chuẩn bị đỡ. Ngay khi bộ khúc đẩy Viên Nhàn lên thuyền và bản thân cũng chuẩn bị lên thuyền từ một mạn khác, thì ngực hắn đột nhiên đau nhói.
Bộ khúc cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ người đã đâm mình. Lúc này Viên Nhàn đang loạng choạng ngã vào thuyền, Cơ Tự vội vàng tiến lên một bước, muốn đỡ nàng ta lên.
Trong màn mưa tầm tã, Viên Nhàn cảm kích nói: “Đa tạ.” Nàng ta tiếp tục nói thêm: “Không nghĩ tới ngươi thiện tâm như vậy, về sau ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!”
Lời nàng ta vừa dứt, thanh âm lạnh lùng của Cơ Tự vang lên: “Báo đáp thì không cần, ngươi không có cơ hội.” Viên Nhàn ngạc nhiên ngẩng đầu. Do mưa to xối xả từ nãy, lớp dịch dung trên mặt Cơ Tự đã bắt đầu tan chảy. Nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn khác biệt của Cơ Tự, Viên Nhàn kinh hãi kêu lên: “Ngươi là ai?”
Không đợi Viên Nhàn nói thêm lời nào, Cơ Tự vung tay áo, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay. Ngay sau đó, tiếng thét chói tai của Viên Nhàn đã thu hút chú ý của mọi người quay lại nhìn, Cơ Tự lạnh lùng không chút do dự giơ đoản kiếm lên, trong tiếng la hét thất thanh của mọi người, “Bổ” một tiếng, thanh đoản kiếm đâm vào ngực Viên Nhàn!