Bà Diệp đi đến gần giường, trên giường cả người Thanh Hòa đều cuốn trong chăn, chỉ còn nửa đầu trên còn lộ ra, tóc cũng tán loạn trên gối.
Nhìn Tiểu Hoà say giấc, trong lòng bà mềm mại.
Bà lấy tay nhẹ nhàng vén tóc loạn trên mặt Thanh Hoà, trêu ghẹo mà đánh thức hắn lúc nào cũng linh.
“Tiểu Hoà à, thức dậy đi con, không thức dậy coi chừng ca ca tỷ tỷ ăn điểm tâm ngọt của con đó.”
Mặc dù nghe thế hơi phi lý, tại vì bình thường hệ thống kêu gần nửa tiếng đến nỗi phải dùng biện pháp mạnh, Thanh Hoà mới khó khăn mà thức dậy.
Nhưng là bất ngờ chính là hắn thức.
Đúng vậy, Thanh Hoà ngay lập tức mở choàng mắt bật dậy, khi nghe điểm tâm ngọt sắp bị ăn thì hắn như nghe đến từ mấu chốt, lập tức tỉnh dậy.
Thanh Hoà hắn là một cái đồ ngọt khống đâu.
Bà Diệp thấy Thanh Hoà thức dậy như dự liệu, bà nhẹ nhàng cười mà nghĩ: Tiểu Hoà là tiểu tham ăn, đặt biệt là đồ ngọt, không hề bất ngờ khi thằng bé ngay lập tức tỉnh dậy.
Bà Diệp: “Con thức dậy rồi thì đánh răng rửa mặt đi nha, rồi mẹ con mình đi mua đồ rồi, ăn ở ngoài luôn.”
Thanh Hoà mơ mơ màng màng mà trả lời: “…!Vâng.”
Thanh Hoà ngồi thẫn thờ trên giường mà nhìn bà đi ra khỏi phòng, cửa đóng lại, Thanh Hoà mới giật mình mà đi tìm hệ thống rớt ở đâu trên giường.
Hắn bất ngờ a, không ngờ bà Diệp lại lên kêu hắn rời giường.
Hoặc đúng hơn là, hôm nay hệ thống thế mà lại cùng hắn ngủ quên!
Sau khi vẫy vẫy chăn, hệ thống rớt ra từ góc chăn bị cuốn, rớt tưng tưng tưng như thế mà vẫn ngủ ngon lành.
Thanh Hoà bế hệ thống lên, kêu hệ thống thức dậy.
“A thống a dậy dậy đi, dậy đi nào, thống thống a…” Thanh Hoà vừa gào vừa vỗ vỗ hệ thống tỉnh.
Ân, thiên đạo hảo luân hồi.
Hiện tại đổi lại Thanh Hoà phải khổ cực mà gọi hệ thống thức dậy đâu.
Cũng không kêu bao lâu, hệ thống cũng nhập nhèm mà tỉnh dậy, dụi dụi hai đậu đậu mắt chào Thanh Hoà.
[Hệ thống: Ký chủ thân thân, buổi sáng tốt lành lạp.]
“Ân, buổi sáng tốt lành nha A thống.” Thanh Hoà gật đầu trả lời rồi đi rửa mặt vệ sinh, đặt hệ thống nằm trên giường.
Sau khi chào hỏi một lát lâu, tỉnh táo lại hệ thống hoảng sợ phát hiện hét lên.
[Hệ thống: A a a a a! Ký…!Ký chủ thân thân ngài…!Ngài thế mà lại tự thức dậy, còn thức sớm hơn hệ thống nữa lạp!]
Hệ thống nhanh chóng bay lên vào nhà vệ sinh, đuổi theo Thanh Hoà để xác nhận bản thân không có ngủ đến bị loạn số liệu.
Bay vào thấy Thanh Hoà đang đứng trước gương đánh răng, nó mới ngỡ ngàng dừng lại, hai đậu đậu mắt bên trong tràn ngập không thể tin tưởng.
Thanh Hoà nghi hoặc nhìn tiểu hệ thống bị ngốc rớt luôn trí thông minh, lấy tay búng nhẹ vào đầu nó, sau đó xoay đầu tiếp tục đánh răng.
Hệ thống không thể tin tưởng mà nhìn Thanh Hoà, cũng không thể trách nó, bình thường nó kêu Thanh Hoà thức dậy cũng là một khiêu chiến.
Cho nên khi thấy Thanh Hoà thức dậy sớm, mà còn kêu nó thức thì lo sợ loạn số liệu cũng bình thường.
Cũng như ngươi không thể tin tưởng được con lười đột nhiên hoạt động nhiều, như cú mèo thức buổi sáng, dơi có thể thấy đường,…
Thanh Hoà đánh răng rửa mặt xong, quay qua thì thấy hệ thống vẫn bay một chỗ như trời trồng như thế, hắn nghiên đầu nhìn hề thống mà nghi hoặc: Hắn thức dậy sớm trước nó cũng là bình thường mà, cũng đâu phải hắn không thể tự thức dậy đâu, hay là thật sự loạn số liệu rồi?
Thanh Hoà tóm hệ thống loạng choạng: “A thống, A thống nghe rõ trả lời, không lẽ thật sự bị bug rồi.”
[Hệ thống: Hệ thống mới không có bị bug lạp!]
Hệ thống nghe Thanh Hoà nói thì rống lên.
“Ân ân ân, hảo hảo hảo, ngươi nói cái gì cũng đều đúng.” Thanh Hoà có lệ mà phụ hoạ nó, mang theo slime nhỏ nhỏ ra khỏi phòng, rồi đi xuống nhà cùng bà Diệp đi ăn sáng rồi mua đồ.
Thấy Thanh Hoà đi xuống, bà Diệp mang theo chìa khoá rồi cùng nhau xuống nhà xe, bà cũng không kêu tài xế lái xe mà là dự định tự mình lái.
Thanh Hoà: “Mẹ ơi, hay để con lái cho.”
Bà Diệp nghe thế nhìn lại xe, cười nhẹ nhàng đưa qua chìa khóa cho Thanh Hòa nói: “Được thôi.”
Lúc trước hắn có đi thi lấy bằng lái xe moto, cũng sẵn tiện thi luôn của xe oto, nên cũng không lo tình huống không có giấy tờ đâu.
Lên xe đóng cửa lại, Thanh Hoà hỏi bà Diệp đang ngồi ghế lái phụ, đang thắt dây an toàn: “Bây giờ mình đi ăn ở đâu hả mẹ?”
Bà Diệp suy nghĩ một chút nói: “Hôm trước mẹ có nghe bạn mẹ giới thiệu một tiệm cũng ăn ngon, chúng ta đi đến đó ăn thử xem.”
“Vâng ạ.” Thanh Hoà trả lời, khởi động xe lái đến tiệm ăn theo chỉ dẫn của bà Diệp.
Thức ăn trong tiệm làm cũng rất ngon, sau khi ăn xong.
Thanh Hoà cùng bà Diệp thảo luận, sau khi hắn đi thực tập về, cả nhà sẽ cùng nhau ra tiệm này ăn.
…
Đến thương trường to nhất tại thành phố, đi theo yêu cầu của bà Diệp.
Bên trong không chỉ có siêu thị cùng các loại trang phục, đồ trang điểm các cửa hàng mặt tiền, còn có cung cấp khách nhân nghỉ ngơi hưu nhàn khu, bên trong có rất nhiều bán thức ăn cửa hàng.
Sau khi đỗ xe xong, bà Diệp đi trước dẫn đường, đi đến đâu sẽ lựa lựa rồi mua đồ, đồ mua sẽ để cửa hàng vận chuyển về tận nhà.
Mặc dù vui vẻ vì không cần phải xách đồ, nhưng là hắn bị bà Diệp chơi thành trò chơi thời trang, với câu cửa miệng của bà, lâu rồi không sắm đồ mới, thừa dịp này mua thêm đồ cho mùa đông với mùa xuân để đổi không khí cũng được.
Một buổi sáng hắn liên tục đổi không dưới mười bộ đồ, hồn đều mau bay ra.
Đến bữa trưa, đi vào tiệm thức ăn nhanh, dù trong mắt của bà Diệp giống như bao người mẹ bình thường, thì vẫn không nên ăn thức ăn nhanh nhiều quá, nhưng lâu lâu ăn thì không sao.
Lúc đi ăn bữa trưa, được ngồi xuống ghế sau buổi sáng đi hoài cùng liên tục thay đồ, Thanh Hoà vui mừng muốn khóc nhưng cũng không hiện ra ngoài quá nhiều.
Sau ăn xong, ngồi nghỉ trưa tiêu tiêu một chút thức ăn.
Sau đó lại bắt đầu đi mua sắm, lần này không còn là mua đồ nữa mà chỉ là những phụ kiện hoặc vật phẩm ngoài, Thanh Hoà mừng thầm trong lòng, rốt cuộc chỉ thử bị kiện thì chỉ cần đứng đó như ma nơ canh, để bà muốn làm gì thì làm.
Hắn chỉ là cái ma nơ canh thử đồ không hề có cảm xúc.
Cả một ngày bà Diệp cùng Thanh Hoà đi mua đồ vật, hôm nay đi mua đồ còn kinh khủng hơn so với hôm qua, thử đồ xong mua thêm vài đồ cùng mẫu hay thay đổi màu, thử rồi lại mua, mua mua mua không thể khống.
Hệ thống đi theo Thanh Hoà, mặc dù nó không bị bắt trực tiếp tiếp nhận bạo kích như Thanh Hoà, nhưng là chỉ đi theo thôi cả người nó cũng héo.
Hôm qua đi mua cũng chỉ một lát không thấy có chuyện gì, lần này đi cùng bà Diệp một ngày hệ thống muốn phế, hệ thống cùng ký chủ của nó rên r3n rỉ rỉ.
…
Đến chiều tối, bà Diệp cũng thấy mua đồ như thế cũng tạm đủ, nên nói hắn chuẩn bị đi lấy xe đến nhà hàng ăn tối, bà thì điện những người còn lại trong nhà cùng ra ăn.
Lúc vào nhà hàng vào bàn, nói với phụ vụ viên đi đến bảo chờ người nhà đến sẽ gọi sau.
Khi mọi người trong nhà dần đến nhà hàng, ông Diệp cùng Diệp Tịch khi đến nơi, nhìn thấy Thanh Hoà đều đầu qua ánh mắt đồng tình.
Diệp Liên khi đến nơi, thì lại gần bà Diệp, cùng xin những bức hình mà bà chụp khi Thanh Hoà thử trang phục.
Có vài bộ hắn thấy không thể mặc, nên là ra sức cự tuyệt, chứ không sau này trong góc
tủ quần áo của hắn chắc chắn sẽ có vài món ăn bụi.
Lúc đó Thanh Hoà vẫn là lại một lần chắc chắn rằng, phụ nữ dù là ở bất kỳ thế giới nào, đều cũng là sinh vật không thể hiểu nổi, cũng không biết bằng cái sức mạnh siêu nhiên nào mà họ có thể đi mua sắm dạo phố nguyên một ngày như thế mà không hề mệt tí nào, có khi còn hưng phấn hơn.
Thanh Hoà lén lút liếc nhìn bà Diệp, mặc dù bên ngoài bà không hiện rõ, nhưng là cảm xúc của bà hoàn toàn cao hơn so với bình thường, dù là ai cũng có thể nhận thấy được.
Ân? Tịch ca ngươi như thế nào cũng mon men lại chỗ mẹ đi xin hình của ta a!!
Tiểu nhân trong lòng Thanh Hoà ra sức gào thét.
Diệp Tịch nghe thấy Diệp Liên kêu bà Diệp gửi hình của Tiểu Hoà, lúc đó hắn cũng nghe, nên mon men lại gần cũng xin bà gửi cho hắn một phần.
Đó là hạn định bản a!
Ông Diệp bình tĩnh ngồi uống trà gần đó, nghĩ thầm: Ông cũng muốn xem, nhưng là có thể về nhà rồi xem sau, dù sao mấy tấm hình này cũng không thể chạy được.
…
Sau khi ăn tối tại nhà hàng, quay trở về nhà, đồ vật đều đã được vận chuyển đến, người làm trong nhà coi chừng cùng phần loại mang lên phòng.
Bà Diệp nói với Thanh Hoà trước khi vào phòng soạn đồ: “Tiểu Hoà con cứ soạn những gì mẹ nói trước nha, đi biển dù sao cũng làm phòng hộ nhỏ.”
“Vâng.” Thanh Hoà gật gật đầu trả lời bà.
Vào phòng, hắn cùng hệ thống sửng sốt nhìn toà núi còn cao hơn ngày hôm qua.
Chưa kể đến một phần cũng đã được những người làm trong nhà sắp xếp lại, mà nó có thể cao hơn núi đồ hôm qua.
Hắn cùng hệ thống ngao ngán nhìn nhau, rồi nhìn một núi đồ vật.
Vẫn là phải bắt tay vào soạn, hôm nay ngoại trừ mua đồ thì bà Diệp còn mua đồ bơi, kính râm, mũ rộng vành, dép, kem chống nắng, sữa rửa mặt.
Rồi mấy loại mỹ phẩm hắn nhìn cũng không hiểu, nhưng là được bà Diệp mua về chất đống nói rằng là con trai cũng phải biết chăm sóc ngoại hình.
Kem xịt muỗi chống côn trùng, túi đựng sử dụng ngoài, dù sao cũng không thể lúc nào cũng xách cái vali được.
Thật nhiều ai.
Hì hục hì hục dọn xong, sau ngày hôm nay, những ngày còn lại tiếp tục đi vào quỹ đạo.
Một ngày phong phú bình bình đạm đạm trôi qua.
Nhưng không phải của Thanh Hoà.
Thì cũng đến ngày ra biển đi thực tập..