Trầm Tương lại gọi một tiếng: “Tứ thiếu……
Phó Thiếu Khâm cầm di động bấm một dãy số: “Nghiêm Khoan, cậu lập tức tới đưa Lâm tiểu thư về nhà”
Lâm Tịch Nguyệt: “……
Tắt điện thoại, Phó Thiếu Khâm lạnh lùng nói: “Cô chờ ở đây, ba phút nữa Nghiêm Khoan sẽ đến đưa cô về nhà.”
Dứt lời, hắn vào nhà bước vào thang máy, ấn nút đi lên, thang máy đóng lại.
Còn lại một mình Lâm Tịch Nguyệt sững sờ trong mưa.
Ba phút sau Nghiêm Khoan tới, anh lùi xe lại trước mặt Lâm Tịch Nguyệt, hạ cửa sổ xe xuống: “Lâm tiểu thư mau lên xe, đừng dầm mưa.”
“Anh không biết điều à?” Lâm Tịch Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt.
Nghiêm Khoan: “…?”
“Tôi là vị hôn thê của Phó Tứ thiếu, anh thân là tài xế chẳng lế không nên xuống xe mở cửa, khom người làm đệm chân cho tôi sao?”
Nghiêm Khoan: ‘……”
Cách vài giây, Nghiêm Khoan không nói một lời liền bước. xuống xe, sau đó mở cửa một chân cúi xuống, cung kính nói: “Cô Lâm, mời lên xe.”
Lâm Tịch Nguyệt lúc này mới kiêu căng nói: “Cái này còn được.”
Thông qua buổi tối hôm nay, Lâm Tịch Nguyệt xem như hiểu được cho dù cô ta có làm gì sai thì Phó Thiếu Khâm đều sẽ cưới cô ta làm vợ.
Bởi vì Phó Thiếu Khâm nhận định cô ta chính là người phụ nữ đêm hôm đó dùng sự trong sạch của mình cứu sống hẳn.
Có tấm bài miễn tử này, sau này cô ta muốn nghiền ép Trầm Tương còn không phải dễ như trở bàn tay sự tình sao? Hừ!
Lâm Tịch Nguyệt cao hứng bừng bừng ngồi xe Nghiêm Khoan về nhà.
Bên này Phó Thiếu Khâm lên lầu, mở cửa, lối vào phòng hẳn đi ngang qua phòng tắm đúng lúc Trầm Tương vừa vặn từ phòng tắm mở cửa đi ra.
Đập vào mặt là một mùi vị tươi mát.
Thư Phu Giai và dầu gội đầu hoa ong đều là dầu gội đầu giá rẻ, nhưng đều thuộc loại thanh đạm không gay mũi rất dễ ngửi.
Trầm Tương quấn khăn tắm màu trắng, hai tay cầm khăn lông khô lau mái tóc ướt sũng, căn bản không nhìn thấy Phó Thiếu Khâm, cô tiếp tục đi về phía phòng ngủ.
“Đông” một cái đụng vào người Phó Thiếu Khâm.
Một chân còn giẫm lên giày của hẳn.
Trầm Tương hoảng hốt: “Anh… anh… không phải anh đã về phòng mình rồi sao? Trong phòng anh không phải… thiết bị gì cũng có sao, anh… sao anh lại ra ngoài?”
Cô sợ nhất là gặp Phó Thiếu Khâm.
Mấy lần trước vì không muốn ở cạnh hẳn, cô đều tùy tiện lau người một cái.
Mà lần này, bởi vì bị bắt cóc nên nhiều ngày không tắm rửa, trên người hôi thối cho nên cô mới ở trong phòng vệ sinh tắm lâu như vậy.
Không ngờ lại đụng phải Phó Thiếu Khâm. Trầm Tương chỉ lo nói năng lộn xộn, hoàn toàn quên mất áo choàng tắm trên người bị rớt xuống, mà Phó Thiếu Khâm cũng đang trầm ngâm quan sát cô.
Đập vào mắt hẳn là cánh tay mịn màng của cô có vài vết bầm tím.
Trước ngực, sau lưng, trên đùi, khắp nơi đều là vết sưng tấy, những thứ kia hiện rõ mồn một trên làn da mềm mại của cô, đột nhiên khiến cho Phó Thiếu Khâm có một loại xúc động.
Cùng lúc đó, Trầm Tương cũng ý thức được áo choàng tắm của mình rơi xuống, hai tay cô vội ôm lấy cơ thể thét chói tai:”A…”