Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không trung vạn dặm không mây, xanh lam quang đãng.

Chuồng ngựa Thẩm phủ.

Lâm Nha ngậm cỏ trong miệng, hai tay gối sau gáy, hai chân tréo nguẩy nằm trên thảm cỏ, suy nghĩ đến nửa tháng nay ở Thẩm phủ. Đáp án tất nhiên là không quá tiến triển, y vẫn ở ngoại môn, mỗi khi muốn tiếp cận con đường tắt kia đều bị chặn lại, sau đó quay ngược trở về.

Về phần nội dung trong thoại bản* tiểu thuyết có nói chờ đến khi thiếu người sẽ thuyên chuyển gia nô hạ đẳng hoặc là làm thời vụ ở ngoại môn. Vì vậy tiến vào nội trạch gặp được quý nhân, từ nay về sau hưởng vinh hoa phú quý là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

(Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)

Lúc thật sự thiếu người chính là yến hội, người tham gia yến hội đều là quý nhân kinh đô. Thuyên chuyển gia nô hạ đẳng hoặc làm thời vụ đến sảnh trước hầu hạ không tốt thì ngày mai sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh đô, bởi vậy thân là người làm thời vụ, Lâm Nha hoàn toàn không có cơ hội tiến vào thế giới của đường tắt kia.

Y đang suy tư, Ngưu lão đầu trông coi chuồng ngựa tiến đến, nhìn thấy Lâm Nha lười biếng liền hét lớn: “Đứng lên làm việc! Thức ăn cho ngựa chưa cắt, chuồng chưa dọn, còn có yên ngựa, chẳng lẽ ngươi để ta tới thu dọn sao?”

Lâm Nha ‘phi’ một tiếng phun cọng cỏ trong miệng ra ngoài, cặp mắt hoa đào cong cong cười hì hì, lấy ra một bầu rượu và một đĩa đậu phộng rang dưới bụi cỏ: “Ta là loại người nào? Ngưu lão đầu, ta với ông ở chung hơn nửa tháng, ông còn không rõ ta là người như thế nào sao?”

Ngưu lão đầu vừa thấy rượu và đậu phộng rang thơm ngào ngạt kia liền đui mù, vừa mắng vừa xắn tay áo lên: “Ngươi thật gian xảo, làm ta từ có lý thành vô lý.” Miệng thì hùng hùng hổ hổ nhưng lại không có vẻ giận dữ nào, đầy bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp.

Lâm Nha bật cười: “Ông còn muốn gì nữa? Không muốn thì ta mang về hiếu kính Đào Nhi tỷ tỷ.”

Ngưu lão đầu trừng mắt: “Muốn hiếu kính nàng ta cũng không cần lãng phí những thứ tốt này? Chỉ cần ngươi vào phòng nàng ta, đến trước mặt gọi nàng một tiếng, nàng ta sẽ nhũn người ra mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm.” Ông ta nói xong thì định cướp rượu và đậu phộng rang trong tay y.

Lâm Nha giả vờ né vài cái rồi để Ngưu lão đầu cướp đi, sau đó nói: “Ta không phải là loại người đó. Mấy tỷ tỷ xinh đẹp kia là để yêu thương, không thể phụ bạc.”

Ngưu lão đầu nốc rượu ừng ực, ngẩng đầu thấy Lâm Nha cười hì hì, ông ta hừ lạnh: “Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì ra ngoài tìm một cô nương rồi về năn nỉ quản sự cho hai ngươi thành hôn. Ngươi đừng có ngày nào cũng chạy đến đường tắt, phải biết rằng thân phận chúng ta thấp kém, đừng suốt ngày mơ mộng làm thân với quý nhân, một bước lên trời.”

Lâm Nha: “Ông yên tâm, ta không hứng thú với quý nhân thiên kim trong nội uyển.” Y chỉ hứng thú với thân thể của Thẩm thái phó mặt than.

Ngưu lão đầu: “Không phải thì tốt.”

Lâm Nha: “Ngưu lão đầu, ông uống rượu của ta cả nửa tháng, có phải nên bồi thường chút gì đó không?”

Ngưu lão đầu ngậm rượu trong miệng, nuốt không được mà nhổ thì tiếc, uống hết một ngụm mới lên tiếng: “Nửa tháng qua lão già ta có bắt ngươi làm việc sao?”

Lâm Nha: “Ông nói không đúng rồi —— ngày nào ta cũng cắt cỏ, tắm cho ngựa rồi quét dọn chuồng ngựa, làm cũng không ít.”

Ngưu lão đầu chỉ trích: “Như vậy cũng gọi là làm sao? Cắt cỏ lộn xộn, tắm cho ngựa suýt chút nữa để xổng nó, công việc duy nhất ngươi làm tốt chỉ có thuần ngựa. Nhưng trong chuồng không có con ngựa hoang nào, ngươi thuần cũng vô dụng. Nếu không nhờ mấy vết chai trên bàn tay ngươi, ta còn tưởng ngươi là công tử thiếu gia nhà nào ăn no rảnh rỗi đi chăn ngựa.”

Lâm Nha sờ mũi, Ngưu lão đầu giáo huấn, y thật sự không biết nói gì.

Y không phải là mệnh thiếu gia, sống trong núi cũng gian khổ cùng cực. Chẳng qua y không nấu ăn, càng không làm việc nhà. Đường đường là nam tử, ngoại trừ đi săn hoặc cầm tiền xuống núi mua thức ăn chín thì những việc còn lại đều do sư phụ làm.

Lâm Nha quả thật là mệnh nô tài thân thể thiếu gia. Vốn là cô nhi không cha không mẹ nhưng chỉ thích sống phóng túng, không chịu được khổ cực. Mặc dù sư phụ Lâm Nha không phải người thích nuông chiều nhưng cũng không để y làm gì. Người như Lâm Nha, mặc dù sống trong cát bụi bẩn thỉu nhưng bản thân luôn duy trì gọn gàng sạch sẽ —— có chết cũng không làm.

“Nam nhi chí ở bốn phương, sao có thể cố chấp ở trong chuồng ngựa?”

Ngưu lão đầu: “Vậy ngươi muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là đến… Chuồng ngựa khác thuần phục ngựa hoang. Nếu ta được người khác coi trọng thì sẽ được vào quân doanh phục dịch ngựa trong quân đội. Nếu may mắn, có khi ta có thể nhìn thấy mã vương cũng nên.”

Ngưu lão đầu trừng mắt nhìn y đầy khinh bỉ: “Không có chí khí.”

Lâm Nha cười tít mắt, y không phản bác.

Cảnh xuân tươi đẹp, hoa trong vườn khoe màu đua sắc. Hai ba tỳ nữ xinh đẹp cầm bình trắng, cẩn thận hứng sương sớm trên cánh hoa. Thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng cười đùa, sau đó họ dọc theo đường mòn đến bên hồ. Họ nhìn thấy tại cổng vòm bờ bên kia xa xa có một nhóm tỳ nữ xinh đẹp đoan trang nối đuôi nhau đi vào, xuyên qua núi giả, bước lên hành lang, nhìn như là đến phòng khách.

Tỳ nữ nghi ngờ hỏi: “Xem ra bọn họ đến phòng khách Hội Phương, là nơi chiêu đãi nữ khách. Là vị nữ khách nào tới Thẩm phủ?”

Từ trước đến nay, phòng khách Hội Phương là nơi chiêu đãi nữ khách Thẩm phủ. Nhìn phương thức như vậy, có lẽ nữ khách này có thân phận không thấp. Sau đó một tỳ nữ mặt tròn bước lên: “Nghe nói là đại cô nương hồi phủ, muốn ở thêm mấy ngày.”

Đại cô nương Thẩm phủ tên là Thẩm Trường Ninh, là muội muội ruột của Thẩm thái phó, nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, mấy năm trước đã gả đi. Bây giờ hồi phủ ở mấy ngày, đương nhiên Thẩm thái phó phải cho người hầu hạ tận tâm tận lực.

Tỳ nữ đứng phía trước than thở: “Không biết khi nào chúng ta có thể đến nội viện hầu hạ.”

Tuy rằng các nàng cũng là tỳ nữ trong nội uyển nhưng chỉ có thể hái sương sớm trong vườn, làm chút việc hoa cỏ. Tỳ nữ nội viện thì khác, các nàng có thể đi theo quý nữ, quý phụ học tập, chi tiêu ăn ở còn tốt hơn tiểu thư nhà bình thường. Hơn nữa thỉnh thoảng tỳ nữ trong nội viện có thể gặp mặt nam nhân bên ngoài, nhỡ đâu được coi trọng đưa đi, xoay người thành chủ tử.

Tỳ nữ đứng sau lẳng lặng làm xong việc rồi gọi những người khác quay về, sau đó quay đầu lại, gọi tỳ nữ mặt tròn mang bình về, còn bản thân thì băng qua vườn hoa, vòng qua núi giả đi tới một cách cửa nhỏ ở góc tây bắc. Nàng gõ bốn năm cái, thấy không có ai trả lời nên rất nóng ruột, chợt phía sau truyền đến tiếng quát lớn làm nàng sợ đến độ vội vã quỳ xuống nhận sai.

Lâm Nha từ trên núi giả nhảy xuống, nâng tỳ nữ đứng dậy tiện thể chân thành nhận sai: “Linh Nhi tỷ tỷ, là lỗi của ta. Ta lừa tỷ, dọa tỷ sợ rồi.”

Linh Nhi giận dữ, mặt đỏ gay, chỉ tay vào y trách mắng: “Không biết chừng mực! Ta có lòng nhắc nhở ngươi, hôm nay đại cô nương hồi phủ tất nhiên sẽ đến chuồng ngựa một chuyến. Ta cố ý tới báo cho ngươi biết, ai ngờ bị ngươi dọa đến hồn cũng bay mất.”

Lâm Nha vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là ta sai. Linh Nhi tỷ tỷ, hay là tỷ lấy đao chém ta vài cái trút giận được không?”

Linh Nhi: “Đao đâu?”

Lâm Nha gãi đầu, vẻ mặt hơi khó xử: “Lần sau mang đến được không?”

Linh Nhi tức đến bật cười: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Lâm Nha cười hì hì, lấy ra châu hoa* từ trong lồng ngực: “Linh Nhi tỷ tỷ, tình ca ca của tỷ bảo ta đưa châu hoa cho tỷ. Ta may mắn không làm nhục sứ mệnh.”

(Châu hoa: trang sức dùng hạt châu xuyên thành, đính trên trang phục hoặc kiểu tóc nữ tính)

3c6d55fbb2fb4316df77caf420a4462308f7d3d0jpg

Linh Nhi lắc đầu, nhìn thấy châu hoa bèn e lệ thẹn thùng, liếc mắt nhìn Lâm Nha: “Lần sau cấm ngươi tới.” Nói xong nàng vội vàng rời đi.

Lâm Nha lắc đầu than thở: “Đúng là nữ nhân, qua cầu rút ván.”

Mà khoan, Thẩm đại cô nương hồi phủ? Đây quả là cơ hội tốt để y lẻn vào nội uyển.

Phía bên này, Thẩm Vu Uyên nhìn thấy muội muội ruột đã ly biệt hai năm, tuy rằng tính cách lạnh nhạt nhưng thấy muội muội kích động rơi lệ cũng có hơi xúc động. Hắn thở dài: “Đừng khóc.”

Thẩm Trường Ninh lau nước mắt, hơi cao giọng: “Huynh bị liệt đã mấy năm mà không nói ta biết, không có tình nghĩa huynh muội thì thôi đi, bây giờ còn không cho ta khóc sao?”

Thẩm Vu Uyên hờ hững, nghe mấy lời này cũng không có cảm xúc gì. Tính hắn vốn lãnh đạm, lại luyện công phu cao thâm, có thể duy trì dung nhan không già nhưng cũng mang đến hậu quả, đó là tình cảm lạnh nhạt. Dường như công phu cao thâm kia là công pháp tu tiên, đoạn tuyệt thất tình lục dục của con người.

Thẩm Vu Uyên thờ ơ: “Ta không sao.”

Thẩm Trường Ninh oán hận: “Nếu huynh xảy ra chuyện, ta sẽ dẫn binh tiến thẳng vào cung, đào bới toàn bộ hài cốt tổ tông Nguyên gia.”

Họ Nguyên chính là họ của hoàng đế đương triều, Thẩm Trường Ninh nói những lời này có thể xem là đại nghịch bất đạo, nếu truyền đi e rằng sẽ bị tội tịch biên diệt tộc. Nhưng những lời này xuất phát từ miệng trưởng nữ duy nhất của Thẩm gia, lại có Thẩm hầu gia quyền khuynh triều dã – Thẩm thái phó ở bên, cho dù nghe được, chỉ sợ cũng phải giả điếc vờ như không nghe thấy gì.

Thẩm Vu Uyên: “Chớ nói lung tung. Muội mới trở về, đi nghỉ trước đi.”

Thẩm Trường Ninh lo lắng, muốn nói nhưng lại thôi: “Huynh trưởng, chân của huynh…”

“Không sao.” Thẩm Vu Uyên đặt chén trà xuống: “Qua một thời gian nữa ta có thể đi đứng bình thường.”

Thẩm Trường Ninh vui mừng: “Thật chứ?”

“Ừ.”

Thẩm Vu Uyên tu luyện công phu kia, mặc dù phải cắt đứt thất tình lục dục nhưng cũng có nhiều chỗ tốt. Năm đó Thẩm Vu Uyên quá quyền thế, quá uy danh, Thẩm gia là một trong thế gia đương triều. Thuận Đế kiêng kỵ, ngầm động tay động chân khiến Thẩm Vu Uyên bị liệt. Thẩm Vu Uyên tạm thời cáo quan ẩn cư. Ai ngờ Thuận Đế bệnh nặng, dưới tình huống loạn trong giặc ngoài chỉ có thể cầu xin Thẩm Vu Uyên giúp đỡ.

Người đời thường nói, Thẩm Vu Uyên khí khái đĩnh đạc, là chính nhân quân tử. Hắn bỏ qua hiềm khích lúc trước, trung quân ái quốc, diệt trừ gian tặc, ổn định giang sơn Nguyên gia.

Đây là truyền bá bên ngoài, sự thật như thế nào thì chỉ người trong cuộc mới biết.

Thẩm Trường Ninh bình tĩnh lại, đứng dậy nói: “Ta đi xem tướng quân bảo bối đã, hai năm không gặp, không biết nó có khỏe không.”

Tướng quân bảo bối trong miệng nàng chính là một con tuấn mã rất thông minh luôn làm bạn với nàng lúc chưa gả. Sau này Thẩm Trường Ninh xuất giá, bởi vì con ngựa kia xuất chinh nhiều lần để lại vô số nội thương nên để trong phủ chăm sóc.

Lúc Thẩm Trường Ninh còn là khuê nữ, nàng từng là nữ tướng nổi danh sa trường.

Thẩm Vu Uyên phái ám vệ thân cận đi theo Thẩm Trường Ninh, tùy ý nàng đi xem ngựa, mà mình thì quay lại thư phòng kiểm tra tin tức trinh thám gửi về.

Ở phía bên kia, Thẩm Trường Ninh nhìn thấy lão bằng hữu mình luôn nhớ nhung, lại phát hiện nó đang bệnh đến hấp hối.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.