Giáo sư cũng có thông báo trước một tháng sau muốn dẫn bọn họ đi ra biển thực tập, là khoá điều tra cùng quan trắc hải dương a.
Trong lòng Thanh Hoà chảy hai hàng nước mắt: Lại tiếp tục những ngày tháng nhồi kiến thức a.
Bình thường không tốt sao, làm cái gì học bá a.
…
Thời gian kế tiếp trôi qua bình bình đạm đạm.
Sáng hắn sẽ bị hệ thống kéo thức dậy, lên tập luyện buổi sáng, sau đó đến giờ sẽ đi về phòng tắm rửa rồi xuống nhà ăn sáng cùng cả nhà.
Sau đó mỗi người tạm biệt nhau ai cần đi học thì đi học, ai cần đi làm thì đi làm.
Nhanh chóng đến trường đi học, hắn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ăn trưa nhanh chóng, rồi chạy vào thư viện bổ kiến thức ngành học cùng với sự trợ giúp của hệ thống kế bên.
Sau một ngày đi học ra về, hắn sẽ ghé vào một thương trường mua vật phẩm, thăm dò nhiều mặt hàng này kia.
Để bổ sung cho cứ điểm, cũng không thể để làm cái cứ điểm cái gì cũng không có, chỉ có bụi bậm là không thiếu đi.
Còn thỉnh thoảng có vài cái tiểu nhiệm vụ, làm được phần thưởng không nhiều bằng mấy nhiệm vụ liên quan huyết tộc, nhưng thịt muỗi cũng là thịt.
Vì hắn cũng sợ mua quá nhiều lúc sau, sau đó sẽ bị chú ý sẽ dẫn đến phiền phức nên cũng chỉ mua ít.
Mặc dù hơi có chút giống hoang tưởng bị hại, nhưng là phòng trước vẫn là tốt.
Hắn cũng không nghĩ vì một sự sơ xuất sẽ hại đến người xung quanh.
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Sau khi sắp xếp xong đồ đã mua, Thanh Hoà tập luyện đao thật ngay tại cứ điểm, do sử đụng kiếm gỗ cũng chỉ để tập trên đạo trường.
Nhưng hắn còn làm nhiệm vụ, cần thiết phải quen tay vũ khí, chứ không thể để đến khi nguy hiểm thì chỉ có thể lúng túng mà cầm đao không làm được gì.
Lúc luyện tập này Thanh Hoà cũng tập theo sự chỉ dẫn của hệ thống.
Do hệ thống cũng đi nhiều thế giới, số liệu được ghi nhận rất nhiều.
Cũng không thể để lãng phí như thế, nên tận dụng.
Mà đối chuyện này hệ thống cũng không có ý kiến, mà rất là vui vẻ vì có thể giúp được ký chủ thân thân.
Do nó là một hệ thống hỗ trợ, nên những ký chủ tiền nhiệm lúc trước cũng chỉ làm hệ thống là người bồi bọn họ vượt qua thời gian, còn những việc như luyện tập thì bọn họ đều chọn sử dụng kỹ năng rồi nâng cấp nó.
Cho nên khi Thanh Hoà tìm đến hệ thống, nhờ nó chỉ đạo cho hắn luyện tập thì hệ thống cũng rất bất ngờ.
Thực lực Thanh Hòa dù không tăng nhanh chóng, nhưng hắn cũng biết rằng cũng không thể gấp gáp.
Hắn hiện tại cần cố gắng làm tốt cơ sở cùng với tăng thể lực.
Thanh Hoà: Dù sao không đánh lại thì mình chạy.
Sau khi tập luyện xong, chiều tối một người một hệ thống nhanh chóng lên xe chạy về nhà tắm rửa rồi ăn cơm.
Do cũng đã nói trước với cả nhà việc buổi chiều hắn sẽ ở trường vào thư viện ôn tập, nên cũng không ai nghi vấn tại sao sẽ về trễ.
Kế tiếp ngày tháng cũng đều như thế, mặc dù xoay quanh những việc này nhưng đủ bận rộn cùng phong phú.
Nên Thanh Hoà không nhận thấy thời gian đang trôi nhanh.
Đến khi ý thức cùng với hệ thống nhắc nhở thì hắn mới nhớ.
Vài ngày nữa là sắp đi ra biển thực tập.
Lúc này hắn nhớ tới, đi ra biển thực tập học sinh tập trung chú ý nhất hoạt động là ra biển câu cá.
Mặc dù điều tra, quan trắc thực địa này kia sẽ chiếm phần lớn thời gian, nhưng đa số học sinh cũng sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn thành để đi quăng cái cần câu.
Nhớ đến đó, Thanh Hoà lấy ra sổ ghi chú ghi lại những vật phẩm cần thiết cùng hệ thống bên cạnh tra xét bổ sung thêm những thứ còn thiếu.
Sau khi cả hai đều xác nhận không còn sót cái nào, thì lên xe khởi hành đi đến thương trường để mua thêm vật dụng.
Dù sao cũng là đi chơi, a nhầm, đi thực địa nên cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
Cả hai càn quét qua toà thương trường.
Tại sao nói là càn quét.
Tại vì cả hai khi đi mua, thấy thứ gì cũng đều cảm thấy cần thiết, không mang theo đi thực tập được thì cũng có thể tồn kho tại cứ điểm lấy sử dụng lúc nguy cấp.
Thanh Hoà cùng hệ thống trở về nhà soạn lại đồ vật, có thể nói sau khi càn quét thế này xong cả hai chủ tớ đều nở nụ cười mãn nguyện đâu.
Hiện tại họ có thể hiểu tại sao, những người con gái có thể đi mua sắm cả ngày mà không hề mệt rồi.
Mua mua mua cũng rất chi là giải phóng được áp lực.
Khi về đến nhà, Thanh Hoà cùng hệ thống chào hỏi bà Diệp sau đó chuẩn bị lên lầu, mặc dù bà có lẽ không nghe thấy âm thanh của hệ thống.
Thấy Thanh Hoà trở về sau khi đi mua đồ dùng cho chuyến đi thực tập, thì bà Diệp nhanh chóng kêu Thanh Hoà lại: “Tiểu Hoà, đợi đã đợi đã, con mua đồ vật có đầy đủ không.
Nói mẹ nghe một phần đồ vật con mua là cái gì.”.