Năm cơ giáp xe tăng đã thành công gặp gỡ đội Thích Tư Thành, chỉ là trong tình cảnh không mấy vui vẻ gì, hàng trăm hàng ngàn vật nhiễm vật đang rượt theo phía sau, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn ngoạn mục bên ngoài tòa tháp căn cứ.
Vật ô nhiễm nhiều đến nối các cơ giáp sư không còn cách nào khác phải đổi hướng, quay đầu bỏ chạy.
Nhìn thấy Thích Tư Thành, nhưng trái ngang mà Triệu Nhạc Kiệt đã trải qua ngày hôm nay liền dâng lên trong lòng, hắn hưng phấn hét lên như gặp được niềm an ủi: “Lão đại!”
Thích Tư Thành: “Chuyện này là như thế nào vậy?”
Hồ La Bố: “Duma mấy người điên hết rồi à! Hết chuyện để làm rồi sao mà lại đi đâm đầu vào đám ô nhiễm này! Mau tắt ngay cái lồ ng chói mù mắt kia đi!”
Triệu Nhạc Kiệt: “…… Không đóng được, tôi phải lôi kéo.”
Chẳng lẽ hắn không muốn đóng sao!? Nhưng thứ này không thể đóng được.
Hoắc Diễm vừa tiến đội đã gặp được người quen: “Ô, chẳng phải đội trưởng Thích và đội phó Hồ đây sao? Trùng hợp quá!”
Thích Tư Thành chú ý tới Hoắc Diễm, Hoắc Diễm là đội trưởng KID, cũng là kẻ cầm đâu: “Đội trưởng Hoắc, tình hình này là sao vậy?”
“Đội đột kích của bọn tôi đã đến gần tháp trạm cơ sở.” Hoắc Diễm vừa phi vừa giải thích, ánh sáng nhấp nháy vẫn chưa dừng lại “Bọn tôi chịu trách nhiễm dẫn dụ vật ô nhiễm để bên kia có cơ hội đột nhập.”
Dẫn dụ vật ô nhiễm vật……?
Thích Tư Thành hơi hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy đàn ô nhiễm đang chạy bên dưới cơ giáp. Cuối cùng anh cũng hiểu được mục đích hành động của những chiếc cơ giáp xe tăng này: “Phương pháp này quá lãng phí năng lượng, hơn nữa còn hành động vào ban đêm ——”
Triệu Nhạc Kiệt: “Lão đại, đủ dùng đấy ạ, giờ bọn em đang tràn trề năng lượng lắm.”
Hồ La Bố trong suốt chặng đường chắt chiu năng lượng nhất có thể cũng đã tiêu hao 30%, nghe đến đó hắn đã rất sốc: “Mấy người lấy năng lượng ở đâu ra vậy!?”
“À, trong đội bọn tôi có một cậu bạn đã có cách tạo ra trạm sạc năng lượng tạm thời. Năng lượng của các cậu còn đủ dùng không? Đúng lúc bọn tôi đang quay về đây, sẽ dẫn các cậu đến đó.” Hoắc Diễm thành thạo bắt đầu kéo người “Để tôi kéo mấy cậu vào kênh trước đã, nơi này tín hiệu lúc có lúc không, đề phòng nhỡ đâu mất liên lạc.”
Hồ La Bố: “Trạm sạc năng lượng???”
Triệu Nhạc Kiệt khụ một tiếng: “Là tạm thời trưng dụng nguồn năng lượng của khu phòng thủ.”
Giọng nói ồn ào, khung cảnh chiến đấu lung tung lộn xộn.
“Quý Thanh Phong, đi vào đây!”
“Đến đây, đến đây! Để tôi kiếm chút chiến lợi phẩm đã!”
“Mau lên, bên ngoài có vật ô nhiễm đang chạy đến rồi! Dù gì cũng phải tiến vào trạm cơ sở chứ!”
Thích Tư đã đi làm nhiệm vụ nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn như vậy. không có bất cứ kế hoạch nào, giống như đang tái hiện lại cảnh tượng chiến đấu thời cổ đại vậy. Anh và mấy người Hồ La Bố bất đắc dĩ phải tham gia vào cuộc chạy trốn, vừa bay vừa nghe giọng nói của những người khác truyền đến trong kênh liên lạc.
Toàn bộ khu vực xung quanh tháp cao như mất kiểm soát, mỗi cơ giáp sư tự mình chiến đấu, mục tiêu rõ ràng và duy nhất chính là xông vào được tháp cao trạm cơ sở.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có một số cơ giáp sư xâm nhập vào được bên trong tháp cao.
Lúc Ứng Trầm Lâm xông vào tháp căn cứ, bảy người trong đội đột kích bọn họ đã an toàn tiến vào, để lại đám gây ô nhiễm bị cô lập bên ngoài vòng phòng thủ “Chương trình khôi phục đang ở trong phòng điều khiển, ba người hãy đi đến đó, những người khác chờ hỗ trợ.”
“Hãy chú ý đến phòng thí nghiệm bên trong căn cứ.”
Lúc này, Ứng Trầm Lâm bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp kèm theo tín hiệu tít tít, sau đó anh thấy cơ giáp tương ứng — Tật Phong – QSC.
Ứng Trầm Lâm: “Tại sao?”
Thích Tư Thành liếc nhìn nơi phát ra âm thanh thì thấy đó là chiếc cơ giáp cấp A chưa gặp bao giờ của căn cứ KID, chia sẻ thông tin tình báo mà mình có: “Trong phòng quan sát có một phòng thí nghiệm đang có Độc anh túc sinh trưởng, họ nuôi trồng một số lượng lớn vật ô nhiễm cấp B ở đó. Chúng tôi nghi ngờ rằng lý do khiến nhiều chất ô nhiễm tập trung gần tháp căn cứ là do đặc tính của nó.”
“Đã biết.”
Khi nghe được phản hồi từ bên kia, Thích Tư Thành đang định đưa thêm nhắc nhở, nhưng tín hiệu cơ giáp bên kia đã tắt ngúm, cho thấy người đó đã rời khỏi cơ giáp.
Trong kênh thông tin hỗn loạn, nhưng giọng nói của người này lại rất rõ ràng, dường như cậu ta đang chỉ dẫn nhóm cơ giáp sư này “Chỉ huy của mấy cậu là KID -14258 à?”
“Chỉ huy? Anh nói đến cậu bạn Ứng hả?”
“Không phải đâu, hai đội ngũ phân ra đều có chỉ huy hết.”
“Đại ca Ứng đã giúp lập kế hoạch tác chiến.”
“Ứng?” Thích Tư Thành thoáng chần chờ: “Đội trưởng Hoắc, đây là thành viên mới trong đội à?”
Hoắc Diễm đúng lúc cũng đang ở đây “Cậu hỏi chuyện này làm gì? Cậu nhóc này vừa mới đến căn cứ bọn tôi. Làm sao? Muốn trộm người đi à? Không được đâu, Sếp bọn tôi còn lâu mới đồng ý.”
Thích Tư Thành trước đó cũng từng dò hỏi qua mấy người KID Hoắc Diễm, nhưng đều bị đối phương từ chối, anh nói: “Nếu tôi hỏi thì anh sẽ trả lời à?”
Hồ La Bố cũng tò mò: “Từ Nghiêu Quân rời khỏi KID rồi đúng không? Đây là thương pháo mới đến hả?”
“Không phải.” Hoắc Diễm đơn giản nói: “Cậu ta lái cơ giáp cận vệ.”
Thích Tư Thành chú ý đến trên kênh thông tin có một tín hiệu cơ giáp cũng tối đèn, cũng là cơ giáp cấp A đến từ KID, một người nữa là ai?
Ứng Trầm Lâm rời khỏi khoang điều khiển, đeo thiết bị cách ly vào rồi lập tức huyển hướng đi về phía phòng thí nghiệm.
Dữ liệu nhiệm vụ đã được tải lên quang não, vị trí phòng thí nghiệm phương cũng nằm ở bên trong. Địa hình của tháp trạm cơ sở phức tạp hơn nhiều so với khu vực phòng thủ, vừa đi anh vừa lướt qua thông tin về Độc anh túc, vật ô nhiễm cấp B, sau khi nhìn xong, anh nhíu mày lại.
Độc anh túc, vật ô nhiễm cấp B, vốn là những sinh vật mỏng manh nhưng chúng vẫn có thể tồn tại trong tự nhiên nhờ sự hấp dẫn bẩm sinh.
Loại dụ dỗ này chỉ có tác dụng với các vật ô nhiễm. Dựa vào đặc tính đó, chúng có thể hấp dẫn ô nhiễm vật, tạo ra ảo giác, dễ dàng lừa gạt đến gần rồi hấp thụ chất dinh dưỡng để tồn tại.
Nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là vật ô nhiễm cấp B, nếu gặp phải vật ô nhiễm cấp cao hơn cũng sẽ không có năng lực phản kháng.
Mà quay chung quanh tháp cao không thiếu vật ô nhiễm cấp A, xét theo nguyên tắc phân cấp chất gây ô nhiễm, điều này không có ý nghĩa gì cả.
Chẳng mấy chốc, Ứng Trầm Lâm đã chạy đến tầng ba, phòng thí nghiệm trồng Độc Anh túc cấp B nằm ở cuối hành lang.
Đang định bước tiếp thì bỗng nhiên phía sau có người giữ chặt vai mình.
Ứng Trầm Lâm nhanh chóng phản ứng bằng một đòn tay ra phía sau, cánh tay máy đánh vào tay người kia, lúc này mới thấy được một người.
Du Tố nắm lấy cổ tay Ứng Trầm Lâm kéo sang một bên: “Phản xạ tốt đấy.”
Ứng Trầm Lâm thấy rõ mặt người kia, liền rút tay về: “Sao anh lại tới đây?”
Du Tố đã vào tháp cao trước Ứng Trầm Lâm, anh còn cho rằng đối phương đang ở phòng điều khiển.
“Tò mò một chuyện nên tới xem thử.” Ánh mắt Du Tố nhìn về phía cuối hành lang: “Tốt nhất là cậu đừng nên đi xa hơn nữa.”
Ứng Trầm Lâm không nói gì, chờ Du Tố giải thích.
“Mức độ ô nhiễm ở đây vượt quá mức bình thường.” Du Tố cho anh xem thiết bị đo ô nhiễm trên cổ tay, chỉ số trên đó hiển thị giá trị 3000.
Ứng Trầm Lâm khẽ nhíu mày, đây là bên trong tháp cao trạm cơ sở, được trang bị đầy đủ các thiết bị để ngăn chặn ô nhiễm. Trong trường hợp bình thường, giá trị ô nhiễm sẽ được khống chế dưới mức 1000, không thể xuất hiện chỉ số cao như vậy: “Khi chúng ta vừa mới vào tháp cao, mức độ ô nhiễm chưa cao đến mức này.”
“Cửa phòng thí nghiệm hiện tại không thể mở được.”
Du Tố nói: “Chờ cho đến khi tín hiệu được khôi phục lại rồi liên hệ với cục quản lý.”
Không thể mang theo cơ giáp vào bên trong tháp căn cứ, vật bảo vệ duy nhất trên người bọn họ chỉ có đồ tác chiến, mà Ứng Trầm Lâm lại chỉ có một thiết bị cách ly. Thiết bị bảo vệ này chỉ có thể chịu được giá trị ô nhiễm dưới 4000 trong vòng 20 phút. Nếu mở cửa phòng thí nghiệm, bọn họ không thể đảm bảo an toàn cho chính mình.
Môi trường trong toàn bộ khu ô nhiễm Thiên Vực tinh rất kỳ lạ, so với bình thường thì gió mạnh hơn, vật ô nhiễm cũng nhiều hơn… mọi thứ dường như bị bao phủ trong một bầu không khí quỷ dị, như thể sở hữu dị biến đang cố ý phóng đại lên.
Ứng Trầm Lâm nhìn phòng thí nghiệm ngay trước mặt: “Vật ô nhiễm cấp S đến giờ vẫn chưa xuất hiện.”
Du Tố nghiêng đầu nhìn lại “Cậu có suy nghĩ gì không?”
Ứng Trầm Lâm quay đầu nhìn về bốn phía, anh đã loại bỏ hết những vật ô nhiễm khả nghi trong ô nhiễm, nhưng vẫn chưa tìm ra được đầu sỏ gây ra mọi sự bất thường ở Thiên Vực tinh. Chỉ có một khả năng, chính là vật ô nhiễm cấp S không có trong danh sách, chưa từng được hệ thống giám sát trong khu ô nhiễm phát hiện ra.
Cứ như thể nó không tồn tại trong không gian này vậy.
Du Tố đứng dựa vào tường, ánh mắt lướt qua bên trong tháp trạm gốc, rồi nhìn về phía lối vào phòng thí nghiệm cuối hành lang, rồi lại lơ đãng dừng ở trên người Ứng Trầm Lâm.
Ứng Trầm Lâm không di chuyển, cậu ta vẫn đứng yên tại chỗ, tầm mắt đang nhìn xuống sàn nhà phản chiếu hành lang trắng xóa, hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Phần tóc mái hơi ướt, chắc là do vừa mới chạy đi nên mái tóc đã rẽ sang hai bên, khiến khuôn mặt trông càng nhỏ hơn.
Nhìn kỹ hơn mới thấy đứa trẻ này có vẻ ngoài không hề non nớt như tưởng tượng, ánh mắt hơi lạnh lùng, toát ra vẻ trưởng thành hơn so với tuổi.
Du Tố hơi nheo mắt lại, đang định nhìn ra chỗ khác thì chợt thấy trê cổ Ứng Trầm Lâm, chỗ cổ áo đè lên mơ hồ có thể nhìn thấy một sợi dây màu đỏ, phía dưới dường như có thứ gì đó được xâu lại.
Đang muốn nhìn rõ hơn một chút, thiếu niên chìm đắm trong suy nghĩ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong đôi mắt điềm tĩnh của Ứng Trầm Lâm dường như có một tia sáng lóe lên.
Trong khoảnh khắc đó, Du Tố dường như đã bị mê hoặc bởi ánh mắt rạng ngời của đối phương.
“Là dị năng.” Ứng Trầm Lâm thốt ra ba chữ, rồi quay người bước đi.
Du Tố hơi sững lại, lên tiếng hỏi: “Cậu đi đâu?”
Ứng Trầm Lâm đã đi được mấy bước, từ xa vọng lại: “Phòng điều khiển tổng.”
Du Tố thấy thế hơi nhướng mày: “Ở đó đã có người rồi còn gì.”
“Không phải chương trình phục hồi.” Ứng Trầm Lâm nhanh chóng di chuyển trên hành lang, vừa đi vừa nói: “Tôi cần phải truy cập vào hệ thống giám sát của tòa tháp.”
Hầu hết dị năng của vật ô nhiễm trên cấp S đều vượt quá kiến thức khoa học thông thường. Ví dụ như, dị năng của Bách Tuế Lan cấp S cho phép chúng điều khiển cát lún thông qua bộ rễ của nó. Những điều bất thường trên Thiên Vực tinh chắc chắn là kết quả vật ô nhiễm cấp S tiềm ẩn này, nó điều khiển mọi thứ xung quanh tháp căn cứ như một đấng toàn năng vậy, điều này chắc hẳn có liên quan đến dị năng của nó.
Du Tố hỏi: “Cậu muốn thông qua hệ thống giám sát tìm ra vật ô nhiễm cấp S à? Ở khu phòng thủ chúng ta còn tìm không ra chứ đừng nói ở đây.”
Chương trình tự động do cục quản lý cung cấp có thể khôi phục tất cả các chức năng của tháp trạm cơ sở, bao gồm cả hệ thống giám sát đang gần như bị vô hiệu hóa.
Khi đang ở khu vực phòng thủ thứ cấp, Ứng Trầm Lâm đã nhìn thấy hệ thống chức năng của phòng điều khiển. Lúc ấy, các cơ giáp sư đã sử dụng bản vá để sửa chữa một số chức năng của khu vực phòng thủ, đồng thời khôi phục hệ thống giám sát, có thể phát hiện ra một số tín hiệu cụ thể được truyền từ mặt đất gần đó.
Khi ấy, hệ thống đã khôi phụ một số dự liệu về Bách Tuế Lan, nhưng ngoài ra không có báo cáo nào khác về vật gây ô nhiễm cấp S.
“Hệ thống giám sát không tìm được nhưng có thể phân biệt được nó.” Ứng Trầm Lâm nói.
Trong phòng điều khiển chính của tháp cơ sở, Quý Thanh Phong đã cài chương trình vào, tiến độ sửa chữa đang hiện lên trên màn hình chính. Cậu ta đợi cả buổi mà tiến độ mới lết được đến 20%. Các cơ giáp sư khác gần đó cũng đang tất bật khôi phục số liệu, cậu ta thấy chán quá đang định đi ra ngoài, mới vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Ứng Trầm Lâm và Du Tố phi tới, lướt qua người cậu đi vào phòng điều khiển chính.
Quý Thanh Phong: “Ớ?”
Ứng Trầm Lâm lập tức truy cập vào máy chủ, sau đó mở hệ thống dò tìm.
Bên cạnh cơ giáp sư thấy vậy, không rõ Ứng Trầm Lâm mở hệ thống giám sát ra để làm gì? Nếu mà nó có tác dụng, bọn họ sẽ chẳng phải cảnh giác trước cuộc tấn công lén lút của vật ô nhiễm cấp S rồi.
Nhưng khi quan sát một lúc, phát hiện Ứng Trầm Lâm không phải lấy dữ liệu bên ngoài, mà là kết xuất ra toàn bộ số liệu về giá trị ô nhiễm bên trong tháp trạm.
Rất nhanh, tình trạng ô nhiễm ở khắp nơi trong tòa tháp cao của căn cứ đã được hiển thị, số lượng chi chít dày đặc khiến người xem hoa hết cả mắt. Ứng Trầm Lâm nhanh chóng kiểm tra vị trí của từng máy dò, bên cạnh cơ giáp sư vẫn đang không hiểu chuyện gì.
Quý Thanh Phong đi tới hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
“Xác định tình trạng ô nhiễm.” Ứng Trầm Lâm giải thích.
Các cơ giáp sư bốn mắt nhìn nhau, này mà cũng nhìn ra được hả?
Thật ra khi bước vào bọn cũng nhận thấy mức độ ô nhiễm bên trong tháp căn cứ cao hơn bình thường, rõ ràng là mức độ ô nhiễm thay đổi theo từng khu vực, nhưng cũng không nói lên được điều gì. Chẳng lẽ Ứng Trầm Lâm cho rằng vật cấp S kia đang trốn ở trong này à.
Nghĩ đến đây, các cơ giáp sư quan sát cùng với Ứng Trầm Lâm. Sau khoảng năm phút, bọn họ chẳng tìm thấy báo cáo nào về giá trị ô nhiễm cao hơn 6000 cả.
“Giá trị ô nhiễm ở đây khá là bất thường, nhưng không ghi nhận được điểm nào trên 6000 hết.”
“Con cấp S đó nhất định ở bên ngoài tháp căn cứ. Làm sao nó có che giấu tốt như vậy nhỉ? Chẳng lẽ nó có dị năng là ẩn nấp à.”
“Không có dữ liệu nào được ghi lại trong hệ thống, chẳng lẽ vật ô nhiễm lại chui ra từ không khí à?”
Đang lúc mọi người nghi ngờ, Ứng Trầm Lâm đứng trước hệ thống chính đột nhiên nói: “Tôi nghĩ mình đã tìm được rồi.”
“Không phải chứ??? Thứ đó thật sự ở trong tháp à?” Nghĩ đến đây, Quý Thanh Phong đột nhiên nổi lên một trận da gà, trợn mắt nhìn chằm chằm vào dữ liệu trên màn hình chính, không thẻ tin nổi: “Làm sao mà em tìm ra được??”
“Các giá trị ô nhiễm ở căn cứ dường như cũng không cho thấy bất kỳ vật ô nhiễm ở mức độ cao nào mà?”
“Vừa mới dò tìm từng thiết bị, cao lắm thì cũng chỉ đến 3000, còn không thì chỉ toàn một hai nghìn, đến cấp A biến dị còn chưa đạt tới nữa.”
Du Tố nhìn thấy các giá trị ô nhiễm trong phòng thí nghiệm, bỗng nhiên hiểu được: “Vật ô nhiễm cấp S không ở chỗ này.”
“Đúng vậy, chính xác là nó không ở nơi này.” Ứng Trầm Lâm không tiếp tục lướt qua từng máy dò nữa, anh điều chỉnh hệ thống giám sát, chuyển toàn bộ thông tin dữ liệu báo cáo thành màu sắc, trên màn hình lập tức hiển thị những chấm đỏ không đều màu.
Màu đậm màu nhạt đan xen nhau, tạo thành những mảng màu lộn xộn.
Những vị trí gần vòng phòng thủ thì có màu đỏ nhạt, nhưng bên trong tháp cao của căn cứ, chúng được phân bổ với nhiều độ đậm nhạt khác nhau.
Các cơ giáp sư lúc trước chưa cảm giác được, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Hệ thống này hỏng rồi à!?”
“Chắc vậy! Làm sao có thể có sự thay đổi ô nhiễm trong vòng vài chục mét thế được.”
“Mọi người nhìn phòng thí nghiệm đi! Trong đó chỉ có 2000!? Mà bên ngoài hành lang đã lên đến 3000 rồi!”
Dựa theo logic thông thường, những nơi có giá trị ô nhiễm cao nhất trong căn cứ phải là những địa điểm như phòng thí nghiệm. Như Độc Anh túc vật ô nhiễm cấp B đang được nuôi trồng có giá trị ô nhiễm khoảng 2000, trong khi các hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm không bị ô nhiễm có giá trị 2000+ thậm chí 3000.
Du Tố nói: “Đó là vì bên trong tháp căn cứ có thiết bị giảm thiểu ô nhiễm.”
Bên trong tháp căn cứ có nhiều phòng thí nghiệm khác nhau. Một mặt, nơi này được dùng để duy trì hệ thống vận hành bình thường của toàn bộ Thiên Vực tinh, mặt khác nó được dùng để nghiên cứu khoa học, cho nên nơi này thường có cả phòng theo dõi, phòng nghiên cứu vật ô nhiễm,….
Bình thường ở tháp cao chỉ có robot hoạt động. Tuy nhiên, để cho các nhân viên của cục quản lý đi vào nhập dữ liệu và bảo trì định kỳ, nên được lắp thêm các thiết bị giảm ô nhiễm bên trong tháp. Đặc biệt là ở một số phòng quan sát và phòng thí nghiệm, nơi có mức độ ô nhiễm cao nhất trong tòa tháp, các biện pháp giảm thiểu ô nhiễm sẽ toàn diện hơn.
Cơ giáp sư vẫn chưa hiểu: “Cho dù có lắp đặt thiết bị giảm ô nhiễm, nơi có giá trị cao nhất vẫn phải là phòng thí nghiệm chứ, trong khi ngoài hành lang lại không có vật ô nhiễm ——”
Tóm lại, giá trị ô nhiễm quả nhiên không được bình thường.
Ứng Trầm Lâm nhìn vào biểu đồ thang màu, bình tĩnh giải thích: “Mọi người không ai phát hiện ra à? Những nơi có màu nhạt đều được trang bị thiết bị giảm ô nhiễm, còn nhưng nới màu đậm hơn thì là những nơi đặt ít thiết bị hơn. Bởi vì ngay từ đầu, giá trị ô nhiễm trên toàn bộ Thiên Vực tinh đều là bình thường, bất thường ở đây chỉ có tháp cao trạm cơ sở C với ghi nhận thông tin ô nhiễm trên 6000.”
Anh tiện tay kết xuất dữ liệu về Độc anh túc cấp B, sử dụng các thiết bị trong phòng thí nghiệm để tiến hành phân tích, cho ra kết quả chỉ khoảng 1000, phù hợp với báo cáo đối với vật ô nhiễm cấp B. Với giá trị như vậy, trong phòng thí nghiệm sẽ không có khả năng xuất hiện báo cáo 2000.
“Nói cách khác, giá trị bản thân của vật ô nhiễm không thay đổi, Độc anh túc tương ứng với báo cáo cấp B, Bách Tuế Lan tương ứng với báo cáo cấp S, hệ thống phát hiện không hề bị hỏng.” Ứng Trầm Lâm nói: “Lý do vì sao xuất hiện báo cáo trên 6000 trở lên, rất có thể là do chúng ta đang ở trong vật ô nhiễm cấp S này.”
Lâm Nghiêu sửng sốt: “Bên trong á!? Chúng ta đang ở trong bụng nó hả?”
Ứng Trầm Lâm: “Không phải, dị năng của vật ô nhiễm này có khả năng liên quan đến không gian hoặc là có đặc tính tương tự. Nó có thể phân bổ đồng đều các giá trị ô nhiễm, mô phỏng hoàn toàn toàn bộ môi trường rồi giấu mình trong đó.”
Vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe Ứng Trầm Lâm và Du Tố phân tích, Lưu ca đột nhiên lên tiếng: “Chẳng có lẽ đây là loại dị năng ngụy trang? Tôi thường nhìn thấy loại dị năng này ở khu ô nhiễm khác, có một loại vật ô nhiễm tên là tắc kè hoa ô nhiễm vật, có thể tự thay đổi màu sắc cơ thể để thích ứng với môi trường.”
“Đúng vậy, nhưng nếu là dị năng ngụy trang sẽ không ảnh hưởng trên phạm vi rộng như vậy, giống như dị năng thuộc loại không gian hơn.” Ứng Trầm Lâm nói tiếp: “Nó hoàn toàn có thể hòa nhập vào khu vực này. Cơ thể ban đầu của nó có thể là vật ô nhiễm cấp A, trùng hợp với giá trị ô nhiễm trung bình trên Thiên Vực tinh, cho nên hệ thống giám sát đã không phát hiện ra nó. Vì vậy, nếu có phân tích ra giá trị cấp A cũng là trùng khớp với giá trị báo cáo với Thiên Vực.”
“Mãi cho đến khi nó tiến hóa lên cấp S, giá trị ô nhiễm đã đạt 6000 trở lên. Đến khi hệ thống giám sát phát hiện ra sự khác thường thì nó đã gây ảnh hưởng lên toàn bộ Thiên Vực tinh.”
Vật ô nhiễm này có dị năng ngụy trang không gian và trong vòng trăm dặm tính từ trạm cơ sở C đang nằm trong phạm vi của nó rồi. Bản thân nó chính là nguồn ô nhiễm trung tâm, giá trị ô nhiễm trung bình trong phạm vi không gian của nó sẽ do nó quyết định.
Lâm Nghiêu: “Hả?”
Quý Thanh Phong vỗ nhẹ một chút, dùng lý giải của mình để giải thích cho cậu ta: “Tức là cái con cấp S này đang mở một cái vòng tròn rất to, mọi giá trị ô nhiễm trong cái vòng đó đều đạt 6000 trở lên. Hiện giờ chúng ta đang ở trong cái vòng, nên không thể tìm được nó.”
“Ngụy trang không gian! Chẳng trách!”
“Cho nên mức độ ô nhiễm trong tòa tháp mới bất thường như vậy.”
Ví dụ như, nó chỉ có giá trị 5000, như vậy không gian bên trong đó cũng chỉ có 5000, tương đương với mức độ ô nhiễm trung bình của Thiên Vực tinh, cho nên mới không bị phát hiện.
Mà sau khi biến dị, nó đã tăng lên 6000 trở thành cấp S, không gian bên trong nó cũng tăng theo, Thiên Vực tinh mới xuất hiện báo cáo.
Nếu không có hệ thống phòng thủ thì tháp căn cứ ở trong không gian của nó cũng sẽ có giá trị ô nhiễm hơn 6000.
Nhưng với lớp phòng thủ đầu tiên và các thiết bị giảm ô nhiễm nằm rải rác khắp tháp căn cứ, giá trị ô nhiễm đã liên tục giảm xuống, cho nên mới xuất hiện các giá trị bất thường như vậy.
Lúc này, vẫn có cơ giáp sư chưa hiểu, nên đã hỏi: “Nhưng có điểm chưa thể giải thích được, nếu như chỉ bao bọc khu vực này trong không gian của nó, vậy tại sao bên ngoài lại có nhiều vật ô nhiễm tụ tập gần tòa tháp cao như thế? Coi như vật cấp cao có thể khống chế vật cấp thấp đi, nhưng cũng không thể ảnh hưởng cùng lúc lên nhiều như vậy!”
Ứng Trầm Lâm đang định nói ra một suy nghĩ khác thì đúng lúc này, Du Tố đứng bên cạnh bỗng lên tiếng: “Mấy người đã bao giờ nghe qua vật ô nhiễm S cấp mang hai loại dị năng chưa?”
Quý Thanh Phong kinh ngạc: “Tinh Minh chưa bao giờ ghi nhận vật ô nhiễm nào có hai dị năng hết.”
“Hay nói theo cách khác, đã nghe thấy Dị Năng Tinh thuộc tính kép cấp S chưa?”
Du Tố lười biếng nói: “Thông thường, vật ô nhiễm không có khả năng mang hai loại dị năng, nhưng có tồn tại một loại dị năng có hai loại đặc tính. Tinh vực số 3 đã từng phát hiện ra Dị Năng Tinh thuộc tính kép cấp S, dị năng này được gọi là [ Chính Phụ Cường Hóa ] của một con Xà Vương biến dị cấp S. Răng nọc của nó khi vào kẻ thù sẽ khiến kẻ thù suy yếu, trong khi tự cắn bản thân sẽ có tác dụng tăng cường sức mạnh.”
“Nếu vật ô nhiễm này sở hữu dị năng không gian thì rất có khả năng nó sẽ có tác dụng cường hóa khác.”
Dị Năng Tinh thuộc tính kép cấp S!? Kia chính là báu vật trong số các Dị Năng Tinh cấp S, vật báu vô giá đó!
Quý Thanh Phong phản ứng lại, tự hỏi: “Nếu là cường hóa…… vậy thực sự có khả năng. Nó có thể cường hóa năng lực khống chế chất ô nhiễm cấp thấp.”
Nguyên nhân khiến tháp trạm cơ sở C rơi vào tình trạng nhu vậy không phải do Độc anh túc bên trong phòng thí nghiệm kia, mà nhiều khả năng là do năng lực của vật gây ô nhiễm chưa rõ danh tính này.
Nó không chỉ ẩn mình trong Thiên Vực tinh, mà còn có thể sử dụng những vật ô nhiễm khác hỗ trợ che giấu cho nó.
Lâm Nghiêu bắt đầu đau đầu: “Nhưng nếu như nói như vậy thì chúng ta sẽ phải tìm nó bằng cách nào đây!? Dò bằng giá trị ô nhiễm có phát hiện ra được đâu?”
Ứng Trầm Lâm: “Vậy đổi sang cách khác, phát hiện theo dạng sống.”
Thông thường, phương pháp đơn giản và nhanh nhất để nắm bắt thông tin về vật ô nhiễm chính là hệ thống định vị nguồn ô nhiễm. Tuy nhiên, nó không có hiệu quả đối với loại vật ô nhiễm này. Vì vậy, họ phải sử dụng hệ thống phát hiện theo dạng sống cơ bản nhất, hệ thống này sử dụng các đặc điểm sinh học để phát hiện tất cả các thực thể trong một khu vực nhất định, bao gồm cả con người và các vật ô nhiễm.
Ứng Trầm Lâm vừa dứt lời, các cơ giáp sư bên cạnh đã nhanh chóng kích hoạt hệ thống, tiến hành phát hiện ở khu vực gần tháp cao. Khi hệ thống dò tìm bắt đầu hoạt động, trên màn hình hiện lên những chấm đỏ dày đặc.
Việc phát hiện các dạng sống quả nhiên có hiệu quả, nhưng mà hỡi ơi, xung quanh tháp cao đông nghịt sinh vật ô nhiễm, lên đến hàng nghìn con chứ đùa!
Lâm Nghiêu vẻ mặt mờ mịt: “Thế này phải tìm kiểu gì hả trời? Đang chơi trò tìm điểm khác biệt đấy à?”
Quý Thanh Phong lẩm bẩm: “Cậu đã từng chơi qua trò nào dã man như thế này chưa???”
“Dùng phép loại trừ đi, loại bỏ các vật ô nhiễm đã được ghi nhận rồi tiến hành lọc lại.”
Ứng Trầm Lâm nhìn tiến độ sửa chữa, chỉ còn lại 30% thời gian. Nếu thực sự có hai đặc tính không gian + cường hóa, nó có thể sẽ có khả năng thích ứng rất cao……
Nghĩ tới đây, anh vội vàng nói: “Nhiệm vụ tìm kiếm giao cho mọi người, tôi sẽ ra ngoài tháp để kiểm tra tình hình. Sau khi hệ thống khôi phục, hãy gửi yêu cầu liên lạc đến tất cả các cơ giáp sư.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng điều khiển.
Có quá nhiều dữ liệu sinh vật và cũng không có cách nào có thể tiến hành đánh giá vật ô nhiễm.
Trong số các chấm đỏ dày đặc, có vô số dữ liệu sinh học chưa được biết đến.
Người vừa rời đi, Lưu ca run rẩy nhìn màn hình chấm đỏ dày đặc rồi nói: “Lượng công việc phải làm sẽ rất lớn đấy, có ít nhất 50 loại chất gây ô nhiễm đang ở gần đây. Nếu hệ thống không ghi nhận, chúng ta sẽ phải dùng phương pháp loại trừ sau đó xác định mục tiêu đáng nghi nhất trong số chúng…… Tìm xong đống này chắc đui hai con mắt luôn?”
Bên cạnh có người an ủi: “Hỏng mắt cũng không sao hết, không có cậu bạn Ứng huynh ở đây, chúng ta vẫn còn 6 đôi mắt mà?”
Vừa mới dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía những người khác, kết quả chỉ thấy cửa phòng điều khiển đang mở toang, chẳng còn lại ai. Như đang thể hiện rằng, những người kia đã rời đi một cách kiên quyết và nhanh chóng thế nào.
Trong phòng điều khiển rộng rãi chỉ còn lại ba cơ giáp sư, người đang đứng ở gần cửa nhất cũng đang thò một chân ra ngoài, hắn xấu hổ khụ một tiếng: “Ầy, tôi cũng đang định ra ngoài xem một chút. Lưu ca, anh nói muộn quá, mấy người của KID cũng chạy theo cậu bạn Ứng hết rồi.”
Lưu ca: “?”
Cơ giáp sư mờ mịt nhìn về phía màn hình đầy điểm đỏ: “Ừm… Lưu ca, khả năng chúng ta hiện giờ chỉ còn 3 đôi mắt để lọc thôi.”
Trên hành lang, Ứng Trầm Lâm nhanh chóng rẽ qua các góc, sợi dây đỏ quanh cổ lắc lư theo chuyển động của anh. Một lúc sau, chiếc chìa khóa bên dưới phát ra ánh sáng mờ nhạt, va chạm vào thiết bị lưu trữ cũng đang sáng lên.
Ứng Trầm Lâm đột nhiên dừng lại, tựa hồ như nhận ra điều gì đó, khi cúi đầu xuống, anh nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ.
Anh ngẩn người, lấy chiếc chìa khóa ra khỏi cổ, nhưng ánh sáng đã dần mở đi, trên bề mặt thiết bị lưu trữ đang chứa Dị Năng Tinh cấp S đang buộc vào chìa khóa đã xuất hiện một vết nứt sâu.
Khi Du Tố đi xuống thì thấy Ứng Trầm Lâm đã dừng lại, hình như đang nhét thứ gì đó vào cổ áo.
Phía trên cao tháp trạm cơ sở.
Trong bóng tối, có một vật ô nhiễm có hình thù kỳ lạ nằm ở bên ngoài lá chắn phòng thủ của tòa tháp cao. Mồm nó hơi há ra để lộ những chiếc răng nanh dài, đôi mắt đỏ lòm đang nhìn chằm chằm vào những bóng người chạy bên trong lớp phòng thủ. Một vài giọt nước bọt đang từ kẽ răng chảy xuống.