“Thực tập…!Chúng ta rớt rồi sao?!!” Dương Khả thảm thiết kêu rên.
Từ Mặc trong bình tĩnh mang theo tang thương: “Không sai, chúng ta muốn rớt.”
“Không sao! Bởi vì, lúc trước chúng ta biểu hiện tốt và bị ngoài ý muốn, chỉ yêu cầu đi theo tổ số liệu bổ sung số liệu để báo cáo, giáo sư nói tìm cơ hội đi theo ban khác, đi thêm một chuyến liền có thể.” Thanh Hoà mở miệng nói việc giáo sư vừa cùng hắn thông báo, an ủi hai người.
Tại một tuần kế tiếp, Thanh Hoà làm rất nhiều chuyện.
Đơn giản nhất chính là báo cáo thực tập của hắn.
Thanh Hoà mang lên hai cái đội viên, cùng học sinh ban khác cùng nhau đi viên mãn hoàn thành thực tập lần này.
Sau đó, Thanh Hoà vào một ngày theo thường lệ đi làm nhiệm vụ.
Lần này là một nhóm huyết tộc, đều chỉ là những huyết tộc yếu kém tổ hợp lại với nhau đi săn mồi.
Thanh Hoà một chân đạp lên trên ngực một người, thanh đao đặc chế vừa nhận được từ nhiệm vụ trước dứt khoát lưu loát giải quyết địch nhân cuối cùng.
Toàn thân hắn cơ hồ bắn đầy máu, quần áo, gương mặt thậm chí ở trên tóc đều có vết máu văng lên.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng bước chân dẫm lên cành gỗ.
Thanh Hoà nghe thấy động tĩnh lập tức cảnh giác nhìn qua nơi phát ra âm thanh, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo chờ đợi địch nhân xuất hiện.
Nhưng bóng người từ bóng ma xuất hiện, lại là người mà Thanh Hoà không tưởng tượng tới…
…
Diệp Liên hôm nay cố ý trở về sớm, kỳ thật cũng không phải sớm bao nhiêu.
Lúc nàng trở về nhà cũng đã qua giờ cơm, cả nhà đã ăn cơm vì nàng có nói bản thân về trễ, Diệp Liên bước về phòng tắm rửa.
Sau đó, gấp không chờ nổi mà cầm lấy túi đồ nàng đặt trên bàn đi qua phòng Thanh Hoà.
Trùng hợp hôm nay Thanh Hoà đi làm nhiệm vụ, nên hiện tại hắn đang ở tại dưới gara nhà đang chuẩn bị xuất phát.
Diệp Liên gõ cửa mãi vẫn chẳng thấy hồi âm, nàng có chút lo lắng nên vừa nói “Chị đi vào nha?”, sau đó mở cửa phòng Thanh Hoà.
Vì bình thường giờ này ít khi sẽ có người qua tìm, nên Thanh Hoà cũng đã quên phải khoá cửa, Diệp Liên nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Đối mặt nàng là căn phòng trống rỗng, làm gì có em trai nàng ở đây mà trả lời.
Diệp Liên có chút hoảng hốt, nàng đi vào kiểm tra phòng vệ sinh, nhưng vẫn không có người.
Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng cửa gara nhà vang lên, kế tới là tiếng động cơ xe nổ vang tại giữa đêm thanh vắng.
Diệp Liên lập tức chạy lại bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy đứa em trai nàng đang kiếm đang cưỡi trên xe, tiếng động cơ gào rú mà chạy xa!
Diệp Liên bất ngờ nhìn đuôi xe chỉ trong chớp mắt đã đi tới cuối con phố, quẹo một cái mất bóng dáng.
Lúc này nàng hoàn hồn chạy xuống gara khởi động chiếc xe yêu của mình, nhanh chóng đuổi theo Thanh Hoà.
Cho dù nàng có lái xe nhanh, những cũng nhanh chóng mất dấu Thanh Hoà, chỉ đành tiếc nuối mà hạ tốc độ xe chậm rãi dạo xung quanh thành phố coi như an ủi trái tim sau khi chơi rượt đuổi tốc độ.
Cũng may là tiểu Hoà chỉ chạy ở những đường không có theo dõi, nên nàng cũng may mắn mà không bị cảnh sát giao thông đuổi theo…
…!Thằng bé này có phải hay không có chút quen tay a?
Lúc Diệp Liên cảm thấy bản thân hóng gió đủ lâu, dự định về nhà ở trong phòng Thanh Hoà hù doạ hắn, thì bên trong con hẻm bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng kêu cứu.
Diệp Liên giật mình nhìn lại, bên trong hẻm không bị đèn đường chiếu sáng một màu đen kịt, bên trong vang lên tiếng la hét, r3n rỉ xin tha cùng tiếng thịt va chạm.
Nàng có chút sợ hãi, mở điện thoại gọi điện báo cảnh sát, sau khi cúp điện thoại vẫn còn chần chờ chưa rời đi.
Nàng trực giác bên trong có cái gì, chỉ cần nàng đi đến đó…
Diệp Liên vẫn là sợ hãi không dám đi, cho dù trong lòng nàng bị tò mò cào ngứa khắp lòng, nhưng nàng vẫn không dám mạo hiểm bản thân.
Nàng sợ, nếu nàng có việc gì thì cả nhà nàng sẽ đau khổ…
Vẫn là chờ cảnh sát tới đi! Trong lòng quyết định như vậy, Diệp Liên ngồi trong xe không mở đèn, nàng nhờ bóng đêm che lấp nên người bên ngoài không biết có người ngồi bên trong.
Âm thanh trong hẻm dần nhỏ đi gần như không còn, sự tò mò trong lòng nàng lại lần nữa trỗi dậy.
Hiện tại đi xem chắc không sao đâu nhỉ?
Bọn họ có lẽ đã đánh xong rồi, nàng chỉ đi tới nhìn từ xa thôi, chắc không sao đâu…!Nhỉ?
Trong lòng rối rắm, Diệp Liên vẫn là quyết định xuống xe cố gắng không phát ra âm thanh đi đến trong hẻm.
Nàng thấy bên trong như diễn ra một hiện trường xô xát, người người ngã xuống đất dưới bóng đêm không rõ sinh tử.
Chính giữ đứng một người thanh niên, dưới chân hắn đang đạp trên ngực một người đàn ông, sau đó thanh đao trên tay thanh niên lưu loát cắt cổ người đàn ông.
Máu lập tức phun ra văng lên ống quần thanh niên, Diệp Liên hoảng sợ bụm chặt miệng bước chân lùi lại ý đồ rời đi.
Nàng biết nàng làm quyết định sai rồi! Nếu bị bắt lấy sẽ bị giết!!
Nhưng, ông trời như cùng nàng đối nghịch, bàn chân nàng dẫm trúng cành cây vang lên âm thanh.
Thanh niên nghe thấy, ánh mắt lạnh lùng lập tức nhìn qua, sát khí như nặng ngàn cân đè ép lên nàng!
Sẽ bị giết!!
Chạy nhanh! Phải nhanh chóng chạy trốn!!
Chỉ cần nàng chạy khỏi con hẻm…!!
Nhưng bàn chân nàng không nghe sai sử mà đứng tại chỗ, đối mặt thanh niên cơ thể nàng thế nhưng lại bước về phía trước!
Diệp Liên trong lòng sợ hãi, nhưng khi nàng bước về phía trước vài bước, nàng liền thấy được…
Tiểu Hoà!!!
Cùng ngày thường Diệp Liên chứng kiến tiểu Hoà khác một trời một vực, ánh mắt sắt bén giống như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, nguy hiểm mà lại mỹ lệ.
Đây là Diệp Liên chưa từng nhìn tới Diệp Thanh Hoà, cũng là một mặt mà Thanh Hoà chưa từng muốn gia đình nhìn thấy.
Một khắc này, khí thế làm người bản năng sợ hãi lập tức sụp đổ, Thanh Hoà hoảng loạn chà lau vết máu của địch nhân dính trên người, vết máu dưới sự hoảng loạn của hắn càng lau càng loan lổ nhiều hơn.
Thanh Hoà ở sợ hãi, bởi vì…
Liên tỷ là một người tốt, sẽ vì người khác đau khổ mà bi thương, chị ấy còn làm một vị luật sư giành lấy sự công bằng, có thể nghĩ chị ấy sẽ không chấp nhận em trai của mình là kẻ giết người.
Cho dù người này là huyết tộc.
Sẽ bị chán ghét đi…
Bàn tay hoảng loạn của Thanh Hoà cũng dừng lại khi nghĩ đến đây, hiện tại cho dù lau chùi thế nào thì trên tay hắn cũng đã dính máu.
Thanh Hoà cúi đầu, bóng ma che giấu đi biểu tình của hắn.
Diệp Liên nhìn đứa em trai trước mắt, ban đầu nàng có chút khiếp sợ khi biết thanh niên có thể là tên giết người lại là em trai của mình.
Nhưng khi thấy tiểu Hoà nhìn thấy nàng, trong mắt hoảng loạn không hề che giấu tay chân hoảng loạn, nhưng sau đó lại trầm mặc im lặng.
Nàng biết có lẽ em trai nàng lại hiểu lầm, Diệp Liên bước về phía trước, giọng ôn nhu dò hỏi: “Tiểu Hoà, em có bị thương không?”
Thanh Hoà bất ngờ, không thể tin tưởng mà ngước mắt nhìn người trước mắt, có chút ngập ngừng giọng nói khàn khàn nói: “…!Không…!Không có.”
“Như vậy thì tốt rồi.” Diệp Liên thở phào nhìn đứa em trai trước mắt, sau đó hỏi: “Tiểu Hoà, có thể cho chị biết sự việc không?”
Tại sao lại tin tưởng hắn?
Sau đó, chưa đợi thiếu niên trong mắt đầy hoang mang nói gì, nàng như có thể đọc tâm mà nói tiếp: “Vì em là em của chị!”.