Thật hỗn độn.
Đó là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Hoài Chiêu khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày khai giảng, cô vẫn không có một người bạn nào trong lớp mới, nhưng cô cũng không có ý định đó. Cô biết Ngọc Nghi vẫn luôn rình rập trước cửa lớp cô, thế nhưng cô lại không cách nào đối diện được với cô ấy.
Giá như Ngọc Nghi chỉ muốn làm bạn với cô thôi thì tốt biết bao…
Quay lại thực tại, với tư cách là trưởng ban kỷ luật nên Hoài Chiêu được yêu cầu phải tuần tra một lượt quanh trường để đảm bảo vấn đề an ninh đầu năm của trường. Thật ra việc này cũng không khó, cô chỉ cần đi loanh quanh và lạnh mặt cảnh cáo một vài học sinh vi phạm nội quy là được.
Vừa hay có thể giúp cô trút bỏ được cảm giác khó chịu trong lòng.
Hoài Chiêu đã làm trưởng ban kỷ luật ngay từ năm lớp 10, không hiểu vì sao nhưng mọi người đều rất tín nhiệm cô. Dẫn dắt thêm vài thành viên trong ban đi tuần tra, thỉnh thoảng kiểm tra cặp sách của các học sinh khác, Hoài Chiêu thật sự khá hài lòng với những loại nhiệm vụ mà người khác cho rằng rất nhàm chán và áp bức này.
Cùng với sự xinh đẹp, phong thái lạnh lùng và thành tích học tập của Hoài Chiêu đã trở thành mục tiêu nhận được cả sự ngưỡng mộ lẫn ác cảm từ các học sinh khác.
“…Chuyện gì đây?”
“…”
Cô gái trước mặt không trả lời câu hỏi của cô, thậm chí là không có phản ứng nào. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đám người chất thành đống nằm sõng soài trên mặt đất. Hoài Chiêu còn loáng thoáng nghe được tiếng chửi rủa khe khẽ của đống “thi thể” kia.
Bầu trời cuối chiều một màu đỏ ối, màu đỏ nhuộm lên cả bộ đồng phục và khuôn mặt của cô gái kia.
Hoài Chiêu thở dài.
Hình như gần đây cô có nghe các bạn nữ trong lớp bàn tán về một người được gọi là trùm trường gì đó, vì hay cùng bạn bè tụ tập quậy phá và thi thoảng còn đánh nhau, nên đã phải lao động công ích cho đến hết kỳ nghỉ hè nếu muốn được lên lớp.
“Bùi Thu Nguyệt lớp 12-8, phải không?” Cô gái kia không nói gì, còn Hoài Chiêu thì vẫn tiếp tục ghi chép vào sổ kỷ luật, “Cậu đã vi phạm ít nhất 5 nội quy ở tình huống hiện tại. Có lẽ cố vấn của trường sẽ sớm mời cậu lên văn phòng.”
Cô gái được gọi là Thu Nguyệt quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Hoài Chiêu: “Ồn quá đấy!”
Hoài Chiêu bình tĩnh tiến lại gần đống người nằm rạp dưới đất, đều là nữ, nhưng vài người trong số đó khá là quen mắt, khiến cô buộc phải lục lại ký ức của mình.
“Là người đó đấy, hồi nãy mình thấy cậu ta bị thầy Khang đưa vào văn phòng.”
“Cậu ta phạm tội gì thế?”
“Nghe đâu là do gian lận trong kỳ thi vừa rồi.”
“Eo ôi, cũng gan thật chứ nhỉ.”
À, là những người khuyết não từng bàn tán sau lưng Ngọc Nghi.
Thế là Hoài Chiêu tiếp tục viết thêm vào sổ tay, không thèm đếm xỉa đến người bên cạnh nữa.
Thu Nguyệt nhìn cô với vẻ đầy kỳ quái: “Cô làm cái gì thế?”
Hoài Chiêu di chuyển xung quanh, mắt không rời khỏi quyển sổ tay: “Ghi lại tên của những học sinh vi phạm nội quy này, có lẽ họ cũng sẽ được cố vấn mời vào cùng cậu.” Nói rồi cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ ngầu như mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào mình của người kia, “…Nếu không muốn, tôi sẽ sắp xếp một cuộc họp riêng cho họ.”
Lại khẽ thở dài một hơi, Hoài Chiêu gấp quyển sổ lại và cho vào túi áo khoác. Cô xoay người định rời đi, chợt cổ tay bất ngờ bị một người dùng sức kéo lại.
“Chuyện gì?” Hoài Chiêu nhanh chóng hất được tay người kia ra, lạnh giọng hỏi.
Không giống với lúc nãy, đôi mắt kia giờ đây trông đầy bối rối chứ không còn là giận dữ nữa: “Tại sao… Cô cũng ghi tên họ?”
Dù đang rất muốn trở về, nhưng vì nghĩa vụ, Hoài Chiêu buộc phải kiên nhẫn trả lời: “Tôi không hiểu cậu hỏi vậy là ý gì, nhưng những học sinh đó cũng đã vi phạm nội quy khi sử dụng bạo lực ở trường.”
“Ngay cả khi họ nằm dài dưới đất thế kia à?”
“Chuyện đó quan trọng sao? Hay là tôi cần gọi xe cấp cứu giúp họ?”
Người kia chớp mắt hai cái, trông có vẻ khá sửng sốt, cô ấy bực dọc vò rối mái tóc của mình: “Trời ạ, cái trường gì mà toàn một đám kỳ quặc.” Rồi lại lần nữa nhìn thẳng vào Hoài Chiêu, “Theo lẽ thường thì, người nào bị thương thì sẽ được coi là nạn nhân và vô tội chứ nhỉ?”
Vì đây đã là câu hỏi vô nghĩa thứ tư nên Hoài Chiêu cảm thấy khá khó chịu. Bây giờ cô chỉ muốn quay lại ban kỷ luật, lấy cặp và đi về nhà ngay.
Cứ xoay người mãi cũng thấy mệt, do đó Hoài Chiêu đã trả lời mà không thèm nhìn người kia: “Nội quy không quy định nhiều như vậy. Nhưng có điều họ sẽ hiểu rõ là cậu, và cả bọn họ nữa, đã tham gia vào vụ lộn xộn này. Nên cả hai bên đều được xem là có tội.”
Thu Nguyệt bị nghẹn lại, rất lâu sau không nói gì.
Thấy người kia cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, Hoài Chiêu thầm thở phào trong lòng và cất bước chuẩn bị rời đi.
Lúc này đằng sau lại vọng đến tiếng hỏi thật khẽ: “Tại sao cậu lại tốt với tôi?”
“Sao cậu lại đối xử tốt với mình như vậy?”
Bước chân Hoài Chiêu thoáng khựng lại.
Một khuôn mặt sáng ngời với nụ cười tươi tắn trên môi bất ngờ xuất hiện trong tâm trí cô, khiến cô không kìm lòng được mà mỉm cười: “Chắc là do hâm mộ nhỉ. Tôi nghĩ cậu đã làm khá tốt khi có thể bảo vệ bản thân trước nhiều người như vậy. Nhưng việc cậu làm có thật sự là tự vệ hay không, nhà trường sẽ tự có cách đánh giá.”