Nói tới đây Cơ Tự tiện tay ném một lá thư vào góc phòng. Nương theo ánh sáng tờ mờ chiếu qua cửa sổ, thấy được lá thư có vài hàng ngắn ngủn: Muội cả nghĩ rồi, Minh Nguyệt quan là chỗ của mẫu thân ta quản lý, muội cứ an tâm đến đấy. Nếu tranh thủ được cơ hội, ta cũng đến vui vẻ với hai người họ. Phía dưới lá thư đề tên Minh Tú.
Hơn nữa nếu lúc này có người quen của Cố Minh Tú ở nơi đây, nhất định có thể nhận ra nét chữ trên lá thư này rõ ràng là bút tích của cô ta.
Mấy người mặc áo đen bên cạnh trông thấy hết hành động của Cơ Tự, không khỏi nhìn nhau. Thật ra bọn họ đều có xuất thân từ đại gia tộc, có bí mật thối nát nào chưa từng thấy, nhưng đây là lần đầu được chứng kiến thủ đoạn thô bạo và tàn nhẫn, có thể khiến đối thủ tức đến hộc máu như Cơ Tự.
Cũng giống như phong thư này, tuy người thông minh đều biết, nếu Cố Minh Tú thực sự muốn làm thì sẽ không bao giờ đề tên của mình lên đó, mà Cố Minh Nhã cũng sẽ không vứt thư lung tung. Cho dù hai tỷ muội họ muốn hành lạc với nam nhân cũng sẽ không bao giờ dám bước vào đạo quan mà mẫu thân Cố Minh Tú quản lý. Nhưng ngay tại lúc mọi chuyện thực sự xảy ra, hết thảy những lý do này đã không còn trở thành lý do được nữa.
Bởi vì sao, vì người bình thường sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì chuyện hai tỷ muội trắng trợn ngủ với nam nhân được mẫu thân bao che truyền đến đâu cũng đều là tin sốt dẻo. Đối với người bình thường mà nói, họ sẽ không bao giờ tìm hiểu ngọn ngành xem chuyện này là thật hay giả, họ chỉ để ý xem độ lan truyền của tin tức nóng sốt đến thế nào, có kinh khủng hay không, có cuốn hút hay không mà thôi! Xem ra chỉ sợ lần này danh tiếng của Ngô Quận Cố thị sẽ bị Cơ tiểu cô hủy hoại tan tành rồi.
Trong phòng, sau khi Cơ Tự ném lại lá thư kia còn đi tới một góc, dùng phấn vẽ một kí hiệu kì quái nào đó. Đến khi bố trí ổn thỏa, nàng mới bước ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng. Mặt trời dần dần mọc lên nơi phía Đông. Những vết bùn lầy do cơn mưa ngày hôm qua cũng nhanh chóng khô cứng. Lác đác vài tín đồ đạo giáo đi tới Minh Nguyệt quan.
Lúc mặt trời đã lên cao trên đỉnh ngọn cây, người dân đến Minh Nguyệt quan cũng tấp nập hơn nhiều, chỉ đếm sơ sơ có ít cũng phải một hai trăm người. Trong lúc người dân đang đi tới chính điện của đạo quan, chờ tới lượt mình được bái lạy thổ thần Tam Thanh thì đột nhiên có một thanh niên tướng tá vô cùng tầm thường hình như đụng phải thứ gì đó, chúi người về phía trước. Trước mắt bao người, y nhanh chóng ngã sấp vào bàn thờ, đồng thời tay phải vô tình đập mạnh vào chỗ lồi ra của chiếc bàn. Dĩ nhiên động tác cuối cùng của người thanh niên kia vô cùng kín kẽ, không ai có thể nhìn thấy.
Mọi người chỉ thấy bàn thờ kia di chuyển ken két khiến tất cả đều kinh hãi.
Trong nháy mắt, phía sau bàn thờ xuất hiện một đường hầm nhỏ. Thoáng chốc trong ngoài Minh Nguyệt quan đều như sôi trào, vô số giọng nói gấp gáp vang lên: “Mau đến xem đi, chính điện mở ra một động nhỏ kìa!” “Đâu đâu?” “Ôi chao, đường hầm sâu quá.”
Đúng lúc này một người ló đầu dòm vào trong, rồi hớn hở reo lên, “A, trong đường hầm vàng óng, bên trong có vàng, có rất nhiều vàng!”
Gần như chữ “vàng” vừa thốt ra, tất cả dân chúng đều như điên lên, thời khắc này trong đầu mỗi người đều xuất hiện một ý nghĩ: Phát hiện ra bảo tàng rồi! Chỉ cần lấy được một thỏi vàng thôi thì cũng đủ phát tài sống sung sướng mấy năm.
Thế là trong lúc mấy tiểu đạo đồng đứng hầu xung quanh trong Minh Nguyệt quan còn đang chết lặng, dân chúng bất kể nam nữ già trẻ đều ồ ạt chui vào đường hầm như bầy ong vỡ tổ. Ngay sau khi họ bước vào đường hầm không lâu, đột nhiên một tiếng hét kèm theo tiếng mắng chửi phẫn nộ truyền tới từ trong đường hầm: “Trời ơi, nơi này giam rất nhiều tiểu cô!” “Đây không phải là La Tam nữ mất tích dạo trước hay sao?” “Có ai không, có ai không!”
Từng tiếng kêu hoảng hốt vang lên khiến trong ngoài Minh Nguyệt quan đều nhốn nháo, mọi người biến sắc, ánh mắt dao động, lúc có người bắt đầu rút lui thì không biết ai đó hô một câu, “Những tên đạo sĩ khốn kiếp này dám lén lút giấu nữ tử trong hầm ngầm như vậy, chắc chắn chỗ ở của chúng cũng giấu nhiều tang vật rồi!” “Đúng đúng, trong phòng đạo sĩ chắc chắn là có giấu vàng đấy!”
Ở bất kì thời đại nào, vàng đều là thứ hút hồn người ta nhất. Vì thế vô số dân chúng cầm gậy gộc, mang theo đá xông vào điên cuồng lục tung gian phòng của đám đạo sĩ.
Đến lúc này tin tức về Minh Nguyệt quan quá náo động, đám sĩ tộc và sĩ tử hàn môn gần đấy đều vội vàng chạy đến hóng chuyện. Khi mấy chục người dân vọt vào căn viện mà đám Cố Minh Nhã ngủ qua đêm, nhóm người Cơ Tự giả bộ chen chúc trong đám sĩ tử hàn môn, âm thầm dẫn họ đến cổng căn viện.
Từng tiếng gõ cửa rầm rầm dồn dập vang lên, cuối cùng cửa căn viện bị người dân leo tường qua rồi mở từ trong. Mọi người chạy vọt vào phòng, chưa đến nửa khắc bỗng nhiên một tiếng gọi vô cùng hưng phấn như thể khám phá được điều mới lạ truyền đến, “Mọi người mau đến đây xem đi, ở đây có một tiểu cô cực xinh bị hai người đàn ông ôm ấp kìa… Ồ còn trần truồng nữa chứ!”
Hàng chục người chen lấn xô đẩy vọt vào. Mà những người phía sau nghe thấy thế cũng ồ ạt nhào theo. Cửa phòng Cố Minh Nhã bị người chen chúc mở rộng. Đập vào mắt họ là hình ảnh Cố Minh Nhã trần như nhộng bị hai tráng hán cũng cởi truồng ôm ấp! Vì vậy cả căn phòng đều là tiếng kêu to, tiếng gào thét, tiếng trầm trồ, và tiếng gọi nhau í ới bảo bạn mình qua xem cảnh sắc sống động như muốn bật tung nóc nhà.
Xem thì cũng thôi đi, nhưng những người xông tới này có rất nhiều người đều là dân chúng nghèo khổ dưới chân núi, trong cuộc đời họ nào đã được gặp nữ tử có tướng mạo xinh đẹp như Cố Minh Nhã bao giờ, mà hiện tại nữ tử xinh đẹp này lại còn không mặc quần áo nữa chứ. Thế nên trong cảnh hỗn loạn, có năm sáu đôi tay sờ soạn lung tung trên cơ thể trần truồng của Cố Minh Nhã.
Dù là mê hương có nặng đến đâu, tiếng ồn và hành động sờ mó của người xung quanh vẫn khiến Cố Minh Nhã tỉnh lại. Ả rên lên một tiếng, chầm chậm mở mắt ra, ngay sau đó là tiếng thét kinh hoàng và thảm thiết tới cực điểm như thể phá tan bầu trời, vang xa vạn dặm.
Trong lúc Cố Minh Nhã hoảng sợ tuyệt vọng tột độ, một sĩ tử hàn môn nhặt được bức thư Cơ Tự bỏ lại. Hắn mở ra nhìn thoáng qua rồi bật cười, không nhịn nổi cầm lá thư cất cao giọng đọc: “Muội cả nghĩ rồi, Minh Nguyệt quan là chỗ của mẫu thân ta quản lý, muội cứ đến đấy, tranh thủ được cơ hội ta cũng đến vui vẻ với hai người họ. Minh Tú.”
Phải nói rằng phong thư vô cũng rõ nghĩa, sĩ tử kia vừa đọc lên, tiếng cười vang rền khắp nơi, mấy người đàn ông càng nói to: “Con bà nó, hai tên này quả thật quá may mắn.”
“Hai tỷ muội cùng vui vẻ với hai người đàn ông à? Chậc chậc, những sĩ tộc này quả thật nghĩ thoáng quá.”
“Gì cơ, Minh Nguyệt quan này bị mẫu thân của người viết thư quản lý á? Hay nói cách khác là Hồ Cửu muội trong thôn ta cũng bị chủ chứa kia bắt cóc đưa vào trong đạo quan đúng không?”
“Minh Tú, ai là Minh Tú?”
“Dốt thế, người không mặc quần áo trên giường kia chính là Cố Minh Nhã, đệ nhất mỹ nhân Kiến Khang của chúng ta. Vậy thì Minh Tú tất nhiên là đường tỷ Cố Minh Tú của ả rồi.”
“Ngô Quận Cố thị này sao lại không có gia phong thế chứ?”
Tiếng cười, tiếng reo hò và tiếng nghị luận xung quanh không dứt, trên giường, Cố Minh Nhã co rúm người lại, ả vừa cố gắng kháng cự lại những đôi tay đang vươn đến kia vừa không cách nào khống chế những tiếng chửi bậy và lời đàm tiếu của những người đó lọt vào tai mình. Giờ khắc này, ả hoảng sợ đến cực điểm, nước mắt tuôn rơi lã chã, khuôn mặt xưa nay không đổ lệ cũng hớp hồn người vào giờ phút này lại xinh đẹp vô cùng.
Nhưng dù có đẹp đến cỡ nào thì cũng không có ai thương hương tiếc ngọc cả. Ánh mắt mọi người hoặc là khinh bỉ hoặc là miệt thị khiến Cố Minh Nhã phun ra một búng máu. Trong đầu ả lúc này chỉ xuất hiện ba chữ: Mình toi rồi!
Đột nhiên có người hô lên: “Ở đây có một ký hiệu này!”
Tiếng gọi kia vừa dứt, năm sáu sĩ tử đều bước đến xem ký hiệu được vẽ ở góc tường, đồng thời kêu: “Ngũ Đấu Mễ Đạo (1)!” Sau đó mấy người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thoắt cái thay đổi.
(1) Ngũ Đấu Mễ Đạo (nghĩa là “đạo Năm Đấu Gạo”), cũng gọi Thiên Sư Đạo, là một giáo phái ra đời trong giai đoạn đầu của Đạo giáo, tức cuối đời Đông Hán (25–220) trong lịch sử Trung Quốc, do Trương Lăng (34–156) sáng lập. Từ đời Đông Tấn trở đi Ngũ Đấu Mễ Đạo được gọi là Thiên Sư Đạo, từ đời nhà Nguyên trở đi gọi là Chính Nhất Đạo.
Ngũ Đấu Mễ Đạo này từ khi loạn Tôn Ân đến giờ thường có đạo tặc gia nhập, bọn họ công thành cướp huyện, hoành hành ngang ngược. Không ngờ ở trong Minh Nguyệt quan nho nhỏ này cũng có thể nhìn thấy ký hiệu mà Ngũ Đấu Mễ Đạo lưu lại. Thế nhưng một cái ký hiệu đó rốt cuộc có phải chứng tỏ phía sau Minh Nguyệt quan chính là Ngũ Đấu Mễ Đạo không? Hay là chuyện của Cố Minh Nhã là người của Ngũ Đấu Mễ Đạo làm? Bất kể thế nào, chuyện hôm nay cuối cùng sẽ thành một vụ tai tiếng lớn của thành Kiến Khang thôi.
Lúc chuyện này truyền tới Cố phủ đã đến chạng vạng rồi. Bấy giờ Cố Minh Tú đang ở khuê phòng vân vê năm nghìn lượng vàng kia. Thấy dáng vẻ vui sướng của tiểu cô nhà mình, tỳ nữ bên cạnh mặt mày hớn hở nói: “Tiểu cô, Cố Minh Nhã kia nhất định không ngờ được năm nghìn lượng vàng mà cô ta chi ra để xử lý Cơ thị nữ lại rơi vào tay người.”
Cố Minh Tú mỉm cười, khẽ vuốt lọn tóc đen buông trước ngực: “Đây là mẫu thân cho ta, không liên quan gì đến Cố Minh Nhã.”
Tỳ nữ kia nhìn ả, lòng thầm nghĩ: Vì để kiếm được năm nghìn lượng, tiểu cô đã nghĩ hết cách kích động tiểu cô Minh Nhã đối phó với Cơ thị nữ, hiện tại tiền vào tay rồi mà lại còn nói không liên quan đến tiểu cô Minh Nhã ư.
Đúng lúc này phía ngoài truyền tới giọng cung kính khẽ khàng của tỳ nữ khác: “Tiểu cô, phu nhân hỏi người có biết tiểu cô Minh Nhã đã đi đâu không? Tối hôm qua tiểu cô Minh Nhã không về nhà.”
Cố Minh Tú nhẹ giọng trả lời: “Muội ấy không về đâu có liên quan gì đến ta? Mẫu thân nhiều chuyện quá.”
Tỳ nữ bên ngoài hơi sửng sốt nhưng cũng không dám đáp lời. Ngay lúc này phía ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một nô bộc loạng choạng chạy vào trong viện, vừa tới cửa phòng Cố Minh Tú đã run giọng hô: “Tiểu cô, toi rồi, hỏng việc lớn rồi!”
“Chuyện gì mà la hoảng lên thế?” Cố Minh Tú khẽ giọng: “Dòng dõi như chúng ta sao có kiểu luýnh qua luýnh quýnh thế kia được? Cẩn thận phụ thân mà biết sẽ trị tội ngươi cho xem!”
Nhưng tên nô bộc phía ngoài chẳng những không sợ lời nói của ả, ngược lại còn khóc to hơn: “Tiểu cô, thật sự xảy ra việc lớn rồi. Tối hôm qua tiểu cô Minh Nhã tá túc tại Minh Nguyệt quan ngoài thành, nhưng hôm nay chúng khách hành hương đầu tiên phát hiện ra trong hầm ngầm của Minh Nguyệt quan nhốt rất nhiều cô nương, sau đó họ lại tiếp tục phát hiện ra…”
Bấy giờ Cố Minh Tú mới đứng bật dậy, vội vàng hỏi: “Phát hiện ra cái gì?”
Gã nô bộc thiếu niên kia đáp: “Bọn họ còn phát hiện ra tiểu cô Minh Nhã cùng hai bộ khúc của mình trần truồng ngủ với nhau!”
“Gì cơ?” Khuôn mặt Cố Minh Tú biến sắc, hỏi dồn, “Sao lại có chuyện này được chứ?”
Thiếu niên kia khóc ròng: “Tiểu cô, chuyện này còn chưa hết đâu. Những sĩ tử xem náo nhiệt kia còn tìm thấy một phong thư trong căn phòng mà tiểu cô Minh Nhã ngủ nữa, bức thư kia, bức thư kia…” Gã chần chừ một lát rồi cắn răng nói thẳng, “Bức thư kia viết thế này: Muội cả nghĩ rồi, Minh Nguyệt quan là chỗ của mẫu thân ta quản lý, muội cứ đến đấy, tranh thủ được cơ hội ta cũng đến vui vẻ với hai người họ… Ôi tiểu cô, phía dưới còn đề tên người đấy, mà còn có tiểu cô quen biết người xác nhận chữ viết trên bức thư đó do chính tay người viết!”
“Nói vớ vẩn!” Cố Minh Tú quát lên the thé, nhưng ả chỉ kịp thét lên như thế, trong nháy mắt cổng lớn của Cố phủ đã bị người ta cưỡng ép mở ra, mấy trăm sĩ tốt hùng hổ tiến vào. Trong cảnh hỗn loạn, phụ thân của Cố Minh cất cao giọng chất vấn, chỉ nghe một âm thanh hùng hồn đằng đằng sát khí truyền đến: “Bệ hạ có lệnh! Nay phát hiện Minh Nguyệt quan ở ngoại thành chính là cứ điểm của Ngũ Đấu Mễ Đạo! Có người chỉ điểm Cố Chu thị là nhân vật chủ chốt của đạo đó, mau bắt lấy Cố Chu thị!”
Theo mấy chữ “Ngũ Đấu Mễ Đạo” của người nọ nói, phụ thân của Cố Minh Tú đột ngột lùi về phía sau mấy bước, khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ và nghiêm nghị lúc này đã trở nên trắng bệch.
Ngũ Đấu Mễ Đạo dẫn dắt lưu dân công thành phá huyện, mà một khi bọn họ giành được phần thắng, đều không quan tâm con cháu sĩ tộc trong thành hay trang viên nhà ai, toàn bộ đều đốt giết cướp bóc, phải nói là tội ác tày trời. Vì vậy Ngũ Đấu Mễ Đạo này chẳng những là điều kiêng kị của triều đình, đồng thời cũng là nỗi thống hận của nhóm sĩ tộc. Cố Chu thị có liên quan đến Ngũ Đấu Mễ Đạo thì cũng trở thành kẻ địch của triều đình và những người đó! Sự việc liên quan đến Ngũ Đấu Mễ Đạo, chồng của Cố Chu thị nào dám tiến lên ngăn cản?
Trong trường hợp này, nếu Cố Chu thị trong sạch, vậy còn có thể giải thích một hai lời, nhưng mụ là một trong những kẻ chủ mưu của bọn buôn bán nô lệ, có thể nói là toàn thân đen tối, nào có thể chống chế gì được? Thế là trong thoáng chốc, Cố Chu thị bị bỏ tù, Cố Minh Nhã mất đi sự trong sạch mấy lần treo cổ tự tử không thành cuối cùng chỉ còn thoi thóp hơi tàn, còn Cố Minh Tú thì thân bại danh liệt!
Nếu Cố Minh Tú mà biết tất cả mọi chuyện xảy ra đều do ả tham năm nghìn lượng vàng, trăm phương ngàn kế kích động Cố Minh Nhã đối phó với Cơ Tự, ả nhất định sẽ không dám làm. Nhưng mà Cố Minh Tú làm sao mà biết được cơ chứ?