Như đã hẹn, khi trời vừa chập tối thì Ngọc Nghi và Hoài Chiêu đã chuẩn bị đến nhà hàng gần đó để ăn tối.
Sau khi vào lại cabin để lấy ví tiền bỏ quên, Ngọc Nghi trở ra bãi biển, nơi mà Hoài Chiêu đang đứng chờ cô.
“Xong rồi à?” Thấy cô bước tới gần, Hoài Chiêu quay sang nhìn cô với nụ cười dịu dàng trên môi.
Do thời tiết ban đêm ở đây khá lạnh nên Hoài Chiêu đã mặc thêm áo khoác ngoài. Ngọc Nghi nhìn cô ấy, hơi lạc lõng trong dòng suy nghĩ. Gần đây cô có để ý rằng, hình như Hoài Chiêu đã cao hơn cô một chút rồi, trong khi rõ ràng lúc còn lớp 10 thì chiều cao của họ cũng không chênh lệch nhau là bao.
“…Ừm, làm cậu phải chờ rồi.”
Hoài Chiêu trông hơi, không, cô ấy trông rất ổn.
Người duy nhất không ổn ở đây chính là Ngọc Nghi, cô đang cảm thấy rất lo lắng và hồi hộp, nhưng xen lẫn vào đó cũng có chút chờ mong.
Hoài Chiêu tiến một bước về phía cô, để lại một vết giày trên cát. Ánh mắt cô ấy dán chặt vào cô, như thể đang muốn xuyên qua nó mà tìm được điều gì đó.
Rồi cô ấy nâng một tay lên trước mặt cô, cười hỏi: “Đi chứ?”
Ngọc Nghi cũng mỉm cười, cô không ngần ngại mà nắm lấy bàn tay đang đưa lên của người kia: “Ừm, đi thôi. Hôm nay mình là người hộ tống, cậu chỉ cần đi theo mình là được!”
Trái tim Ngọc Nghi đang dần bối rối hơn, cô buộc phải dùng những lời nói vô tư thường ngày để che đậy nó.
“Mày không thể thế này được, Nghi à! Hôm nay mày phải ghi điểm thật tốt với Hoài Chiêu!”
Dường như có rất nhiều Nghi mini đang gào thét trong đầu cô.
Lát sau, cả hai đã đứng trước một nhà hàng cao cấp. Nhà hàng nằm đối diện trực tiếp với biển, được bao quanh bởi một vòm cây cọ dài, khiến nó trông như một tòa cung điện nhiệt đới.
Sau khi thu xếp vài thủ tục cần thiết với quầy lễ tân, Ngọc Nghi và Hoài Chiêu nhanh chóng được nhân viên đưa đến một phòng riêng với máy điều hòa và cửa kính một chiều.
“Cậu đặt cả phòng riêng cơ à? Lát nữa tôi sẽ không bị nhà hàng bắt ở lại rửa bát chứ?” Dường như đang rất có tâm trạng nên Hoài Chiêu mới có thể nói đùa như vậy.
“Không bị sao đâu mà, cậu yên tâm đi.” Ngọc Nghi hất mặt lên và cười đắc chí.
Chẳng bao lâu sau thì bồi bàn đã bắt đầu lên món. Ngọc Nghi bảo người kia nếm thử một ít cá hồi sốt cam, Hoài Chiêu liền làm theo, hơn nữa còn gật đầu khen ngon.
Để bầu không khí thêm phần lãng mạn, Ngọc Nghi đã yêu cầu trước với nhà hàng là hãy phủ khắp căn phòng bằng những cánh hoa hồng đỏ rực. Nhưng dường như cô tính sai mất rồi, Hoài Chiêu hoàn toàn không hề để ý hay thắc mắc tại sao chúng lại ở đây mà chỉ tập trung vào chất lượng món ăn và thái độ phục vụ.
Thôi thì cô ấy vui là được.
Bóng đêm dần dày đặc hơn trên bầu trời. Những tia sáng dịu dàng từ mặt trăng xuyên qua từng đám mây, gần giống như một lối đi dẫn tới thiên đường trong truyện cổ tích.
Hai người cùng nhau đi dạo dọc bờ biển sau bữa tối, tiếng sóng ngày một vang to hơn bao giờ hết.
Ngọc Nghi choáng váng trước khung cảnh hiện tại. Bóng đêm khiến mọi thứ trở nên mờ ảo hơn, vừa gần mà lại vừa xa, bãi biển vắng người và mái tóc đen dài đang nhẹ nhàng lay động theo từng làn gió lạnh.
Người ấy khẽ vươn tay lên và giữ cho mái tóc mình khỏi bị rối tung, mắt nhìn chằm chằm vào điểm giao nhau giữa mặt biển và bầu trời.
Từng ánh mắt, cử chỉ và hành động của cô ấy lọt vào mắt Ngọc Nghi, khiến cô cứ mê mẩn trong từng giây phút trôi qua.
Khoảnh khắc hiện tại giống như sẽ tồn tại vĩnh cửu, nhưng lại cũng như chỉ là phù du.
Cứ như, cô gái trước mặt cô, sẽ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Hoài Chiêu…!” Trước khi kịp sắp xếp lại lý trí và cảm xúc của mình, thì cơ thể Ngọc Nghi đã tự di chuyển và ôm chặt cô gái ấy vào trong vòng tay mình.
Ngọc Nghi vùi đầu vào vai Hoài Chiêu, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm của người ấy, khiến cô không sao dứt được những dòng suy nghĩ miên man.
“Cậu ấy gầy quá, tay cậu ấy có thể sẽ gãy nếu mình ôm quá chặt. Rõ ràng là có vẻ cao hơn mình, nhưng lại trông thật nhỏ bé…”
“N-Nghi?” Hoài Chiêu chỉ giật mình và gọi tên cô, nhưng cũng không vùng vẫy ra khỏi cái ôm, “Tự nhiên cậu làm gì thế?”
Ngọc Nghi không biết phải nói sao với Hoài Chiêu, bởi chính cô cũng không hiểu bản thân đang làm gì lúc này.
Nhưng vì một lý do nào đó mà cô đã trả lời cô ấy rằng: “Vì cậu…” Ngọc Nghi hít một hơi thật sâu khi mũi chỉ cách gáy cô ấy chưa đến một đốt ngón tay, cô có thể nghe rõ nhịp tim đang đập liên hồi của bản thân, “…Trông như sắp biến mất vậy.”
Hoài Chiêu không nói gì, mà thay vào đó là khẽ chạm vào cánh tay đang ôm lấy cô ấy của Ngọc Nghi, chậm rãi vuốt ve nó như muốn trấn an cô: “…Sẽ không đâu.”
Cô ấy nói nhỏ quá, gần như là tiếng thì thầm, khiến Ngọc Nghi không khỏi nghi ngờ tính chân thực của nó: “Có thật không?”
“Thật mà.” Giọng điệu của Hoài Chiêu giống như một người mẹ hiền an ủi đứa con nhỏ đang nổi cơn thịnh nộ của mình, dịu dàng và trìu mến vô cùng.
Phải mất lúc lâu, không rõ là bao nhiêu, Ngọc Nghi mới giảm bớt lực tay nhưng vẫn không để Hoài Chiêu thoát khỏi cái ôm của mình. Cho đến lúc đó, Hoài Chiêu không nói gì và cứ tiếp tục vuốt ve cánh tay cô.
Lại phải mất thêm ít phút nữa Ngọc Nghi mới lưu luyến rời khỏi cái ôm và tiến đến bên cạnh Hoài Chiêu: “Hoài Chiêu…”
Đã đến lúc cô phải nói ra tình cảm mà mình dành cho cô ấy!
“Ừ?” Hoài Chiêu khẽ nghiêng người về phía cô và mỉm cười.
“…Mình đã luôn lo sợ, sợ rằng cậu sẽ nhìn thấu được những cảm xúc trong tim mình. Nhưng mình không thể che giấu nó, và cũng không muốn phải che giấu.” Ngọc Nghi siết chặt nắm tay, lấy hết dũng khí nói, “Mình đã từng sợ phải đối mặt với kết quả và không muốn phải mạo hiểm mối quan hệ giữa chúng ta, nhưng linh cảm đã mách bảo rằng, nếu mình cứ tiếp tục như thế, thì mình sẽ thật sự bỏ lỡ cậu.”
“Cậu có biết không, kể từ ngày nhận ra bản thân có tình cảm đặc biệt với cậu, mọi chuyện mà mình làm…đều chỉ là để được gần cậu thêm một chút.” Cô xúc động đặt hai tay lên vai của Hoài Chiêu, “Nhưng cậu thì một chút cũng chẳng để tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt, làm biết bao dịu dàng của mình đều như muối bỏ biển cả rồi.”
Trái tim Ngọc Nghi bức bối vô cùng, cổ họng cô như đang có một ngọn lửa thiêu cháy, nhưng dù vậy, cô vẫn phải nói ra điều này một cách thật rõ ràng. Dòng suy nghĩ lại trôi về khoảnh khắc mà cô cho rằng Hoài Chiêu sẽ biến mất khỏi mình, Ngọc Nghi đã siết chặt lấy vai cô ấy, chân thành bày tỏ:
“Mình thích cậu! Mình yêu cậu! Không phải là sự yêu thích giữa những người bạn bình thường. Mà mình…yêu cậu, giống như tình cảm giữa những đôi nam nữ với nhau…”
“Vậy nên, cậu cho phép mình…yêu cậu nhé? Mình có thể, làm bạn gái cậu không?”