*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa trà my* nở rộ, đỏ trắng đan xen, diễm lệ như mã não. Mở toang cửa sổ, cả vườn đều là ‘Đại mã não’ xinh đẹp. Lâm Nha dựa vào cửa sổ, trên người khoác áo choàng lông thú. Y buồn chán thưởng thức hoa trà my xinh đẹp ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang tám tỳ nữ đứng bất động sau lưng.
(Hoa trà my)
Lâm Nha thở dài, mấy hôm trước Thẩm Vu Uyên giam y ở Càn Nguyên Lâu không cho đi, đến nay y vẫn không thể rời khỏi Càn Nguyên Lâu. Mặc dù Càn Nguyên Lâu khá lớn, dù dạo cả ngày cũng chưa chắc có thể đi hết, trong Càn Nguyên Lâu đâu đâu cũng có kỳ trân dị bảo, chỉ cần lấy một cái cũng có thể tiêu pha một ngày. Chẳng qua là không được tự do, cơn ham vui trôi qua, dã tính trong xương lộ ra, y hận không thể mọc cánh bay khỏi Thẩm phủ.
Những lúc buồn chán, Lâm Nha thường nhớ tới Linh Nhi chăm sóc hoa cỏ trong nội uyển và Ngưu lão đầu trong chuồng ngựa, vì vậy y yêu cầu với những tỳ nữ sau lưng cho y gặp bọn họ. Nhóm tỳ nữ nhìn nhau, hơi suy tư, cảm thấy đây cũng không phải yêu cầu gì khó khăn nên lập tức ra ngoài phái người gọi hai người kia đến.
Lâm Nha nhìn ra ngoài thăm dò, phát hiện ở cửa có rất nhiều người đứng canh. Y bĩu môi: “Làm như ta là yêu ma quỷ quái, phòng bị ngay cả một giọt nước cũng không lọt.”
Tỳ nữ đứng sau lưng nghe thấy thế, âm thầm phản bác: Ngươi còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái. Ngươi quậy Càn Nguyên Lâu đến long trời lở đất, không biết trên người giấu vật gì, vừa tung ra là làm người khác ngất đi, lại có thể chế tạo thứ đồ đã ném ra từ một gốc cây cỏ, một bụi hoa, đúng là một hỗn thế ma vương. Nhưng người gây sự này lại lút cút theo sau làm tùy tùng, giả vờ đáng thương xin lỗi, cho dù cơn giận lớn cỡ nào cũng tan biến.
Aiz, đúng là tiểu công tử làm người ta vừa yêu vừa hận.
Không bao lâu thì có người dẫn Linh Nhi đến. Linh Nhi thấy Lâm Nha, đầu tiên là lo lắng không thôi, nhưng thấy y bình an, lại nghe y giải thích một phen, tâm trạng mới thả lỏng chỉ còn oán hận và chỉ trích: “Ngươi thật tùy hứng. Nếu ngươi thật sự rời khỏi Thẩm phủ, rời kinh đô này, làm chuyện đứng đắn thì ta còn có thể khen một câu giỏi. Kết quả liên lụy người khác, ngươi còn tự chui đầu vào lưới.”
Lâm Nha: “Ta liên lụy ai?”
Linh Nhi: “Ngưu lão đầu trong chuồng ngựa, gia đình Phúc thẩm, còn có oan gia của ta.”
Lúc này Lâm Nha mới biết chuyện bọn họ giúp đỡ mình bị phát hiện, Ngưu lão đầu và Phúc thẩm bị đày đến thôn trang ngoài thành, thị vệ tình lang của Linh Nhi bị giảm hai cấp. Vì vậy y đề nghị: “Lỗi là do ta, ta sẽ trả ân tình cho bọn họ.”
Linh Nhi xua tay: “Ngươi tự lo cho bản thân trước đi. Ta nghe nói trong Càn Nguyên Lâu có một vị tiểu công tử mới tới, huyên náo đến độ gà chó không yên. Hầu gia vô cùng sủng ái hắn, không cho người ngoài tùy ý ra vào. Bên ngoài Càn Nguyên Lâu, ngoại viện nội uyển đều lan truyền tin này, không biết là tiểu công tử nhà ai thần thông quảng đại như vậy.”
Lâm Nha bĩu môi, mắt đảo như chớp, dáng dấp linh động, nhìn là biết có chủ ý xấu. Chờ Linh Nhi đi khỏi, y vội vàng hỏi nhóm tỳ nữ: “Các ngươi nói ta nghe, Thẩm Vu Uyên thích gì.”
Nhóm tỳ nữ không hiểu, một tỳ nữ trong nhóm tên Lục Trúc bước ra hỏi: “Tiểu công tử, ngài muốn làm gì?”
Lâm Nha nói rất khí tế: “Lấy lòng Thẩm Vu Uyên.”
Y nghĩ kỹ rồi, trước tiên lấy lòng Thẩm Vu Uyên, hầu hạ hắn khoan khoan khoái khoái là có thể đề xuất yêu cầu không tính là quá đáng.
Lục Trúc bật cười: “Chỉ cần tiểu công tử mở miệng, không cần lấy lòng, Hầu gia nhất định sẽ đáp ứng.”
“Hừ, các ngươi không hiểu.” Lâm Nha chống cằm, ngồi xếp bằng trên tháp, giống như con lật đật lắc lư trái phải: “Nếu như ta trực tiếp đề nghị, đó chính là dựa vào quyền uy của Thẩm Vu Uyên. Hiện nay hắn có mục đích với ta mới có thể đáp ứng yêu cầu của ta, nếu như sau này hắn không còn mục đích với ta nữa, chỉ cần Ngưu lão đầu, Phúc thẩm hay thị vệ ca ca làm sai chút chuyện thì sẽ bị trừng phạt còn nghiêm trọng hơn bây giờ. Trái lại, ta lấy lòng hắn, thể hiện rõ ta không có ác ý, hắn sẽ phát hiện tác dụng của bọn người Ngưu lão đầu, sẽ không vì ta mà bị liên lụy.”
Tuy nói Ngưu lão đầu, Phúc thẩm và tình lang của Linh Nhi giúp đỡ y, nhưng đứng trên lập trường của Thẩm Vu Uyên, hành vi của bọn họ thuộc về phản bội. Nếu y thật sự là người xấu thì hành vi của bọn họ giống như là tòng phạm. Y mở miệng yêu cầu bọn họ quay lại sẽ cột chặt quan hệ của bọn họ và bản thân, cùng quang vinh cùng tổn hại.
Lâm Nha chắc chắn sẽ rời khỏi Thẩm phủ, bọn người Ngưu lão đầu cùng vinh cùng tổn với y sẽ gặp xui xẻo. Trừ phi từ lúc bắt đầu, y chủ động gánh tội, dùng phương thức trao đổi thoát ly quan hệ với bọn họ.
“Nếu làm như vậy, bọn họ sẽ không bị ta liên lụy.”
Lục Trúc nghe xong đầu choáng mắt hoa: “Nô tỳ không hiểu.”
Lâm Nha xua tay: “Không cần ngươi hiểu, các ngươi mau nói ta biết, làm sao để lấy lòng Thẩm Vu Uyên là được.”
Lục Trúc: “A?”
Ở bên kia, Linh Nhi vừa rời khỏi Càn Nguyên Lâu thì đã bị dẫn đi gặp Thẩm Trường Ninh. Hàn vương Vương phi đoan trang ưu nhã, Thẩm phủ đại cô nương Thẩm Trường Ninh ngồi ngay ngắn trên ghế, nhỏ nhẹ hỏi: “Khách quý trong Càn Nguyên Lâu là ai?”
Linh Nhi phủ phục trên đất, không dám trả lời.
Thẩm Trường Ninh đè nén kích động, mỉm cười hiền lành: “Đừng sợ, ngươi chỉ cần nói ta biết vị kia là tiểu công tử hay tiểu phu nhân là được.”
Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Bẩm đại cô nương, là tiểu công tử.”
Thẩm Trường Ninh sắp không duy trì nổi nụ cười hiền lành: “Thật, thật không?” Huynh trưởng, huynh muốn tiểu muội dùng mặt mũi gì đi gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền? Huynh trả chất nhi cho ta!
Hôm nay hạ triều về phủ, Thẩm Vu Uyên cảm thấy Lâm Nha đã thay đổi. Y tươi cười xán lạn, cũng cực kỳ ân cần. Y cứ xoay quanh hắn, còn gắp thức ăn cho hắn, ngay cả cánh gà y thích nhất cũng nhường lại. Thẩm Vu Uyên bình tĩnh gắp cánh gà bỏ lại vào bát y: “Ta không ăn, hôm nay ngươi lại gặp rắc rối?”
Đôi mắt hoa đào của Lâm Nha trừng lớn, đặt đũa xuống, không vui vẻ gì: “Ta gây họa sao? Lúc trước là ta kiên trinh bất khuất, tự dưng ngươi giam ta trong Càn Nguyên Lâu, còn không cho ta ra ngoài. Ta chỉ có thể tự ra tay.”
Thẩm Vu Uyên bình tĩnh: “Mỗi ngày cung ứng đồ ngon cho ngươi, mơ ngâm ba ngày đã bị ngươi ăn sạch, còn phải đến nhà khác mượn cho ngươi ăn. Toàn bộ vật quý trong nơi này đều lấy ra cho ngươi chơi, nhiêu đây còn chưa đủ để ngươi ở lại?”
Lâm Nha: “Ta muốn ra phủ.”
“Đi ra ngoài ngày nào, ngày đó sẽ không có mơ.” Thừa dịp Lâm Nha nhắc đến vấn đề này, Thẩm Vu Uyên bổ sung: “Bao gồm bánh táo chua, củ cải muối chua… Tất cả đều không có. Nếu ngươi muốn ra ngoài mua, phải cần có tiền. Mùa này không nhiều mơ đâu.”
Lâm Nha suy nghĩ, cầm đũa tiếp tục ăn. Sau khi khẩy hai đũa, y mới lắp bắp nói: “Hôm nay ta không phá phách đòi ra ngoài.”
Thẩm Vu Uyên liếc mắt nhìn y, phân phó Lục Trúc bưng lên một chậu mơ: “Không thể ăn nhiều.”
Lâm Nha bĩu môi, chờ xong bữa, tỳ nữ bưng lên một chậu mơ và một chén thuốc dưỡng thai. Lâm Nha đã quen bưng chén thuốc dưỡng thai uống một hơi cạn sạch, lúc đặt chén xuống vành mắt đỏ ửng, nước mắt rơi tí tách, nhưng y không bị ảnh hưởng xiên mơ cho vào miệng. Thẩm Vu Uyên cầm khăn tay, Lâm Nha ngửa mặt, ngoan ngoãn để hắn lau khô nước mắt trên mặt.
Bất luận nhìn bao nhiêu lần, Thẩm Vu Uyên vẫn kinh ngạc vì rõ ràng Lâm Nha uống thuốc khổ sở đến mức rơi nước mắt nhưng vẫn không ồn không quấy, nuốt một hơi vào bụng. Nhưng Thẩm Vu Uyên vẫn nói: “Chỉ là uống thuốc dưỡng thai, ngươi lại có thể khổ đến rơi lệ. Nam tử hán đại trượng phu, yếu ớt.”
Lâm Nha đang ôm bụng ngồi lên tháp, liếc Thẩm Vu Uyên một cái rồi chuyên tâm ăn mơ. Y cãi lại: “Ta không thể khống chế mà thôi, giống như có người chạm vào phấn hoa sẽ bị nổi mẩn. Ngươi thấy ta có khi nào kháng cự uống thuốc chưa?”
Thẩm Vu Uyên: “Không có.”
Lâm Nha đắc ý lắc lư chân: “Ta không dễ khóc, khi còn bé ở trong rừng đánh nhau với dã thú, dù đánh thua ta cũng không khóc.”
Y chạy về cáo trạng, trộm được mê dược từ chỗ sư phụ, làm dã thú choáng váng rồi kéo về gọi sư phụ nấu hầm mà thôi. Hơn nữa vì sao uống thuốc rơi nước mắt, đó là do thân thể hư nhược, sư phụ dùng thuốc nuôi y, rõ ràng khổ đến rơi lệ, thế nhưng để chứng minh mình là nam tử hán không sợ uống thuốc mà mặt không đổi sắc uống vào bụng.
Thẩm Vu Uyên nghe vậy bỗng nhớ đến đêm đó ở nơi hoang vu, Lâm Nha bị hắn làm khóc. Tùy tiện làm một cái là khóc, rơi lệ rất đáng thương, môi mím chặt, chịu không nổi mới bật ra hai tiếng. Viền mắt hồng hồng, mềm mại không chịu được, dễ ức hiếp cực kỳ.
Thẩm hầu gia – trong đầu đều là hình ảnh kiều diễm – ngồi ngay ngắn trước mặt Lâm Nha, ngón tay đẹp như ngọc xoay xoay, thong thả nói: “Nghe nói ngươi muốn lấy lòng ta?”
Lâm Nha trợn mắt, miệng phồng lên, bên trong còn ngậm mơ. Y hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Đúng, ta muốn lấy lòng ngươi.”
Thẩm Vu Uyên cười khẽ, cố gắng hạ thấp giọng, trở nên khàn khàn câu nhân. Hắn ẩn sau ánh nến, nửa người giấu trong bóng đêm, lặng lẽ hình thành cảm giác áp bức và thần bí.
“Lấy lòng như thế nào?”
Lâm Nha đứng dậy, tới gần Thẩm Vu Uyên, dường như là muốn nằm lên người hắn, cũng cố gắng hạ thấp giọng: “Ta rửa chân cho ngươi, hiếu thuận với ngươi.”