Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 35: Biển lửa



Trong phòng điều khiển, các nhân viên đều im lặng khi chứng kiến hành động này, người phụ trách quay sang Thẩm Tinh Đường không nói lời nào bên cạnh, ho khan một tiếng: “Có vẻ như các thành viên của KID đang có tinh thần rất tốt, rất… thành thạo.”

Thẩm Tinh Đường: “……”

Gần tháp trạm, Lâm Nghiêu nhanh chóng đuổi kịp Quý Thanh Phong.

“Lâm Nghiêu, làm gì đấy?” Quý Thanh Phong hỏi.

Lâm Nghiêu đặt Dị Năng Tinh vào không gian lưu trữ: “Tôi vừa giết một con rắn đuôi chuông cấp A, xém nữa quên lấy Dị Năng Tinh.”

Sự xuất hiện của thằn lằn cát cấp S khiến tất cả các cơ giáp sư trở tay không kịp. Khi nó mở rộng không gian sang khu vực này, thì sự kiểm soát ban đầu tại xung quanh trạm cơ sở C đã biến mất, thông tin sinh học đã hoàn toàn bại lộ, việc khống chế các vật ô nhiễm cấp thấp cũng được giải trừ.

Điểm đặc biệt là khi nó đột nhiên mở rộng phạm vi, tạo thành một rào cản không gian biệt lập khép kín, giống như một bức tường vô hình ngăn cách các cơ giáp sư đang phân tán.

Mặc dù việc khống chế vật ô nhiễm đã bị loại bỏ, nhưng nó đã nhốt cả chất ô nhiễm và cơ giáp su lại với nhau, tựa như nhà giam thú, mỗi cơ giáp sư bị nhốt sẽ phải chịu áp lực rất lớn khi phải đối phó với nhiều vật ô nhiễm như vậy.

Trong lúc nhất thời, tất cả các cơ giáp sư đều trầm mặc.

“Con thằn lằn cát này đã được học qua môn địa lý hay môn toán à? Làm sao nó có thể phân chia không gian chính xác như vậy??” Hồ La Bố mở miệng phun tào: “Tôi cảm thấy rất bức xúc nếu Tinh Minh không trao cho nó danh hiệu Vật ô nhiễm thông minh nhất của năm!”

Triệu Nhạc Kiệt: “Thôi cho xin, làm ơn đừng khen nữa, tôi đau đầu lắm rồi!”

Đội của Kha Lâm cơ bản đều ở khu vực phía đông, nhăn mi lại khi nhìn thấy tình huống này: “Chúng ta đang bị mắc kẹt trong cùng một không gian với vật ô nhiễm, đành phải tìm cách tiêu diệt thôi.”

Hắn vừa mới dứt lời, không gian hình như đang âm thầm thay đổi, vật ô nhiễm vật theo đó dần dần tụ tập lại.

Triệu Nhạc Kiệt chửi nhỏ một tiếng: “Khoan đã!? Lại có thêm vật ô nhiễm nữa này!”

Lâm Nghiêu nhìn thấy kết giới phía trước hình như có biến hóa, liền nói: “Mẹ nó chứ, thứ này đang đóng cửa thả chó, ý nhầm, đóng cửa thả vật ô nhiễm ra đấy à!”

Quý Thanh Phong bình luận: “So với nó, Bách Tuế Lan chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

Sắc mặt Kha Lâm lập tức trở nên nghiêm trọng: “Càng khó nhằn hơn rồi.”

Thằn lằn cát giống hệt như chủ nhà, điều khiển ngày càng nhiều vạt ô nhiễm đến”tiếp đón” các cơ giáp sư, như thể nó muốn làm hao mòn tất cả các cơ giáp sư trong không gian này.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhiều thế này tôi không giết nổi đâu, năng lượng cơ giáp sắp hết rồi!” Cơ giáp sư mới đến nhìn vật ô nhiễm vật đang ở cùng mình, bọn họ từ khu phòng thủ xa nhất chạy tới đây, năng lượng gần như cạn kiệt rồi, tuy vẫn còn nguồn dự phòng, nhưng cũng phải là biện pháp lâu dài.

Các cơ giáp sư khác: “Hả?”

“Hả cái gì? Mấy người cũng hết năng lượng rồi à?”

“Sao lại không nói sớm, nếu đến khu vực phòng thủ để nạp lại năng lượng có phải ngon rồi không.”

Đội của Kha Lâm nghe vậy sửng sốt: “Ý cậu là gì? Cục quản lý đã mở một điểm tiếp tế rồi à?”

Thích Tư Thành không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành nói: “Đại loại như vậy.”

Kha Lâm trầm mặc, thế là bọn họ cực khổ ngàn dặm chạy đến tháp cao, rồi bị nhốt lại đối mặt với tình trạng không đủ năng lượng. Trong khi các cơ giáp đang tự do ngoài kia thì lại có một nguồn năng lượng tiếp viện tràn trề. Sao đối xử phân biệt với nhau quá vậy!?

“Tháp cao, có thể cho tôi tọa độ cụ thể được không?” Ứng Trầm Lâm hỏi.

Bên trong tòa tháp, Lưu Ca vội vàng chia sẻ bản đồ phân bố không gian bị ảnh hưởng bởi vật ô nhiễm thông qua kênh liên lạc. Sau khi nhận được bản đồ, lông mày Ứng Trầm Lâm nhíu lại, trong lúc hỗn loạn vừa rồi, thằn lằn cát đã bò ra khỏi vị trí ban đầu. Hiện tại, tất cả các cơ giáp sư đều nằm trong phạm vi của nó, có thể lợi dụng vật ô nhiễm để làm kiệt sức các cơ giáp sư.

Trước mắt nguồn năng lượng cơ giáp đủ dùng nhưng vật ô nhiễm không bị hạn chế, chỉ có bọn họ là đang bị mắc kẹt.

Thời gian càng kéo dài, nguồn năng lượng càng ít đi, càng bất lợi với bọn họ.

Sau khi nhận được thông tin, Ứng Trầm Lâm nhận thấy Thằn lằn cát không lập tức trốn đi, đứng đứng xa hơn ở vị trị bên ngoài, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào anh, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Ứng Trầm Lâm làm tê liệt đám ô nhiễm bên dưới bằng một phát pháo, nhận thấy vật ô nhiễm đang dần tụ tập trong không gian với ý đồ làm anh kiệt sức.

Ngoài dị năng không gian cường hóa thì con thằn lằn cát không có năng lực tấn công nào khác.

“Tốc độ di chuyển của vật ô nhiễm thế nào?” Ứng Trầm Lâm hỏi.

Lưu ca nhanh chóng trả lời: “Phần lớn đều đã chậm hơn trước.”

Ứng Trầm Lâm nhìn thấy vật ô nhiễm xung quanh không hề chậm lại như bên tháp cao nói, mà điên cuồng tiến lại gần hơn: “Nó không thể di chuyển.”

Thích Tư Thành hỏi: “Ý cậu là gì?”

“Suy cho cùng thì vẫn là vật ô nhiễm cấp S, nó đã dùng hầu hết sức mạnh để nhốt chúng ta lại, nên khả năng kiểm soát lên khu ô nhiễm và vật ô nhiễm đã bị giảm đi.” Ứng Trầm Lâm bình tĩnh nói: “Khi vật ô nhiễm vật đến gần chúng ta, theo bản năng sẽ bị năng lượng hấp dẫn. Khả năng kiểm soát của thằn lằn cát trong phạm vi của nó bị hạn chế, nếu nó nhốt chúng ta, sẽ mất đi khả năng di chuyển.”

Vật ô nhiễm vật này bảo mạnh thì cũng đúng, vì có thể điều khiển không gian theo ý muốn.

Nhưng nói yếu cũng không sai, bản thân nó không có sức chiến đấu, chỉ có thể thông qua khống chế cấp thấp để chiến đấu thay cho nó.

Dở dĩ nó sử dụng sức mạnh không gian rộng lớn như vậy là để tiêu diệt tất cả các cơ giáp sư và vật ô nhiễm, để họ trở thành thức ăn cho nó.

Du Tố nhìn về phía xa, xác định vị trí của Ứng Trầm Lâm: “Nó nếu không động đậy, chúng ta đến gần nó là được.”

Trong Cục quản lý Thiên Vực tinh, các nhân viên vẫn chưa thể vào được kênh liên lạc của cơ giáp sư nên họ đành phải liên lạc với tháp căn cứ. Chứng kiến không gian biến hóa như vậy, dị năng về không gian hệ vốn đã ít gặp, huống hồ là dị năng không gian + cường hóa, sự kết hợp này đã tăng khả năng kiểm soát không gian theo cấp số nhân, chỉ cần bị vật ô nhiễm vật kiểm soát, chẳng khác nào đối mặt với một không gian khống chế siêu cấp S.

Tình huống này cực kỳ bất lợi cho bọn họ.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thằn lằn cát sẽ điều khiển vật ô nhiễm g iết chết cơ giáp sư mất.”

“Chúng ta cần nghĩ cách hỗ trợ, đã liên lạc với những căn cứ khác chưa?”

Thẩm Tinh Đường đứng ở trước bảng điều khiển, chăm chú nhìn vào cơ giáp của Ứng Trầm Lâm trên màn hình.

Người phụ trách tỏ ra sốt ruột, lúc này có người từ bên ngoài chạy vào thông báo, nói là biên cảnh đã phái tới một đội tinh nhuệ đến để hỗ trợ.

Lúc này, người phụ trách mới nhớ ra đến cách đây không lâu ông đã thông báo cho quân đội ở biên giới do lo ngại tình hình của các cơ giáp sư: “Nhanh lên, mau mời họ vào đây!”

Sau đó không lâu, một người đàn ông mặc quân phục bước vào phòng điều khiển, sau khi người này bước vào, bầu không khí cũng trở nên trang nghiêm. Quân trang của quân đội biên giới đều là màu đen. Người đi đầu thoạt nhìn trông rất trẻ tuổi, gương mặt nghiêm túc khó có thể coi thường.

Thẩm Tinh Đường nhìn về phía người đàn ông, hai người ánh mắt giao nhau, đối phương hướng về phía cô gật đầu một cái.

“Tình hình bây giờ thế nào?” Người đàn ông hỏi.

“Thiếu tá Quách!” Người phụ trách giống như nhìn thấy cứu tinh, ông vội vàng giải thích tình hình hiện tại cho người đàn ông, sau đó người đàn ông vẫy tay ra hiệu cho những người lính bên cạnh tiếp quản bảng điều khiển, hiển thị toàn bộ tình trạng hiện tại của Thiên Vực tinh.

Ngay khi quân đội biên giới đang chuẩn bị nắm quyền kiểm soát tạm thời hệ thống phòng thủ của Thiên Vực tinhđâu đó trong không gian tổ ong đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Tầm nhìn nhạy bén của thiếu tá Quách lập tức tập trung vào nơi đã phát ra, thì thấy một cơ giáp thương pháo ở phía nam tòa tháp cao.

Thương pháo cơ giáp là cơ giáp cấp A, xét về hiệu suất, hẳn phải thua kém hầu hết các cơ giáp hiện tại, nhưng khả năng tụ lực và thao tác vận hành của cơ giáp này lại thể hiện sức mạnh vượt trội đáng kinh ngạc. Không chỉ Thiếu tá Quách mà cả những nhân viên khác trong phòng cũng bị hình ảnh của thương pháo này thu hút.

Người phụ trách lo lắng nói: “Các cơ giáp đang bị tách biệt ở những không gian khác nhau, xe tăng cơ giáp thì không sao, nhưng thương pháo cơ giáp loại này lại có khả năng phòng thủ yếu hơn. Ngay cả khi hỏa lực dồi dào, ở trong hoàn cảnh như vậy, thời gian kiên trì của họ sẽ ngắn hơn những người khác.”

Thiếu tá Quách tập trung quan sát: “Không đúng.”

Ngay khi mọi người cho rằng cậu ta đang tích tụ sức mạnh để bắn phá đám ô nhiễm bên dưới, thì cổng phân tán năng lượng của thương pháo cơ giáp khép nhỏ lại, năng lượng ngưng tụ tập trung lại thành một điểm có bán kính dưới 1 mét, sau đó bắn về phía không gian đang bị vây kín!

Phát pháo năng lượng cao phóng ra, làm nứt bức tường không gian trong suốt đã bị bịt kín trước đó.

Hỏa lực của vụ nổ trong không gian nhỏ hẹp khiến khiến cho cơ giáp lùi ra sau vài bước, nhưng vẫn không hề dừng lại. Khi vật ô nhiễm vật cố gắng vá lại vết nứt trên tường, từng đợt tấn tông liên tiếp bắn đến.

Dưới những đợt oanh tạc liên tiếp, bức tường đã không thể chống đỡ được nữa, lập tức nứt ra thành từng mảnh.

Thương pháo cơ giáp là người đầu tiên thoát khỏi giam cầm, lao vào không gian bên cạnh.

Người phụ trách thấy thế ngỡ ngàng: “Cậu ta cư nhiên mạnh mẽ phá vỡ không gian.”

Không chỉ vậy, các cơ giáp sư đang bị mắc kẹt cũng áp dụng theo thương pháo cơ giáp để phá vỡ bức tường không khí. Chỉ là bức tường không khí có độ cứng nhất định, các cơ giáp thương pháo, cận vệ, ẩn nấp có tần suất tấn công cao có thể dựa vào khe hở để thoát ra, nhưng xe tăng và khống chế thì không được như vậy nên đành phải ở lại bên trong.

Phá vỡ bức tường không khí thì cũng chỉ là chuyển từ không gian này sang không gian khác, chứ để bảo truy kích thằn lằn cát cấp S đã tạo ra bức tường này thì rất khó.

Ánh mắt của Thiếu tá Quách vẫn đang theo dõi từng hành động của thương pháo cơ giáp, hắn tổng cảm thấy thao tác của người này rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi. Đang định nhìn kỹ lại thì bất ngờ nhìn thấy các thương pháo cơ giáp ba ô không gian là một chiếc cận vệ cơ giáp.

“Một cơ giáp cận vệ cấp A.” Thiếu tá Quách đột nhiênnói: “Đây có phải là cơ giáp gần với Thằn lằn cát nhất không?”

“Đúng vậy.” Một nhân viên lên tiếng “Khi cơ giáp cận vệ cấp A của căn cứ KID hạ cánh xuống không gian tổ ong, đã xác định vị trí của thằn lằn cát cấp S.”

Người phụ trách nhìn về phía Thiếu tá Quách: “Có cách nào tiến hành giải cứu không?”

“Rất khó, nó đang ở quá gần.” Thiếu tá Quách nhìn vào thằn lằn cát cấp S, nhận ra trong vòng bán kính 100m xung quanh thằn lằn cát chỉ có hai chiếc cơ giáp. Cả hai đều đến từ căn cứ KID và đang ở phía nam tòa tháp “Vũ khí của chúng ta quả thực có thể phá vỡ, nhưng với quy mô sát thương rất lớn sẽ ảnh hưởng đến các cơ giáp bên trong.”

Nếu khoảng cách quá gần, sử dụng vũ khí cường độ cao sẽ phá hủy mọi thứ xung quanh.

Nếu tiếp tục áp dụng phương thức bắn phá từng bức tường một để tiếp cận thằn lằn cát cấp S đang đứng ở bên ngoài…… Nhưng phương pháp này rất tốn thời gian và công sức, nói không chừng khi bọn họ mạnh mẽ đến gần sẽ khiến cho thằn lằn cát cấp S đề cao cảnh giác.

“Nó bây giờ đang trong tư thế săn mồi, còn tưởng rằng con mồi đã bị khống chế.” Thiếu tá Quách nhanh chóng nói: “Nhưng nếu chúng ta dùng vũ lực để tiếp cận, rất có khả năng khi cảm thấy kẻ địch quá nhiều nó sẽ lựa chọn bỏ trốn.”

Đối với một vật ô nhiễm có khả năng kiểm soát không gian, một khi đã chạy trốn thì rất khó truy bắt.

Thiếu tá Quách cảm thấy cánh tiếp cận này không được khôn ngoan cho lắm “Hoặc là ra lệnh cho cơ giáp ở phía nam sơ tán và chúng ta kích hoạt tên lửa tầm xa, hoặc là giao lại cho cơ giáp sư, để bọn họ giải quyết vật ô nhiễm này.” Chỉ e vật ô nhiễm sẽ không dễ dàng từ bỏ con mồi như thế, Ánh mắt Thiếu tá Quách vẫn dán chặt vào nó, nếu thứ này chấp nhận mạo hiểm để lộ vị trí mình, chắc chắn phải có có lý do nhất định nào đấy.

Người phụ trách nghe vậy, nhất thời không thể quyết định được: “Liên hệ với tháp cao, yêu cầu các cơ giáp sư của KID rời khỏi nơi đó.”

Chưa kịp nói xong, ông chợt nhìn thấy vài bóng người đang bò lổm ngổm trong đám ô nhiễm.

Trong khu ô nhiễm, các cơ giáp sư khắp nơi đang nỗ lực hết sức. Triệu Nhạc Kiệt vẫn đang cố gắng cắt bức tường không khí, nhưng khi vừa xuất hiện hiện vết nứt thì những phúc tường lại được khôi phục lành lặn. Mắt thấy Hồ La Bố trước đó đang ở bên cạnh nay đã liên tiếp xuyên thủng hai ô không gian, hắn tức giận kêu to: “Lão Hồ, trước tiên bắn vỡ tường giúp tôi cái rồi chúng ta đi cùng nhau!”

Thương pháo cơ giáp · Hồ La Bố nhìn qua: “Phắc, tôi đang cách ông 3 ô không gian đó!”

Triệu Nhạc Kiệt: “Thế sao vừa nãy ở cạnh lão tử sao không bắn giúp một quả đi!?”

Thích Tư Thành là khống chế cơ giáp, đang tập trung vào dữ liệu định vị do tháp cao gửi đến. Quan sát không gian đang bị chia cắt, nhanh chóng tính toán số lần đột phá không gian cần thiết để đến được vị trí của thằn lằn cát. Ít nhất sẽ phải vượt qua 20 không gian trở lên. Không chỉ mỗi hắn, các cơ giáp sư ở những tọa độ khác nhau cũng phải phá vỡ bức tường không khí nếu muốn đến gần…… Lúc này, người ở gần nhất chỉ có KID.

Kha Lâm cũng chú ý tới điểm này: “Các cơ giáp giáp sư ở gần nhau hãy cố gắng tập hợp lại để có thể đột phá nhanh hơn.”

Mọi người cách nhau khá xa, bị nhốt trong không gian nên tín hiệu radar lúc có lúc không, căn bản không thể quan sát được tình hình chiến đấu ở khoảng cách xa như vậy. Lúc này bên cạnh có một thương pháo cơ giáp đã đến hỗ trợ phá vỡ phá vỡ bức tường không khí, đưa Thích Tư Thành đến không gian tiếp theo.

“Mất thời gian lắm.” Thích Tư Thành gọi Hoắc Diễm: “Đội trưởng Hoắc, tình hình bên đó thế nào rồi!?”

Giọng Hoắc Diễm có chút gấp gáp: “Lát nữa nói nhé, giờ đang vội lắm!”

Kha Lâm nhìn về phía nam, trước khi bọn họ đến nưi, việc khống chế được thằn lằn cát cũng đành trông cậy vào KID.

Nhưng cơ giáp sư của KID có thể xử lý được không? Kha Lâm không biết màn trình diễn của KID khi ở trong khu ô nhiễm, ấn tượng của hắn về KID vẫn đang dừng lại ở lần cuối cùng hai đội thi đấu với nhau. Tốc độ của KID quá chậm, một khi tìm được điểm đột phá liền rất dễ dàng bắt lấy bọn họ lỗ hổng, thực lực cá nhân không ổn định, xét tổng thể cả chiến đội thì lại khá yếu, có thể coi như miễn cưỡng lọp vào top 32.

Bốn chiếc cơ giáp thi đấu, không còn Từ Nghiêu Quân, chỉ có hai chiếc cơ giáp cấp A hỗ trợ.

Trong hoàn cảnh vừa phải bảo vệ bản thân lại phải khống chế vật ô nhiễm, quả thực làm khó cho bọn họ rồi.

Đúng lúc này, một bản đồ định vị mới đã được gửi đến.

Kha Lâm mở bản đồ và ngạc nhiên khi thấy rằng, chỉ cách vị trí của Thằn lằn cát cấp S ô không gian, đã xuất hiện một chiếc cơ giáp cấp A,

KID -14258

KID đang rất khẩn trương, thông tin bên ngoài thì quá ồn ào. Với tư cách là đội trưởng, Hoắc Diễm ngay lập tức kéo nguyên đội KID vào kênh khẩn cấp.

Bởi vì đang ở chỗ vật ô nhiễm cấp S ở phía nam, nên một lượng lớn ô nhiễm đang tập trung trong không gian xung quanh bọn họ, Hoắc Diễm cuối cùng đã đoàn tụ với Lâm Nghiêu rồi cố gắng giải cứu cơ giáp khống chế Lộc Khê vốn không thể phá vỡ được bức tường không gian.

Hoắc Diễm nhìn về phía Ứng Trầm Lâm, thì thấy Ứng Trầm Lâm đã nhanh chóng phá vỡ không gian thứ hai, càng tiến gần đến thằn lằn cát.

“Sao tôi thấy cứ sai sai thế nhỉ?” Quý Thanh Phong nói: “Hình như mấy cái tường này ngày càng khó vỡ hơn rồi?”

Lộc Khê quan sát rồi nói: “Chắc chúng ta đã gần đến trung tâm của nó rồi, tường càng khó vỡ mà vật ô nhiễm cũng càng nhiều.”

Lâm Nghiêu hô: “Đám vật ô nhiễm này đáng ghét chết đi được, chúng ta càng khó đến gần hơn rồi!”

Hiện giờ, KID đang bị chia thành ba nhóm, đều đang ở gần phía nam tháp cao, người gần với thằn lằn cát nhất là Ứng Trầm Lâm, tiếp theo là Du Tố, cuối cùng đội vừa mới tập hợp. Tốc độ phá hủy tường không khí của Du Tố thật sự quá nhanh, Quý Thanh Phong vốn đang muốn áp sát, kết quả cậu ta bên này vừa mới dỡ xong một bức tường thì Du Tố đã nhảy đến chỗ khác rồi, không tài nào đuổi kịp.

Thằn lằn cát vẫn đang đứng ở không gian bên ngoài, đôi mắt đỏ ngầu chỉ nhìn chằm chằm vào Ứng Trầm Lâm. Trước đó không lâu nó đã ngửi thấy được mùi hương hấp dẫn phát ra từ cơ giáp này, nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Biểu hiện của nó trở nên nôn nóng, nhe răng trợn mắt với Ứng Trầm Lâm, hận không thể xé xác quái vật khổng lồ này ra để tìm được thứ nó đang thèm muốn kia.

Ứng Trầm Lâm trông thấy thằn lằn ngày càng ở gần, kiếm laser chứa đầy năng lượng, đang định dùng một đòn cắt đôi bức tường thì đúng lúc này, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một con nhện khổng lồ.

Vật ô nhiễm biến dị cấp A – Nhện độc!

Nhện độc phun tơ trắng về phía Ứng Trầm Lâm, anh nghiêng người tránh đi, tơ nhện dính chặt vào một bức tường vô hình, phân ra thành nhiều sợi tơ nhỏ. Không gian chật hẹp ban đầu càng thêm nhiều trở ngại, mặt tường đều đã phủ đầy mạng nhện.

“Nhện độc biến dị cấp A.” Ứng Trầm Lâm nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận!”

Không đợi Ứng Trầm Lâm nhắc nhở, những người đồng đội khác cũng đã chú ý đến đàn nhện độc này, Chẳng trách Thằn Lằn Cát tự tin đến vậy, hóa ra còn một đàn Nhện Độc đang canh gác bên cạnh nó. Những con nhện độc này đều sở hữu dị năng giống nhau là nhả tơ, loại tơ mà chúng tạo ra không chỉ có chất kết dính mà còn có cả chất độc, có khả năng bắt giữ mồi đồng thời giải phóng chất độc thần kinh làm tê liệt con mồi.

Thực ra bọn này cũng dễ đối phó thôi, nhưng thật không may, không gian nơi này đã bị thằn lằn cát ép nhỏ lại, cơ giáp bị hạn chế di chuyển, muốn tránh né sự tấn công của nhện độc lại càng khó khăn hơn.

“Đù má mày!!! Thế mà lại dám giấu một đám nhện độc nữa!”

Hồ La Bố và Triệu Nhạc Kiệt đang nhanh chóng đột phá, với sự phối hợp của xe tăng và thương pháo khiến cho từng đợt tấn công chẳng còn gặp trở ngại nào. Chỉ là vất vả lắm mới đến được phía nam tháp cao, chào đón họ là một đám nhện độc đang bò trên tường.

Triệu Nhạc Kiệt: “Má nó, cậu bị say gió à, lái cơ giáp lộn tới lộn lui vậy!?”

Lưỡi kiếm của Quý Thanh Phong đã quấn rất nhiều tơ nhện, vừa đau lòng cho thanh kiếm bảo bối của bà xã vừa hét lên: “Có bản lĩnh thì tới đây! Tránh được thì tôi sẽ công nhận cậu giỏi!”

Pháo năng lượng của Hồ La Bố lại nổ thủng một bức tường, nhưng ngay khi bức tường nứt ra, một con Nhện độc ở gần nhất dường như đã nhận ra, phun ra một lớp tơ trắng về phía họ.

Triệu Nhạc Kiệt: “!!! Shiet! Chạy mau, đám nhện kia đánh người, đúng là đồ không có võ đức!”

Hồ La Bố: “??? Xa như vậy mà nó cũng nhìn thấy, cái thị lực quái quỷ gì thế!?”

Thằn lằn cát đại khái đã giải trừ khống chế với các vật ô nhiễm khác, dùng toàn lực để khống chế đám nhện độc này, bên cạnh nó ít nhất có ít nhất mười con nhện độc. Có lẽ khu vực mà nó chiếm giữ là tổ của những con nhện này, khi những con nhện lớn chạy ra ngoài, một phần nhỏ nhện cấp B cũng chạy theo. Chúng kết bè kết nhóm, bất luận là cơ giáp hay là vật ô nhiễm đều bị coi là kẻ thù, không chỉ là sự khống chế cấp thấp, thằn lằn cát dường như đang hợp tác với đàn nhện này!

Tơ nhện phun ngày càng nhiều, lan rộng ra khỏi vùng lân cận của thằn lằn cát.

Du Tố nhìn về phía Ứng Trầm Lâm: “Ở bên đấy cẩn thận một chút.”

Ứng Trầm Lâm ừm một tiếng, sau đó nói: “Em có một kế hoạch, nhưng hơi khó thực hiện một chút.”

Hoắc Diễm hỏi: “Khó thế nào?”

Ứng Trầm Lâm nói: “Mọi người hãy tập trung đến chỗ của em, nhưng nhớ rõ, bay từ dưới lên trên khiến đám nhện giăng tơ nhiều vào ạ.”

Lâm Nghiêu nghi hoặc hỏi: “Giăng nhiều vào?”

Ứng Trầm Lâm: “Vâng, giăng khắp xung quanh, càng nhiều càng tốt.”

Quý Thanh Phong: “Xem ra tôi lại phải đi đường núi mười tám khúc cong rồi!”

KID bên này đang lên kế hoạch, thì bên kia các cơ giáp sư vẫn đang gian nan đi về phía nam tháp cao.

Thích Tư Thành lựa chọn một khóc phá vỡ khác, cho đến khi đi được một đoạn nhất định, đã nhìn thấy là tình hình ở phía nam xa xa.

Bản đồ định vị trên kênh liên lạc đã được cập nhật mới nhất, nhìn thấy vật ô nhiễm gần đó, lông mày hắn nhíu chặt.

Kha Lâm: “Đang ở trong dị năng không gian lại đụng nhện độc, khó khăn chưa bao giờ gặp phải luôn.”

“Đúng là rất khó xử lý.” Thích Tư Thành dùng tầm nhìn xa thì thấy tơ nhện màu trắng đang giăng đầy trên những bức tường vô hình, cùng với một số cơ giáp đang bay qua bay lại trong đó. Đang lúc nghĩ biện pháp, thì trông thấy cơ giáp đang ở gần thằn lằn cát nhất đang di chuyển nhanh chóng.

Tốc độ nhả tơ của Nhện độc rất nhanh, nhưng người này lại đang lợi dụng để kiểm soát chúng phun tơ từ dưới lên trên theo những góc độ khác nhau. Mạng nhện màu trắng cuốn chặt lấy đám ô nhiễm đang hoạt động phía dưới, từng tầng từng lớp phủ lên nhau. Tốc độ cơ giáp cận vệ của KID chậm rãi nhưng lại có mục đích, như thể có thể nhìn thấu mọi góc nhìn, bình tĩnh xử lý tình huống.

KID -14258, Ứng Trầm Lâm.

Người này có năng lực phản xạ rất nhanh, có cái nhìn toàn cảnh và nhận thức vận hành cực kỳ tốt, tuy thao tác không đạt đến trình độ cao nhất của một cơ giáp sư tiêu chuẩn, nhưng tất cả mọi biểu hiện ra bên ngoài của đối phương có thể cho thấy người này tuyệt đối đạt được đến trình độ chuyên nghiệp.

Hiện nay, trong Liên Minh Cơ Giáp đoàn chiến, rất ít cơ giáp sư có thể sở hữu được những tố chất như vậy. Căn cứ Tật Phong đã từng nghiên cứu quá tất cả những tuyển thủ nổi bật tại các đại tinh vực của Tinh Minh, những cái tên nổi tiếng hầu hết đều nằm trong danh sách của họ. Thông qua Hoắc Diễm, hắn biết được cơ giáp sư này vẫn còn khá trẻ, loại trừ khả năng là một tuyển thủ đã giải nghệ, trong cơ giáp đoàn chiến căn bản không có mầm non tiềm ẩn nào phù hợp với thân phận của Ứng Trầm Lâm. Khả năng duy nhất còn lại chính là ở một lĩnh vực khác, cơ giáp đơn chiến.

Bên trong phòng quản lý, Thiếu tá Quách cũng đang cũng chú ý đến thao tác của KID -14258, lông mày càng nhíu chặt: “KID -14258…… Cơ giáp sư này.”

Đây không phải là thao tác cơ giáp chiến đấu theo đội. Các cơ giáp đoàn chiến thường có xu hướng bảo thủ nên nhìn chung ít có nhạy cảm với môi trường xung quanh, bọn họ sẽ quen với việc phối hợp với tầm nhìn của đồng đội hơn. Trong khi cơ giáp này của KID lại hành động thận trọng và toàn diện hơn, tìm kiếm sự hợp tác với đồng đội để tối đa hóa lợi ích.

Ở trong tình cảnh như vậy, chỉ những người hoàn toàn cảnh giác với xung quanh mới có thể tránh được mọi đòn tấn công, đây là phong cách chiến đấu của một cơ giáp đơn chiến.

Lúc này, Thiếu tá Quách quay đầu nhìn về phía thương pháo cơ giáp xuất hiện trong tầm nhìn, cơ giáp này đang di chuyển với tốc độ cực cao, khẩu pháo năng lượng ở trong tay cậu ta chẳng khác nào món đồ chơi của trẻ con, nhanh chóng nổ tung nhanh chóng xuyên qua, tầm bắn của lần này đã không giống với lúc trước.

Trước đó, mục đích của thương pháo cơ giáp này là nhanh chóng tiếp cận Thằn lằn cát, nhưng hiện hướng đi đã thay đổi. Thay vì đến gần Thằn lằn cát thì lại nhanh chóng di chuyển xung quanh không gian ngoài cùng.

Thẩm Tinh Đường nhìn hành động Du Tố, hơi nheo mắt: “Pháo năng lượng của cậu ta không bắn trúng tơ nhện.”

Thiếu tá Quách bỗng nhiên nhận ra điều gì: “Mau phóng to hình ảnh cơ giáp lên!”

Nhân viên vội vàng làm theo thì thấy bên dưới cơ giáp, dường như có chất lỏng nào đó đang chảy xuống: “Chất lỏng năng lượng!?”

Tất cả mọi người đều chú ý tới tình hình phía nam, bao gồm cả các cơ giáp sư đang đến gần. Đôi mắt của Thích Tư Thành với Kha Lâm dán chặt vào hướng đó, trông thấy tơ nhện độc ngày cnagf dày đặc, xuất hiện lên một mảng trắng xóa. Trong khi, mấy người KID thì đã mất tăm mất dạng trong bức tường trắng đó.

Thích Tư Thành không có lựa chọn nào khác, cho dù hiện tại hắn đã tới vùng biên rồi. Tơ nhện nhiều như vậy, lại còn bức tường không khí. Nếu chiến đội của căn cứ bọn họ đều ở đây thì tốt quá, nhưng giờ hắn và Triệu Nhạc Kiệt đã bị chia cắt, muốn vượt qua là điều rất khó… Bây giờ nếu muốn bắt con thằn lằn cát cấp S này, chỉ có thể trông cậy vào KID.

Nhưng KID có thể làm được không?

Đột nhiên, trong tầm nhìn của Thích Tư Thành hiện lên hình ảnh của một cơ giáp đang đột phá thứ gì đó, tiến vào một không gian nào đó. Đồng thời, thấy được ánh sáng của pháo năng lượng đang ngưng tụ 100% súc lực, hòa vào ánh bình minh đang ló dạng ở đường chân trời phía xa.

Bùm ——!

Một vụ nổ lớn xảy ra tức khắc sau đó!

Triệu Nhạc Kiệt đang định chạy trốn nhưng đã chậm hai bước, cơ giáp ting tính vang lên cảnh báo năng lượng đang vượt quá giới hạn. Hắn vội vàng giơ tấm khiên lên để bảo vệ Hồ La Bố phía sau, kinh ngạc quay đầu lại: “Đờ phắc!!! Là tên nào muốn nổ tung nguồn năng lượng cơ giáp đấy! Dao động lớn như vậy!!”

Triệu Nhạc Kiệt: “Cà rốt* mau vào đây!!! Lửa sắp cháy đến nơi rồi!”

Hồ La Bố cả giận nói: “Tôi là Hồ La Bố, không phải là cà rốt!”

(*Cà rốt trong tiếng Trung là Hồ la bặc, cách gọi gần giống với Hồ La Bố)

Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng khắp không gian được bao phủ bởi tơ nhện, năng lượng đốt cháy ở nhiệt độ cao khiến toàn bộ không gian trở nên rực rỡ khác thường. Chỉ cần chạm xuống mặt đất, ngọn lửa lan ra rồi đốt cháy tất cả mọi thứ mọt cách nhanh chóng, bao gồm cả bức tường không khí và tơ nhện, dượng như muốn thiêu rụi tất cả!

Kha Lâm trợn mắt: “Lớp vỏ ngoài của cơ giáp không chịu nổi vụ nổ mạnh thế này đâu!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy KID điên rồi, năng lượng dao động phá vỡ bức tường không khí trên một khu vực rộng lớn, lửa cứ thế nhanh chóng lan ra bên ngoài.

Cho đến khi ngọn lửa tắt dần, một mùi cháy khét bao trùm trong không khí, kết hợp giữa mùi vật ô nhiễm bị thiêu rụi và mùi năng lượng đang rò rỉ.

Lúc này, trên bầu trời mù mịt khói bụi, một tấm khiên bảo vệ mờ mịt sáng lên.

Vỏ của tấm chắn bảo vệ đã bị nứt ra vài chỗ, năm cơ giáp còn lại của KID đều nằm trong phạm vi bảo vệ của Hoắc Diễm.

Xen lẫn với những tiếng nổ mạnh, một tiếng nói non nớt nhưng lại trầm ổn đang phát ra từ trong tâm trí.

“Trầm Lâm.” Thanh âm đó nói: “Hướng 8 giờ.”

Kiếm laser của Ứng Trầm Lâm nhanh chóng vung lên và ném về hướng 8 giờ!

Du Tố như nhận ra được điều gì, theo tiếng nhìn lại.

Trong làn khói bụi, thanh kiếm của cận vệ cơ giáp đã xuyên qua lưng con thằn lằn cát cấp S và ghim nó tại chỗ.

– —

Giọng của ai đây nhỉ?? Các bạn có đoán ra được không?:D


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.