Sắp đến nửa đêm, Kim Húc gọi điện hỏi Chu Ngọc động cơ của Lý Nam là gì.
– Cậu nhóc không chịu nói, – Chu Ngọc thẩm vấn cả đêm, chỉ tiếc thay cho Lý Nam không biết tranh thủ, lúc nói chuyện mang theo tức giận, giọng nói cũng khàn cả đi, nói, – Thằng nhóc này rất khó cạy miệng anh ạ.
Kim Húc nói:
– Thẩm vấn xong nhớ báo với anh nhé. Bà xã anh rất muốn biết.
Chu Ngọc nhân cơ hội nói:
– Ngày mai còn phải thẩm vấn lần nữa, hay là Kim đội cứu viện bên ngoài được không ạ? Anh vốn dĩ nổi tiếng “chuyên gia thẩm vấn còn gì”.
– Ngày mai à… – Kim Húc không đồng ý ngay mà nói, – Rất có thể sẽ cần giúp đỡ đấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, như mong muốn của Kim Húc, Lịch Kiệt từ Bạch Nguyên chạy đến tỉnh. Hai thầy trò gặp nhau, nhìn nhau không nói gì, mỗi người đều có cảm xúc lẫn lộn.
Kim Húc hỏi:
– Cô còn chưa biết ạ?
– Nói cho cô của em rồi, cô em còn đang bị mắc kẹt ở thôn không thể đi được. – Lịch Kiệt bực bội cào mái tóc ngắn của mình, thở dài, – Trong số rất nhiều đứa trẻ từ các gia đình được giúp đỡ, cô của em yêu quý nhất là Lý Nam. Mấy hôm trước còn nói với tôi hai năm nữa Lý Nam sẽ gia nhập công ty hàng không vũ trụ, còn phải giới thiệu bạn gái cho nó nữa, khi nó kết hôn hai vợ chồng sẽ mừng tiền mừng thật lớn…Ôi.
Kim Húc yên lặng nghe, câu nói này hắn cũng từng nghe cô đã nói, chỉ là từ “Tiểu Kim” nay đã thành “Lý Nam”.
Hắn dẫn Lịch Kiệt đi gặp Chu Ngọc, nói rõ quan hệ giữa Lịch Kiệt với Lý Nam, hắn chủ trương để Lịch Kiệt thẩm vấn Lý Nam, hoàn thành nốt biên bản hoàn chỉnh điền vào tất cả các chỗ trống trước đó.
Chu Ngọc làm sao không rõ ý tứ của hắn, Lý Nam vừa tròn 16 tuổi, không thể thoát khỏi khả năng phải chịu hình phạt, chỉ có tích cực phối hợp với cảnh sát thì mới có thể nhận được sự khoan hồng ở mức độ cao nhất, mà Lý Nam không chịu nói động cơ gây án, thái độ cứng rắn như thế chỉ có làm hại bản thân mà thôi.
– Để em đi xin phê duyệt của cấp trên ạ. – Chu Ngọc nói.
– Đừng tìm Cổ Phi. – Kim Húc nói, – Cậu ta cũng xuất thân từ Bạch Nguyên, để cậu ta phê duyệt không thích hợp.
Cái này phần nhiều là vì tốt cho Cổ Phi, ngộ nhỡ bị lãnh đạo cấp trên cho rằng sự việc không công bằng, sẽ liên luỵ đến Cổ Phi.
– Vâng ạ. – Chu Ngọc đáp.
Về mặt tình cảm, lý trí và quy định, không có gì là vượt quá giới hạn. Cấp trên nhanh chóng đồng ý với đề xuất của Chu ngọc, cho phép Lịch Kiệt tham gia vào công tác thẩm vấn “vụ án Thường Á Cương”, còn nhượng bộ cho phép Kim Húc bàng thính, dẫu sao thì vụ án này từ ban đầu còn từng thuộc trách nhiệm của bộ phận An ninh quốc gia.
Lý Nam được đưa vào phòng thẩm vấn, khi nhìn thấy Lịch Kiệt, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn quay người bỏ chạy, cậu sợ không chỉ phải đối mặt với cảnh sát Lịch, mà còn sợ đã làm mất mặt với “chú Lịch” giống như bậc trưởng bối của mình.
Hai cảnh sát dẫn cậu vào phòng ngăn cậu lại, muốn cưỡng chế cậu đến ngồi xuống ghế thẩm vấn, cậu giãy giụa không chịu. Tối hôm qua Lý Nam bị Chu Ngọc hỏi cả đêm trước sau đều rất bình tĩnh vào lúc này vừa giãy thoát khỏi cảnh sát vừa khóc lớn lên vừa nói:
– Là cháu làm, bắn chết cháu đi, đừng hỏi gì nữa.
Chu Ngọc lộ rõ vẻ không đành lòng, muốn nói gì đó, lại nhìn sang Kim Húc và Lịch Kiệt, trên mặt hai người cùng mang một biểu cảm giống nhau. Cô với Lịch Kiệt không thân, trước đây từng chứng kiến bản lĩnh Kim Húc thẩm vấn nghi phạm như thế nào, khi đó Kim Húc có phong thái nhẹ nhàng thong dong, như thể có thẩm vấn được gì hay không đều không vấn đề, tuyệt đối không có vẻ tàn khốc, cứng rắn và lạnh lùng như hôm nay.
– Lý Nam. – Lịch Kiệt mở miệng nói, – Mong cháu hãy phối hợp với chúng tôi, cháu ngồi xuống đi.
Cả mặt Lý Nam đều là nước mắt, hai mắt sưng lên vì khóc, cả người run rẩy, nhưng sau khi nghe Lịch Kiệt nói vậy, cậu không phản kháng nữa, bị cảnh sát “mời” ngồi vào ghế thẩm vấn, vẫn còn khóc lại không chịu ngẩng đầu lên, như thể chỉ cần mình không đối mặt với Lịch Kiệt là có thể coi như Lịch Kiệt không ở chỗ này, coi như Lịch Kiệt còn không biết gì cả.
Lịch Kiệt hỏi mấy vấn đề, Lý Nam không ngẩng đầu cũng không nói lời nào, giả câm vờ điếc, chỉ có nước mắt cứ lặng lẽ chảy dài xuống tích thành từng mảng thẫm đen trên quần, vải quần đã sũng nước mắt.
– … – Lịch Kiệt yên lặng một lát, lấy di động ra, tìm một đoạn video vừa ghi xong, mở ra.
– Lý Nam ơi, đã lâu không gặp cháu rồi. Dì là dì Trương…
Tiếng nói từ trong video truyền ra, Lý Nam càng run rẩy nhiều hơn, tiếng khóc cũng bật thoát ra khỏi đôi môi mím chặt. Theo từng bước khuyên giải của vợ Lịch Kiệt, khuyên cậu phải nghe cảnh sát, nói:
– Bố cháu, mẹ cháu và cả dì nữa, đều đang mong cháu trở về…
Lý Nam không chịu nổi áp lực được nữa, gào khóc to lên.
Có một số đứa trẻ, chỉ có ở trước mặt người thân cha mẹ thì mới giống như một đứa trẻ.
Đợi cảm xúc của cậu ổn định hơn rồi, Lịch Kiệt lại hỏi lần nữa, anh đặt lại câu hỏi mà tối hôm qua Chu Ngọc đã thẩm vấn, nhưng lần này anh nói chi tiết rõ ràng hơn, trước sau hoàn chỉnh hơn.
– Vì sao cháu lại làm vậy? – Lịch Kiệt hỏi.
– Cháu… – Lý Nam lại bị nghẹn ở vấn đề này.
Chu Ngọc lại phát sầu lên, nếu như cậu không chịu nói, vậy thì phải làm sao đây.
Lần này Kim Húc lại mở miệng trước tiên, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề hỏi thẳng Lý Nam.
– Là bởi vì Thường Phong có bạn gái đúng không? Cháu ghen ghét? Có phải cháu thích Thường Phong không?
Lý Nam: – …
Lịch Kiệt cũng không can thiệp, giữa anh và Kim Húc rất ăn ý với nhau, bởi vì vấn đề Kim Húc hỏi không tiện cho Lịch Kiệt hỏi.
Chỉ nghe Kim Húc hỏi tiếp:
– Chính cháu đã tung tin đồn ở trong trường, nói Trình Diên Khải bắt nạt cháu, là bắt nạt có chứa tính chất làm nhục, không phải để tranh thủ sự đồng tình của Thường Phong hay sao? Để Thường Phong trở thành thần hộ mệnh của cháu ở trong trường, cũng mượn nhân duyên của Thường Phong mà cháu được chú ý hơn. Là như thế đúng không?
Lý Nam dùng đỏ bừng hai mắt nhìn hắn, nói:
– Cháu căm ghét Trình Diên Khải, cậu ta cười cháu giống con gái.
– Bởi vì thế mà cháu bôi nhọ cậu ta từng lột quần cháu à? – Kim Húc nói.
– Có ảnh hưởng gì với cậu ta đâu? – Lý Nam thừa nhận, nói tiếp, – Cháu tự làm tổn hại mình một ngàn cũng chỉ làm cậu ta tổn thương một trăm thôi. Cậu ta vốn là một thằng lưu manh rồi, chẳng để tâm bị người ta nói mình làm loại chuyện xấu xa này cả.
Kim Húc nói:
– Là Thường Phong vì cháu đi đánh nhau với cậu ta.
Lý Nam trước sau chỉ nhìn Kim Húc, không chịu dịch ánh mắt lên người Lịch Kiệt. Cậu nói với Kim Húc:
– Sửa đúng một chút, Thường Phong cũng không phải đánh nhau vì cháu. Cậu ta tự xưng là lão đại lớp cháu, bạn nào bị bắt nạt thì cậu ta sẽ đứng ra, không phải bởi vì cháu có gì đặc biệt.
Cũng không biết cậu cố tình nói vậy hay là cậu thật sự cho rằng như vậy.
Câu nói này lượng thông tin khá lớn. Thường Phong có chút tự nhận mình là người đứng đầu lớp, thích nói chuyện nghĩa khí ảo tưởng sức mạnh thiếu niên, nhưng Thường Phong rất ít khi đánh nhau với người khác.
– Lúc cháu nói câu này có vẻ rất mất mát. – Kim Húc nói, – Với cậu ấy cháu không có gì đặc biệt, về điểm này làm cháu rất thất vọng đúng không? Đây là động cơ của cháu phải không?
Lý Nam lộ ra biểu cảm khó chịu, mãi cho đến giờ, cậu mới nhìn sang Lịch Kiệt, như muốn chứng minh gì đó với Lịch Kiệt, giọng cũng lớn hơn một chút, nhưng lời nói lại hướng về Kim Húc, nói:
– Có phải chú cho rằng cháu không mạnh mẽ, cháu thích bạn nam, cháu thích Thường Phong đúng không? Cháu không hề giống chú…
– Nói năng cho đàng hoàng vào. – Lịch Kiệt nói.
– Cháu không hề thích bạn nam. – Lý Nam giống như bị ấn nút tạm dừng, ép cảm xúc trở về một chút, mới nói tiếp, – Cháu ghét Thường Phong, cháu chỉ muốn cậu ta đau khổ khó chịu sau khi bị mất đi bố ruột, cho nên khi có được di động mới cháu liên hệ với cậu ta, đi thăm hỏi cậu ta, chủ yếu là muốn nhìn xem dáng vẻ thảm hại của cậu ta. Ngày hôm qua những gì cháu khai với cảnh sát khác chính là sự thật.
Cảnh sát khác là chỉ Chu Ngọc, cô không khỏi nói:
– Cháu ghét bạn ấy, vì sao không giết bạn ấy? Vì sao phải ra tay với bố bạn ấy?
Lý Nam cắn chặt răng, còn dùng cả hai tay giữ mép ghế thẩm vấn, mạnh đến mức nổi những đường gân nông trên mu bàn tay.
– Bởi vì, – Cậu nói, – Thường Phong chế nhạo bố mẹ cháu.
Các cảnh sát: – …
Lý Nam nói:
– Trước khi học kỳ này bắt đầu, gia đình ba người chúng cháu đến tỉnh sớm hai ngày, cháu dẫn bố mẹ đi dạo quanh thành phố một chút. Nhà của cháu khó khăn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã thoát khỏi gánh nặng lớn, là một chuyện đáng vui mừng. Trước khi họ quay về, cháu cũng phải đi học tiếp. Cháu cũng muốn đưa họ đến trường để xem thử, muốn bố mẹ tham quan trung tâm mô hình máy bay và tàu thuyền ngay bên cạnh trường. Tương lai có thể cháu cũng sẽ chế tạo máy bay, để họ xem trước, để bố cháu được chạm vào xem máy bay trông như thế nào.
Tham quan xong trung tâm mô hình máy bay và tàu thuyền, Lý Nam muốn đưa họ vào trong trường để xem một chút, cảm nhận nơi mà mình học hành và sinh hoạt, nhưng bố mẹ đều không muốn đi, truy cứu nguyên nhân này, họ sợ vẻ tàn khuyết bên ngoài sẽ làm Lý Nam mất mặt, thậm chí có thể bởi vì thế sẽ khiến cho Lý Nam bị ức hiếp, bị xa lánh.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Nam chưa bao giờ thiếu những trải nghiệm khiếm khuyết này, từ lâu cảm giác đã chết lặng, từ sau khi đi vào hoàn cảnh mới, đối với trường mới bạn mới cậu rất có lòng tin, bởi vì chính tại nơi này cậu đã đạt được thành công chưa từng có trong giao tiếp giữa các cá nhân ở đây, có nhiều bạn bè cùng với nhiều sự yêu mến.
Lý Nam khoe với bố mẹ, nói rằng cậu đã có được những người bạn tốt nhất ở trường này và bạn bè của cậu sẽ không để người khác xa lánh hoặc bắt nạt cậu. Thế nhưng cuối cùng bố mẹ vẫn không dám, chỉ ở góc đường bên ngoài trường tạm biệt với Lý Nam, họ tạm biệt nhau ở lối vào ga tàu điện ngầm, bố mẹ lên tàu điện ngầm ở nhà ga trở về quê nhà, Lý Nam một mình quay về trường.
– Vừa mới qua kỳ nghỉ đông, cháu rất nhớ các bạn của cháu. – Lý Nam hạ mắt xuống, từ khung xương bên sườn mặt có thể nhìn thấy cậu đang nghiến răng nghiến lợi, nói: – Khi gặp lại các bạn, cháu thật sự rất vui vẻ.
Vừa nói với các bạn cùng lớp mấy câu, Thường Phong từ bên ngoài đi vào, mọi người ầm ĩ một trận, Thường Phong vừa cười vừa nói mình vừa nãy đã nhìn thấy một chuyện rất kỳ lạ, tất cả bạn học bao gồm Lý Nam đều hỏi:
– Là chuyện gì? Nói mau đi.
“Chuyện kỳ lạ” mà Thường Phong nhìn thấy chính là cậu ta ở trạm xe điện ngầm gặp một đôi vợ chồng kỳ lạ:
– Người chồng thì bị mù, người vợ thì cao không tới một mét. Hai người họ còn nắm tay nhau, nhìn từ sau lưng giống như hai bố con…Các cậu nghĩ mà xem, người nam có phải rất khẩu vị nặng không, tế phẩm, tế phẩm đó…Thế nhưng khuôn mặt người phụ nữ kia còn rất đẹp…Nếu họ thật sự sinh con thì xui xẻo quá, chắc cũng cao 1 mét, cũng bị mù, vậy thì sao mà sống được?
Ha ha ha ha ha ha ha! Các nam sinh phá lên cười đầy ồn ào, đề tài vừa lướt đến việc vợ chồng mà các nam sinh ở độ tuổi dậy thì tò mò nhất không chỉ bị kéo về mà còn kéo đi xa hơn, từng câu từng chữ giống như cái cưa, từng centimet da của Lý Nam bị cắt thành từng mảnh nhỏ máu thịt lẫn lộn.
Đây là một thú vui truyền miệng rất phổ biến trong cuộc đời của Thường Phong mười sáu tuổi, nói xong có lẽ cậu ta đã quên luôn, lại lấy ra máy chơi game mà bố vừa mua cho mình, hào phóng chia sẻ cho các bạn chơi cùng.
Cậu ta không hề phát hiện và cũng chưa bao giờ nghĩ đến, người đứng ở bên cạnh mình, người bạn tốt nhất của mình, vào trong một giây một khắc này đã hận mình, hận đến mức cắn răng lợi chảy máu.
– Cậu ta tự tin, cậu ta hào phóng, bạn bè đều yêu mến cậu ta, phần lớn là do cậu ta có một người bố tốt. Bố cậu ta giống cậu ta có hình thức đẹp, còn làm việc trong đơn vị mà bọn cháu đều muốn được vào làm, cậu ta thường xuyên khoe khoang bố mình tài giỏi thế nào, cậu ta muốn bọn cháu ngưỡng mộ mình. Nếu không còn bố nữa, cậu ta lấy gì để khoe khoang, lấy gì để các bạn vây quanh mình nữa. Cậu ta có còn tự tin đi chế nhạo người khác nữa không. Cháu không bao giờ muốn nhìn thấy cậu ta cười như ngày đó nữa, cháu muốn cậu ta không bao giờ phát ra tiếng cười giễu cợt bố mẹ cháu nữa.
Lý Nam nói:
– Giết cậu ta có ý nghĩa gì, cháu muốn thấy cậu ta bị chê cười.
Cậu nói những lời khiến người ta run rẩy, nhưng nước mắt lại lăn dài xuống.
Đúng như Kim Húc nói, cậu còn quá nhỏ, sau tết mới tròn mười sáu tuổi, chưa đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm về bản thân và những quyết định của chính mình, những cảm xúc mất kiểm soát giống như ác ma thao túng cậu phạm phải tội mà không thể nào cứu vãn được, trên hành vi việc đã làm ra rồi, thế nhưng tâm hồn ngây ngô non nớt bên trong thì đang sợ hãi và hối hận.
Kim Húc nói:
– Chú còn có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi cháu, cháu nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời chú.
Lý Nam gật đầu.
– Hai tuần trước khi xảy ra sự việc, Thường Á Cương dẫn Thường Phong ra ngoài ăn cơm, nghe nói cũng có cả cháu đi cùng. Khi đó cháu đã lên kế hoạch giết Thường Á Cương, có đúng không?
Kim Húc nhận được cái gật đầu của Lý Nam, mới hỏi tiếp.
– Lúc đó cháu có để tâm quan sát Thường Á Cương không? Ông ta có hành vi nào khác thường không?
Lịch Kiệt lẫn Chu Ngọc đều ngớ người, trong lòng đều hiểu hắn đang hỏi cái gì, cũng hiểu vì sao hắn lại hỏi cái này. Thế nhưng không nhất định Lý Nam sẽ phát hiện ra Thường Á Cương có hành vi khác thường.
Tuy nhiên Lý Nam suy nghĩ một lúc đã đưa ra câu trả lời khiến cho mọi người đều bất ngờ.
– Ông ta và nữ giám đốc nhà hàng rõ ràng biết nhau, nhưng trước mặt Thường Phong lại nhất quyết giả vờ như không quen biết.
– Vì sao cháu lại nói vậy? – Chu Ngọc hỏi.
– Là mùi nước hoa trên người cô ấy, là mùi hương mà cháu chưa từng ngửi thấy bao giờ. – Lý Nam nói, – Bố Thường Phong nói đi toilet, từ trong phòng đi ra ngoài một chuyến rồi trở lại, trên người liền có mùi nước hoa này. Cháu cho rằng ông ấy không muốn bị Thường Phong biết mình có qua lại với phụ nữ khác ở bên ngoài.
Cậu cho rằng Thường Á Cương với người kia là quan hệ nam nữ, mới che giấu trước mặt Thường Phong.
Kim Húc nói:
– Tốt lắm, cảm ơn cháu, Lý Nam.
Lý Nam không hiểu gì cả, mù mịt nhìn hắn.
Kết thúc buổi thẩm vấn này, Chu Ngọc đã lấy được bản ghi chép hoàn chỉnh, cũng đã báo cáo lên cấp trên tên tuổi và thái độ ăn năn nhận tội của nghi phạm vị thành niên này.
Mà sẩm tối cùng ngày, Kim Húc cùng với ba đội viên cấp dưới, cũng chính là ba người đã gây ra sai lầm trong vụ Thường Á Cương đi vào một nhà hàng của thành phố giả làm khách hàng và ăn uống, qua đó họ đã tiếp xúc với nữ giám đốc nhà hàng có mối quan hệ cá nhân mờ ám với Thường Á Cương. Sau nhiều ngày theo dõi và điều tra, xác định nữ quản lý này cũng là thành viên tuyến dưới của tổ chức ăn cắp bí mật nhà nước của Thường Á Cương, người chồng làm nhân viên hậu cần tại một viện nghiên cứu năng lượng hàng không vũ trụ, đã sắp bị người vợ ở bên cạnh dụ dỗ mà đã “dao động”, nếu đội An ninh quốc gia chậm một bước nữa thôi, người này có khả năng sẽ tham gia vào hoạt động tội phạm.
Sự phát hiện trong lúc vô ý của Lý Nam đã đóng một vai trò nhất định trong việc phát hiện ra vụ án này. Đợi mấy tháng sau khi mở phiên tòa thẩm tra xử lý, cơ quan tư pháp có thể xem xét liệu đây có thể coi là biểu hiện lập công hay không, đây là những chuyện sau đó.
Chỉ vài ngày sau, Kim Húc gọi điện thoại video thuật lại một việc cho Thượng Dương biết.
– Thường Phong muốn gặp Lý Nam á? – Thượng Dương đã biết trước tiến triển, cho rằng sẽ không phải tin tức giật gân gì nữa, nhưng khi nghe Kim Húc nói xong thì giật mình, hỏi, – Không phải là tin đồn đó chứ?
Kim Húc buổi tối không có việc gì làm mà đến nhà Cổ Phi, lúc về ôm theo một chiếc máy pha cà phê cũ đã bị đào thải, làm theo hướng dẫn ở đó thử pha một tách cà phê, di động đặt trên giá, Thượng Dương có thể xem được người đàn ông đẹp trai của mình đang phát sóng trực tiếp pha cà phê.
– Chu Ngọc nói cho Cổ Phi. Cổ Phi nói lại cho anh. Anh lại thuật lại cho em. – Mỹ nam giơ bột cà phê vừa mới được rang xong, nói, – Anh cũng lấy được nửa túi ở chỗ Cổ Phi, còn thơm lắm.
Thương Dương chỉ có một bình Moka, lại không muốn bỏ tiền hơn một ngàn ra mua một cái máy pha cà phê, nhìn mà thấy thèm nhưng ngại nói ra, chỉ nói:
– Cái máy này cũng tốt thế, sao anh ta lại bỏ đi thế?
– Cậu ta vừa mới mua một chiếc máy hoàn toàn tự động, đổi khẩu súng ngắn bằng một khẩu đại bác ấy mà. – Kim Húc nói thẳng, – Để anh thử xem có dùng tốt không đã, nếu còn dùng tốt thì ngày mai gửi cho em, anh không thích uống thứ này mấy.
Tức thì Thượng Dương hớn hở trong lòng, ngoài mặt thì rất bình thản, lại hỏi:
– Kể tiếp chuyện cớ gì Thường Phong lại muốn gặp Lý Nam đi? Thế có gặp được hay là không?
Kim Húc nói:
– Gặp được, cậu ta không muốn tin là Lý Nam, cứ đòi gặp mặt hỏi cho rõ ràng. Cả hai đều còn nhỏ, Lý Nam còn chưa bị bắt giữ, đang tạm giam ở thị cục, Chu Ngọc liền phê chuẩn luôn.
Bộ phận cảnh sát còn chưa nói thân phận của Thường Á Cương cho Thường Phong biết, người đã không còn nữa, tội cũng không liên đới người nhà.
Cảnh tượng Thường Phong gặp Lý Nam Chu Ngọc đã nói cho Cổ Phi, Cổ Phi thuật lại cho Kim Húc.
Hai thiếu niên ngồi đối diện nhau mười phút, mắt đỏ hoe nhưng vẫn im lặng, cuối cùng cảnh sát mới thúc giục rằng đã hết giờ, họ mới nói được vài lời.
Thường Phong hỏi:
– Bà xã, vì sao?
Lý Nam đáp:
– Đừng có gọi tôi như vậy, rất tởm.
Đã đến giờ, cậu bị cảnh sát mang đi, Thường Phong tức giận buồn bã, khóc lóc rời khỏi văn phòng thành phố.
Thượng Dương: – …
– Ôi trời. – Kim Húc lại bị máy pha cà phê này làm bối rối, thoáng cúi người, mặt hướng về camera di động, hỏi, – Em thấy có phải bị kẹt không? Sao lại chẳng chạy gì hết, bước tiếp theo anh nên ấn chỗ nào?
Thượng Dượng dạy hắn cách làm, chiếc máy pha cà phê còn mới ít nhất 90% này đã tạo ra âm thanh vo ve khi pha cà phê.
Nghĩ nghĩ, Thượng Dương nói:
– Em cảm thấy, động cơ của Lý Nam rất có thể đúng như cậu nói rằng bố mẹ mình đã bị Thường Phong cười chế nhạo, làm cậu ta không thể chịu đựng được, ngoài ra có lẽ cậu ta thật sự…có tình cảm với Thường Phong, việc Thường Phong có bạn gái, đã càng làm tăng thù hận của cậu với Thường Phong.
– Chu Ngọc có cùng suy nghĩ này với em. – Kim Húc nói, – Cổ Phi cho rằng không phải, cậu ta cho rằng Lý Nam là thẳng, ghét bị Thường Phong gọi là bà xã, thấy ghê tởm.
Thượng Dương nói:
– Thế suy nghĩ của anh là gì?
Kim Húc nói:
– Anh không biết. Anh đã qua độ tuổi đó rồi, năng lực đồng cảm cũng kém, không biết đám thiếu niên nghĩ cái gì.
– Bớt đi. – Thượng Dương nói, – Lịch đội gọi điện thoại cho em, nhắc nhở em chú ý tới cảm xúc của anh, thầy lo anh sẽ bị việc của Lý Nam ảnh hưởng.
Kim Húc nói:
– Thế em nói với thầy như thế nào?
– Em nói anh từng phát tác bệnh, trước mắt đã có xu hướng ổn định rồi. – Thượng Dương nói đùa, kỳ thực trong lòng cũng khá lo lắng, hai người ở xa nhau như vậy, Kim Húc một mình một nhà, đêm khuya những khi mất ngủ, liệu hắn có gặp ác mộng nữa hay không.
Kim Húc nói:
– Thời điểm ở độ tuổi như Lý Nam, anh cũng từng có suy nghĩ…giết chết bọn chúng.
Thượng Dương: – …
– Thế nhưng anh muốn trở thành cảnh sát. – Kim Húc cười với anh, nói, – So với lý tưởng của anh, bọn chúng là cái rắm.
Thượng Dương: – …
Trái tim căng cứng của Thượng Dương cũng hạ xuống, nói:
– Anh đừng uống cà phê, cẩn thận mất ngủ. Ngày mai gửi máy cho em, bọc cho chắc vào nhé, bọc lấy lớp vào.
Cuối tháng, các tổ liên hợp của Cục An ninh Quốc gia đã cùng nhau thu lưới, một lưới bắt hết một tập đoàn tội phạm bán bí mật cấp quốc gia phân bố trong các doanh nghiệp hàng không vũ trụ của thành phố, viện nghiên cứu, khoa hàng không vũ trụ của trường đại học và các đơn vị liên quan khác, tổng cộng hơn mười người.
Tổ nhỏ do Đội trưởng Kim phụ trách đã đấu tranh anh dũng trong hành động thu lưới, chẳng những bù đắp được sai lầm trước đó mà còn thể hiện xuất sắc vượt trội, chiến quả này thuộc về chiến tuyến ẩn nấp che giấu, không thể nào khen thưởng công khai, chỉ nhận được thông báo khen thưởng nội bộ. Công việc cuối cùng đã xong, thể diện đã lấy lại được, không cần cả ngày cụp mắt hạ mặt thấy mất mặt nữa, Kim Húc cùng các đội viên của mình vô cùng hãnh diện, nở mặt nở mày hiên ngang đi dạo quanh tòa nhà Văn phòng An ninh Quốc gia mấy ngày liền.
Trong quá trình đó còn có một nhạc đệm nho nhỏ, các đội viên tận mắt nhìn thấy Kim đội hiên ngang hoành tráng nhất của họ ngay khi nhận được một cuộc điện thoại tức thì biểu hiện nghiêm nghỉ thẳng tắp, nghiêm túc chào hỏi với điện thoại:
– Cháu chào ngài ạ.
Không biết bên kia nói gì mà biểu hiện nét mặt của hắn vô cùng xuất sắc, cúp điện thoại xong còn suýt nữa vấp ngã sấp mặt ngay tại chỗ.
Cuộc gọi này là bố Thượng Dương gọi cho hắn, chúc mừng hắn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.
Kỳ nghỉ dài hạn nhỏ vào ngày lễ Thanh Minh, Thượng Dương báo cáo đơn vị mình có việc nhà cần phải đi xa, vừa lúc anh cũng không có công việc gì gấp nên thu dọn hành lý chạy tới Tây Bắc. Kim Húc ở sân bay đón được anh, mang người mang hành lý cùng nhau lên xe, ra khỏi sân bay và rẽ vào đường cao tốc liên tỉnh, phóng nhanh về quê hương Bạch Nguyên của Kim Húc.
Bố của Kim Húc là Kim Học Vũ đã qua đời được hai mươi năm, theo lệ của quê hương thì phải làm đủ nghi thức, nhân lần này thời gian đầy đủ, còn tu sửa lại phần mộ của bố mẹ, họ hàng và hàng xóm trước nay có quan hệ tốt với nhà hắn cũng tới hỗ trợ. Khi Kim Húc giới thiệu Thượng Dương với họ thì nói là bạn học kiêm đồng nghiệp. Họ hàng thân thích có huyết thống gần với Kim Húc cũng chỉ tầm hai nhà, xem cách sống chung với nhau là biết không thân với Kim Húc, đại để năm đó thời điểm hắn khó khăn nhất đã không quan tâm tới hắn, khi nghe nói đến tình trạng hiện tại của Kim Húc thì đánh tiếng ý đồ vòi tiền, Thượng Dương nhìn họ không vừa mắt, cũng không thèm chào hỏi họ.
Đó là một ngày bận rộn sửa mộ, cúng bái và giao lưu cùng người thân, bạn bè, đến buổi tối, hai người trở lại thành phố Bạch Nguyên, gặp gỡ các đồng nghiệp cũ của Kim Húc. Ngày nghỉ lễ nhưng công an cơ sở rất bận, ăn cơm cũng không rảnh ăn, chỉ ôn chuyện rồi tan, còn phải đi về làm việc tiếp.
Hai người nghỉ lại một đêm tại một khách sạn trong thành phố, ngày hôm sau, Kim Húc lại mang Thượng Dương trở về trên núi ở quê, thăm nơi mà bố mẹ đã yên nghỉ.
Xe không đi lên được, dừng ở lưng chừng núi, hai người đi bộ đến trước mộ, cùng nhau khấn vái và bái lạy. Kim Húc nói chuyện tâm sự với bố mẹ một lúc, Thượng Dương yên lặng nghe, lại đặt tay lên vai hắn an ủi.
Hồi lâu, họ rời mộ, đi bộ xuống sườn núi ở chỗ đậu xe. Giữa tháng Tư, cỏ xanh hoa nở, gió núi mát lạnh.
– Vừa rồi em muốn nói gì với anh à? – Kim Húc hỏi, – Là có gì mà không dám nói trước mặt bố mẹ anh phải không?
Thượng Dương vẫn có chút do dự, đã bị nhìn ra rồi thì không lấy lệ nữa, cuối cùng vẫn nói:
– Vụ án mà anh tham gia với Cục Điều tra Hình sự trước khi trở về từ Bắc Kinh có liên quan đến bạn cùng lớp cấp ba của em đó, chính là bạn học “Triệu” kia kia…Là vụ án bạn học Tỉnh đó.
Kim Húc nhìn anh, rõ ràng là đoán ra được anh muốn nói gì, hỏi:
– Em nghe ai nói?
– Là cảnh sát Ngô nói với em, cũng bởi vì quan tâm anh. – Thượng Dương nói, – Cảnh sát Ngô nói cho em, nghi phạm trong vụ án kia trước kia làm kiểm sát trưởng, thời điểm anh thẩm vấn hắn, hắn có hỏi anh một vấn đề.
Kim Húc đút một tay vào túi, tay kia nhéo một bông hoa nhỏ nở trên đường núi, quấn cuống hoa vào ngón tay và nói:
– Lúc mà hắn điều tra bạn Tỉnh của em thì phát hiện ra em, cảm thấy tính cách của em rất dễ lừa gạt, còn muốn lừa gạt để em trở thành người chấp pháp cho hắn.
Thượng Dương kinh hãi:
– Còn có việc này á? Sao cảnh sát Ngô lại không nói vậy.
– Anh ta chỉ muốn nói cho em, nghi phạm kia điều tra chi tiết cụ thể về anh, có đúng không? – Kim Húc nói, – Đang yên lành tại sao lại muốn điều tra chi tiết một cảnh sát nhỏ Tây Bắc là anh, còn không phải bởi vì lúc ấy anh ở bên cạnh em, muốn lợi dụng em mới thuận tiện chú ý đến anh đó à.
Thượng Dương: – …
Cảnh sát Ngô không nói hết cho anh cũng có thể hiểu được. Sau lần đó không lâu, Kim Húc rời Bắc Kinh trở về công tác, tại một hội nghị cảnh sát Ngô và Thượng Dương vô tình ngồi cạnh nhau, giờ giải lao anh ta đã hỏi Thượng Dương sau vụ án kia cảm xúc của Tiểu Kim có ổn định không.
Thượng Dương lại cho rằng anh ta muốn hỏi Kim Húc không được ghi vào trong danh sách có công phá án, liệu có làm Kim Húc thất vọng hay không. Thế nhưng cảnh sát Ngô lại nói là, cựu công tố viên đi chệch khỏi lý tưởng của nhà nước pháp quyền và trở thành nghi phạm hình sự đã bị đâm vào chỗ đau khi bị Kim Húc thẩm vấn, bị hỏi mà nóng nảy cắn ngược lại Kim Húc, hỏi Kim Húc một vấn đề:
– Bố anh Kim Học Vũ đã hai ngày hai đêm ẩn nấp trong tuyết để bắt kẻ sát nhân, ông ấy bị đông cứng một ngón tay và tàn tật suốt đời. Khi những người khác được điều chuyển chính thức, ông ấy ngay cả danh sách hỗ trợ cảnh sát cũng không tới lượt, vợ bị bệnh không có tiền chữa trị, mấy năm sau bản thân cũng bị bệnh chỉ biết nằm nhà chờ chết, đến chết cũng chỉ là một nhân viên ngoài biên chế. Cảnh sát Kim, anh chưa từng hận thế giới bất công này hay sao?
– Lão Ngô nói lúc đó anh không trả lời. – Thượng Dương nói, – Bọn họ…có chút…Bọn họ đều lo lắng cảm xúc của anh bị ảnh hưởng.
Anh không nói xa hơn chi tiết, các đại lão đương nhiên không chỉ lo lắng cho những thăng trầm cảm xúc của Kim Húc, mà còn lo lắng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, liệu có ảnh hưởng đến nhiệt huyết và lòng trung thành của hắn không. Anh đương nhiên biết là sẽ không, nhưng anh không thể thay Kim Húc trả lời vấn đề này, bởi vì anh không thể trở thành một con chim ưng thay cho Kim Húc được.
Kim Húc dùng ngón tay nghịch nghịch bông hoa dại, thản nhiên nói:
– Lúc đó anh chỉ mải suy nghĩ hắn ta đã theo dõi anh như thế nào, lại nghĩ nghĩ, là bởi vì hắn đã theo dõi em, thấy hắn phiền, mặc kệ hắn.
Thượng Dương: – …
– Vào tháng trước, – Kim Húc nói, – Trước khi bắt Lý Nam, cô có tới tỉnh, anh đã đưa đi gặp Lý Nam một lần. Cậu ta chỉ là một đứa trẻ, sắp phải ngồi tù, còn muốn mắng chửi anh. Anh có lòng tốt nói với cậu bé, Thường Phong tính cách thiện lương còn tốt tính, đến bây giờ vẫn chưa biết cháu bị lưu manh trong trường bắt nạt là do cháu nói dối, cũng không biết cháu chính là người tung tin đồn trong trường. Thường Phong coi là thật, còn muốn che giấu chuyện đáng xấu hổ này cho cháu, cảnh sát hỏi thế nào cũng không chịu nói cháu bị người ta lột quần.
Thượng Dương nói:
– Thường Phong thật sự là một đứa trẻ tốt.
Kim Húc nói:
– Em đoán xem Lý Nam nói thế nào, cậu nhóc nói thế giới này thiện lương với Thường Phong như thế, Thường Phong đương nhiên sẽ thiện lương. Chênh lệch giữa cậu ta với Thường Phong, giống như…
Hắn chỉ chỉ Thượng Dương và mình, nói:
– Giống như anh và em, cậu ta nói vừa nhìn thấy em là biết em rất thiện lương, mềm lòng, cậu ta không sợ em, muốn tiếp cận em. Anh thì không giống, anh là người tàn nhẫn, chưa từng được vận mệnh đối xử tốt bao giờ.
Thượng Dương dở khóc dở cười nói:
– Sao cậu nhóc này lại nghĩ vậy chứ? Nhìn cứ như đã đọc sách súp gà gì đó rồi?
– Cậu nhóc chỉ giả bộ cứng cỏi trước mặt cô thôi, rất mạnh miệng giả như mình không việc gì cả, không thể nói gì với cô thì quay sang mắng anh. – Kim Húc nói, – Cậu ta nói không đúng, anh không hề chưa từng được đối xử tử tế, số mệnh đối với anh rất tốt, anh sẽ mãi mãi cảm ơn số mệnh, đã để anh được nếm trải những khổ sở cay đắng nhất, và lại cho anh nếm được những ngọt ngào nhất.
Hắn đưa tay tới, độc đoán nắm lấy tay Thượng Dương, hóa ra đây là một lời âu yếm.
– … – Thượng Dương nói, – Anh cũng xem ít canh gà thôi, bớt nói mấy lời chua loét đi.
– Anh không xem. – Kim Húc nói, – Là anh tra được trên Baidu, đợi khi nào em hỏi anh thì anh sẽ có câu trả lời hay cho em. Để biết đại lão Cục điều tra hình sự không hề kiểm soát được lời nói của mình.
Thượng Dương nghĩ bụng, thế tại sao lúc ấy anh không nói mấy lời hay cho các đại lão nghe?
– Không cần dựa vào lời nói, phải để họ nhìn vào thành tích của anh. – Kim Húc bước đi, rất có tự tin đối với danh tiếng của mình, muốn hỏi tự tin từ đâu mà có, chắc chắn không thoát khỏi cuộc gọi điện thoại của bố Thượng Dương rồi.
Hai người bước xuống sườn núi, đến chỗ chiếc xe, một con bướm màu vàng đậu trên mui chiếc ô tô.
Ngày hôm qua, ngọn núi này bận rộn với hoạt động tảo mộ trong lễ hội Thanh Minh, hôm nay lại hoàn toàn vắng vẻ, ngoài hoa cỏ và gió núi khó có thể nhìn thấy bóng dáng nào, lần trước Thượng Dương đi qua cách thôn này chỉ có mấy trăm mét, nơi đó từng có nhà của Kim Húc, các thôn dân đều đã dời đến xuống chân núi, chỉ để lại thôn hoang vắng và đổ nát, nơi đó có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết của sự nghèo đói cùng cực trong dấu vết của cuộc sống.
– Em thường cảm thấy, – Thượng Dương cảm động nói, cũng có chút áy náy thân là bạn trai, – Thứ em có thể cho anh còn quá ít, cực kỳ ít so với những thứ anh đã mất đi.
Kim Húc lại cười:
– Thế anh đây chính là tay không bắt được dê trắng rồi.
Hắn kéo tay Thượng Dương đến trước mặt mình, quấn vòng hoa mình đã quấn thành vòng trên ngón tay mình đeo vào ngón tay vô danh của Thượng Dương, đóa hoa nhỏ kia vẫn ở đúng vị trí giống như một viên ngọc trên nhẫn.
Hai người nhìn nhau cười, Thượng Dương cố ý nói với giọng điệu vui tươi:
– Cái gì đây, em muốn viên kim cương lớn cơ.
– Đi làm không thể đeo trang sức. – Kim Húc không thèm quan tâm, nói, – Đây chỉ là chuyến về có lệ thôi.
Thượng Dương giả bộ gỡ bông hoa kia xuống, Kim Húc lại nói:
– Ở đây không thiếu cái này, anh đã chọn bông đẹp nhất rồi.
Vì thế Thượng Dương không động vào nó nữa, còn không nhịn được ngắm nhìn nó ở trên ngón tay của mình rất nhiều lần, lại hỏi Kim Húc:
– Thế của anh đâu?
Kim Húc đi giật mấy cây cỏ đuôi chó gần đó.
Thượng Dương: – …
Thế nhưng Kim Húc không quấn nó quanh ngón tay mà xoắn vài chiếc đuôi chó xung quanh, cuối cùng xoắn chúng thành hình một con vật nhỏ, hắn nhéo một nửa “cái đuôi” và bẻ “tai” để trở thành một con “dê” nhỏ.
– Tặng em, chơi đi. – Kim Húc đưa cho anh.
– Chơi cái đầu anh. – Thượng Dương nhận vẫn nhận nhưng vẫn mắng, – Chẳng có tí nghi thức gì hết.
Chờ Kim Húc cũng quấn một cái nhẫn hoa cho mình, Thượng Dương mới vừa lòng, móc tay vào tay hắn, tuyên bố:
– Được, chúng ta kết hôn thôi.
Kim Húc: -…
– Đây là nghi thức đấy à? – Kim Húc quả thực hết biết nói, – Em mà sớm nói muốn kết hôn, anh…sẽ mua nhẫn kim cương cho em rồi.
Hắn nói, màu đỏ lan từ mặt bò tới cổ, đột nhiên vô cùng ngượng ngùng.
Thượng Dương cười rộ lên, nói:
– Thế thì không hay lắm, em thấy nhẫn hoa này cũng rất tốt rồi.
Kim Húc:
– Thế…mình lạy một lạy đi.
Hai người vô thần cúi đầu lạy trời đất, động tác tùy ý nhưng vẻ mặt nghiêm túc, cùng chắp tay lại bái trời lạy đất, lại quay về hướng phần mộ của cha mẹ Kim Húc nghiêm túc khom lưng. Rồi sau đó hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
– Sao lại qua loa thế nhỉ? – Thượng Dương nói, – Có phải mình qua loa quá không anh?
Kim Húc nói:
– Không qua loa, mình động phòng đi.
Thượng Dương: – …
Kim Húc nhìn nửa vòng, chỉ vào một chỗ nói:
– Lần trước hình như là dưới cái cây kia.
Thượng Dương: – …
Nhưng bởi vì tháng Tư ở trên núi rất lạnh, cuối cùng vẫn từ bỏ yêu cầu tha thiết của Kim Húc mà trở về chơi bên trong xe.
Trước kính chắn gió, một con “dê nhỏ” được làm từ cỏ đuôi chó bốn chân chấm đất đứng đó, vốn đang có chút uy vũ, sau một lúc lâu, bởi vì quá nhẹ, nó ngả nghiêng sang trái sang phải rồi nằm xuống, lại qua một lát, từ trên mặt bàn lăn xuống, không biết lăn đi đâu rồi.
Mà hai chiếc nhẫn hoa được cẩn thận tháo xuống xếp chồng lên nhau một cách trang trọng và đặt trên mặt bàn, ở ngay dưới ánh mặt trời.
Vụ án cuối cùng: Làm những điều vui vẻ cùng người yêu –Kết thúc.
Toàn văn hoàn