Đêm khuya.
Thanh Hoà đang đi điều tra dọc biên lan can boong tàu.
Hiện tại gió biển thổi mạnh hơn, cũng đã có mưa phùng rồi, với cái đà này có lẽ sẽ có bão mất.
Đi được một lát nghe gần đó có tiếng kêu tên hắn, nhìn xung quanh tìm kiếm thì thấy Dương Khả cùng Từ Mặc đang ở gần đó và phất tay với hắn.
[Hệ thống: Ký chủ thân thân, hai người bọn họ ở đây giờ này không lẽ giống chúng ta đi điều tra vụ này?]
[Thanh Hoà:…!Ân, với cái tình huống này thì không sai đi đâu được.]
Thanh Hoà cũng vô ngữ mà trả lời.
[Hệ thống: Bọn họ đây là ngại sống yên ổn lạp.]
Thanh Hoà bước nhanh đến bên cạnh hai người họ.
“Hai người giờ này còn làm gì ở đây?” Mặc dù cũng biết chuyện gì, nhưng là vẫn phải hỏi cho chắc.
“Hắc hắc hắc, đương nhiên là điều tra vụ việc khi chiều rồi Hoà ca.” Dương Khả cười chột dạ mà trả lời Thanh Hoà, sau đó đúng lý hợp tình mà nói: “Hoà ca ngươi đừng nói ngươi không phải cũng như thế, đi ra ngoài vào giữa khuya cũng chung một mục đích thôi.”
Từ Mặc cũng không phản bác Dương Khả nói.
Thanh Hoà: “…” Hảo a các ngươi, đến đó đừng có Hoà ca Hoà ca mà kêu ta đi cứu.
Thanh Hoà vô ngữ, không để ý đến bọn họ, tiếp tục đi dọc lan can điều tra.
Dương Khả cùng Từ Mặc đi ra đây sớm hơn Thanh Hoà, bọn họ cũng đã đi xem qua hết boong tàu một lần, nên là hiện tại chỉ là đi theo sau Thanh Hoà.
Thanh Hoà đi xa một ít, mới vừa quay đầu lại liền thấy Từ Mặc khuôn mặt dại ra.
Tiếp theo, biểu tình trên mặt của hắn nháy mắt trở nên phi thường thống khổ, như thể đang thừa nhận rất nhiều thống khổ như thế.
“Từ Mặc?” Thanh Hoà kêu hắn.
Làm người sởn tóc gáy chính là, đi ở phía sau hắn Dương Khả cũng lộ ra biểu tình dữ tợn không khác, giống như là rối gỗ bị giật dây mà hướng ra bên ngoài lan can nhảy ra.
“Bùm” một tiếng, lần này Thanh Hoà thấy toàn bộ quá trình có người nhảy xuống biển đến khi bị sóng biển nuốt đi.
Hắn gắt gao nắm chặt lan can, không cho chính mình bị kéo rớt xuống, đồng thời cố gắng giữ chặt Dương Khả lại.
Nhưng là vô dụng, Dương Khả không hề sợ hãi nhảy xuống biển.
Huyết tộc này có năng lực ảnh hưởng đến tinh thần, là khống chế hay là tạo ra ảo cảnh?
Trong lúc hắn cố gắng giữ chặt Dương Khả, thì thấy đằng xa có bóng người.
Hắn tưởng rằng là thuyền viên hoặc đại phó nghe tiếng cảnh báo mà chạy đến, la lớn kêu: “Đại phó, có người rơi…”
Đồng tử Thanh Hoà ngay lập tức co chặt lại khi thấy bóng người ngày càng nhiều, đều là những học sinh.
Mà trên gương mặt của bọn họ đều như Từ Mặc và Dương Khả hiện tại, đều thống khổ mà nhăn nhó lại mặt.
Sau đó là càng nhiều người nhảy xuống biển, hắn cố gắng giữ chặt nhiều người nhất có thể không cho bọn họ nhảy xuống biển.
Rốt cuộc, Thanh Hoà cũng chống đỡ không nổi lực đạo xô đẩy càng ngày càng mạnh, hắn bị đẩy hơn một nửa thân thể ra bên ngoài lan can.
Hệ thống hoảng loạn bay xung quanh, cố gắng kéo hắn lên, nhưng với thân hình nhỏ của nó cũng không làm nên chút sóng gió gì.
Hắn suy nghĩ mọi biện pháp để dừng lại việc này, nhưng đều không có cách giải quyết.
Những cái phao có thể sử dụng, nhưng khó nhất là không thể ngăn chặn bọn họ lao đầu xuống biển được.
Chỉ có thể mong bên cứu hộ nhanh chóng tiến đến trước khi tất cả bọn họ đều chết đuối, hiện tại thuyền cũng gần đất liền, hi vọng sống cũng cao đâu.
[Thanh Hoà: A thống, ngươi ngay lập tức báo nguy cùng đội cứu hộ gửi toạ độ cho họ ngay lập tức đi…]
Làm người tâm phiền ý loạn tiếng cảnh báo vẫn luôn vang lên không ngừng, thần kinh hắn cũng banh chặt càng ngày càng khẩn, thẳng đến kia một khắc…
[Hệ thống: Ký chủ thân thân!!!]
Thanh Hoà bị hoàn toàn xô đẩy đi ra ngoài.
Xong đời.
Bùm!!!
Cảm giác không trọng lực chỉ trong chớp nháy, lực đánh khi rơi vào mặt nước cùng nước biển lạnh lẽo đều khiến người hô hấp dừng lại, cho dù biết phương pháp tự cứu cũng không có bất luận cái gì đường sống mà phản kháng.
Nước biển từ mắt mũi miệng đi thẳng vào, cùng với không khí tồn tại trong khoang miệng đâm vào, bị sặc làm tình huống lúc sau trở nên càng không xong.
Nhất trí mạng chính là theo sát sau đó là…!thân tàu đang lấy tốc độ vô pháp cự tuyệt mà hướng Thanh Hoà đánh tới!
Ở vào một khắc kia trong đầu hắn cũng không còn bất luận ý tưởng gì nữa, không có muốn giãy giụa để cầu sinh, cũng không có gần chết khi tuyệt vọng, tất cả ý niệm phức tạp còn không có thành hình thì đều đã bị phá hủy.
Ở lúc chúng ta cảm thán biển rộng ôn hòa đẹp đẽ là lúc, cũng không thể quên biển rộng bồng bột bộ dáng khi bão tố, chúng ta không thể xem nhẹ uy lực cùng nội tình của biển cả.
…
Trên bờ có cứu hộ cùng nhân viên y tế đến tiếp ứng, tốp năm tốp ba đem hôn mê học sinh cùng thuyền viên đưa lên xe cứu thương.
Bọn họ nhận được báo nguy, liền ngay lập tức cho người đi cứu trợ.
Hiện trường có chút hỗn loạn, một lát cũng tìm không thấy nhóm Thanh Hoà, bất quá dựa theo nhân viên cứu hộ nói, đa số vớt ra gần như toàn bộ những người bị rớt vào trong biển.
Cho nên, hẳn là sẽ không có quá lớn vấn đề đi.
Có nhân viên y tế tiến lại dò hỏi tình huống của nàng, muốn hay không cùng đi bệnh viện kiểm tra.
Tìm kiếm xung quanh một lát vẫn không thấy nhóm bọn họ.
Nàng là Tình Nhan, do yêu thích nhan sắc Thanh Hoà nên bình thường, nàng cũng thường xuyên chú ý Thanh Hoà.
Lần thực tập này do phân theo tổ, nàng tiếc nuối không thể cùng tổ với Thanh Hoà, nhưng thường xuyên chú ý Thanh Hoà, cho nên cũng cùng đó chú ý đến bên trong tổ viên.
Nhưng hiện tại nàng đi tìm kiếm ở toàn bộ chỗ này, nhưng vẫn không thấy nhóm tổ viên Thanh Hoà cùng Thanh Hoà.
Trong lòng nàng cảm thấy thật không ổn, ngay lập tức đi báo đến những người cứu hộ gần đó.
Sau đó, Tình Nhan ngay lập tức đi tìm đến giáo thụ nói lên sự việc này.
…
Trong nhà, tờ mờ sáng hiện tại cũng đều là thời gian ngủ.
“Leng keng leng keng…” Đầu giường di động màn hình đột nhiên sáng, chuông điện thoại reo lên.
Đang ngủ ngon bị quấy rầy, ông Diệp tùy tay tắt đi điện thoại, tiếp tục ngủ.
“Leng keng leng keng…” Nhưng là đối diện di động bên kia, vẫn ngoan cường mà điện lại đây.
Ông Diệp đành phải duỗi tay, đem điện thoại câu lại đây, thay thế bà Diệp nhận điện thoại.
Là giáo thụ trong trường Thanh Hoà.
…
Ông Diệp hoảng hốt ngồi bật dậy, ngay lập tức cơn buồn ngủ không còn gì.
“Cái gì?!” Chính ông cũng chưa nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày phát âm thanh thất thố như thế, giọng nói vang vọng mà ý thức được bà Diệp đang ngủ cạnh nên khó khăn mà dừng lại.
Ông Diệp tắt điện thoại đi.
Ông Diệp sững sờ ngồi tại chỗ, từ trái tim đến cơ thể đến tư duy, đều là cứng đờ.
Như thế nào như thế…
Mà bà Diệp đã bị động tác của ông Diệp đánh thức.
Thanh âm mơ mơ màng màng mà nói: “Ông làm ác mộng sao?”
Ông Diệp cố gắng để đầu óc bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói với bà Diệp: “Không có, bà ngủ tiếp đi, tôi vào thư phòng xử lý chút công việc.”
Sau khi nói xong, ông ngay lập tức xuống giường đi ra phòng ngủ, đi vào thư phòng trên đường đi ông có ghé vào phòng Diệp Tịch lôi đầu hắn dậy cùng đi vào thư phòng.
Ông Diệp: “Chiếc thuyền Tiểu Hoà đi thực tập gặp tai nạn, tất cả mọi người trên thuyền đều được cứu sống.
Nhưng là, Tiểu Hoà cùng nhóm tổ viên và một học sinh khác đều bị mất tích chưa rõ sống hay chết.”
Diệp Tịch đang ngủ, đột nhiên bị phụ thân lôi đầu thức dậy còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Thì đột nhiên bị thông tin từ miệng ông Diệp đổ một cái, đầu đãng cơ: “A?…”
“…”
“Cái gì?!! Ba không đùa con đi, chuyện đùa này không vui đâu ba à!”
Nhưng nhìn sắc mặt ông Diệp không có chút nào là đùa cả.
“Mẹ có biết chuyện này không?”
Ông Diệp lắc đầu: “Không, hiện tại trong nhà chỉ có ta cùng con biết.
Tạm thời đừng để cho mẹ con với Tiểu Liên biết việc này.
Cho đội cứu hộ tổ chức tìm kiếm đi, đến khi không giấu được nữa thì hẳn cho họ biết.”
“Vâng.” Diệp Tịch suy sụp gật đầu đi phân phó người.
Còn ông Diệp thì gọi điện đến ông bạn thân của ông, hỏi sự việc.
Bởi vì chiếc thuyền Tiểu Hoà đi thực tập không bị lật hay hư hỏng, nhưng tất cả người trên thuyền đều nhảy xuống biển.
Toàn bộ sự việc bị che lấp đi, ông nghĩ chỉ có thể là bên kia.
Cùng với nếu cả thuyền bị ảnh hưởng, thì ai là người báo nguy cùng đội cứu hộ đến giải cứu.
Bởi nếu là bọn họ giải cứu, thì chắc chắn sẽ không có thông tin gì về việc này bị rò rỉ ra ngoài, nhưng hiện tại còn lộ ra chút đỉnh.
Bà Diệp đứng ở ngoài cửa thư phòng hoảng hốt khi nghe sự việc, bà lấy tay che lại miệng ngăn không cho tiếng nấc nghẹn ngào vang lên.
Bà Diệp ngay lập tức chạy về phòng đóng cửa lại, cả cơ thể ngã vào trên cửa, hai chân không chống đỡ nổi tuột dần xuống ngồi bệt dưới sàn.
Hai hàng nước mắt bà chảy dài trên khuôn mặt, trong đôi mắt chứa đầy sự bi thương đau khổ.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, mẹ sẽ ngăn cản không cho con đi.
Ông trời ơi, hãy phù hộ cho Tiểu Hoà có thể sống sót..