Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 57: Khâu Tân - Khu Vực Ô Nhiễm Hẻm Núi Lớn Khâu Tân (Thời Gian Thi Đấu)



Beta: wenchyy

Bệnh viện số 1, khu A Thiên Lang tinh, Ứng Trầm Lâm bước ra khỏi phòng khám, đi đến phòng bệnh Thẩm Tinh Đường đã chỉ.

Vừa mới đến thì đã thấy Thẩm Tinh Đường đang đứng dựa vào cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vào bên trong.

Trông thấy Ứng Trầm Lâm đã đến đây, cô mới đứng thẳng lên, hỏi: “Đã lấy thuốc chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

Vài ngày nữa giải đấu sẽ tiếp tục, hôm nay Ứng Trầm Lâm đ ến kiểm tra sức khoẻ định kỳ: “Tinh thần lực của em vẫn ổn, tháng sau sẽ quay lại kiểm tra.”

Anh liếc nhìn về phía căn phòng bên cạnh họ.

“Bên trong đang dạy dỗ đấy.” Thẩm Tinh Đường không muốn xen vào quá nhiều “Người ông đang giáo huấn đứa cháu trai của mình.”

Trong phòng bệnh, là hai ông cháu Cốc gia.

Ở hội đấu giá hôm đó, Thẩm Tinh Đường đã mua linh kiện giúp Cốc Tiểu Thiên, đồng thời cũng điều tra hai ông cháu bọn họ. Cốc gia gia vốn là một kỹ sư, ngày trước làm việc trong một nhà máy sản xuất linh kiện ở hành tinh khác, sau đó bởi vì gia đình gặp biến cố nên mới trở về Thiên Lang tinh.

Con dâu của ông bị tai nạn mất sớm, để lại Cốc Tiểu Thiên.

Con trai thì nợ nần cờ bạc, gây ra biết bao nhiêu rắc rối.

Ông nội Cốc chỉ có thể dựa vào việc bán linh kiện để nuôi sống gia đình. Cho đến khi con trai bỏ trốn, vì để trả nợ mà ông đã đành lặn lội vào khu ô nhiễm tìm vật liệu làm linh kiện, sau đó gặp phải tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến nhiễm bệnh nặng. Thông tin của hai ông cháu rất rõ ràng, ngày thường ông nội làm việc rất thật thà, chăm chỉ, còn cháu trai thì được khen ngợi bởi ngoan ngoãn và chăm học. Ngoài những khoản nợ cờ bạc ra thì không có vết nhơ nào khác.

“Chị đã kiểm tra rồi, gần đây Cốc Tiểu Thiên đã bị bọn đòi nợ chặn đường, đánh đập mấy lần, thậm chí không thể đi học. Những linh kiện trong nhà đều đã bán đi, nhà cửa đã mang đi thế chấp, hiện giờ nơi để ngủ cũng không có.”

Thẩm Tinh Đường nhìn vào phòng bệnh, thản nhiên nói: “Em cũng biết để cho một đứa nhỏ mang linh kiện đi bán chắc chắn sẽ bị lừa gạt, đám gian thương sẽ lợi dụng thằng bé để kiếm lời. Viện cớ bắt bẻ đủ điều, với cả ông nội cũng không phải nhà thiết kế nổi tiếng, đối với ngành này không chỉ cần mỗi độ chính xác mà còn có những quy tắc ngầm khác nữa. Chắc là tên thương gia đó đã nhắc điều gì đó với cậu ta, cho nên mới không còn cách nào khác đành phải giả mạo đến phòng đấu giá.”

Ứng Trầm Lâm vẫn đang xách túi thuốc chưa kịp cất đi, không lên tiếng chỉ lặng lẽ quan sát.

“Tiền bán linh kiện sau khi trả viện phí còn thừa một khoản. Sau khi ông nội cậu ta tỉnh lại, chị đã giao hết cho ông ấy, chị cũng không trả phí đấu giá giúp Cốc Tiểu Thiên. Chuyện này Cốc Tiểu Thiên xác thật đã có ý đồ không tốt, nếu đã làm sai thì nên nhận được một bài học.”

Thẩm Tinh Đường nói: “Nhìn xem, ông bác vừa mới khỏe lại một chút, đã vội vàng dạy dỗ lại đứa cháu rồi. Em muốn vào xem một chút không?”

Xuyên qua cửa kính, Ứng Trầm Lâm nhìn đến một góc trong phòng bệnh, so với ông lão trong trí nhớ thì trẻ tuổi hơn, giọng nói dịu đi một chút: “Không cần đâu, cứ để cho ông ấy nghỉ ngơi ạ.”

“Em không muốn gặp à?” Thẩm Tinh Đường có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười nói: “Cũng được, để cho ông ấy nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đi thôi.”

Ứng Trầm Lâm quay mặt đi, anh nghĩ nếu có duyên thì hẳn bọn họ sẽ còn gặp lại nhau.

Trong phòng bệnh, ông cụ bệnh nặng nằm trong khoang chữa bệnh, vô cùng tức giận cầm lấy cây gậy chống y tế đánh vào tay đứa cháu trai đứng bên ngoài tấm che trong suốt đang mở toang, “Bán linh kiện thì cứ bán đi, lại còn dám giả mạo người khác, muốn ông tức chết phải không?”

Cốc Tiểu Thiên im lặng chịu đựng trận đánh.

Cậu biết mình sai rồi, bị đánh là đương nhiên.

Cốc Tiểu Thiên đang nghe ông nội dạy dỗ, bỗng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, quay đầu nhìn lại thì thấy có người đi ngang qua cửa phòng bệnh. Cậu sửng sốt một lát rồi vội vàng đi về phía bên kia phòng bệnh.

Cốc gia gia nhíu mày hỏi: “Làm gì đấy?”

Cốc Tiểu Thiên lục lọi trong cặp sách một lúc rồi lấy ra một con chip nhớ nho nhỏ “Ông ơi, cháu vừa mới thấy được bà chủ Thẩm. Cháu ra ngoài một lát, có món đồ phải đưa cho ngài ấy.”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người đang trên đường đến khu vực đỗ xe ngầm.

Ánh nắng bên ngoài rất ấm áp, tầm mắt Ứng Trầm Lâm lơ đãng nhìn về tòa cao ốc phía xa.

Đột nhiên, cảnh vật trước mắt trở nên méo mó rồi dần biến mất.

Thẩm Tinh Đường đang nói chuyện thì chợt nhận ra bất thường, vội vàng đưa tay đỡ lấy Ứng Trầm Lâm “Em sao vậy!?”

Ứng Trầm Lâm bị giọng nói gọi tỉnh, phải mất một lúc anh mới lấy lại được bình tĩnh, những hình ảnh biến dạng trước đó đã trở về trạng thái ban đầu.

Chỉ trong một thoáng, ý thức của anh cảm thấy choáng váng.

“Không sao đâu ạ.” Ứng Trầm Lâm đứng vững trở lại.

Nhưng Thẩm Tinh Đường vẫn vô cùng lo lắng “Có mệt lắm không? Vừa rồi kiểm tra bác sĩ có nhắc đến vấn đề gì không? Bệnh di truyền không phải là chuyện nhỏ, nhất là em vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, có gì khác thường thì đừng nên chủ quan.”

Vừa mới làm kiểm tra cách đây không lâu, bác sĩ cũng đã xác nhận cơ thể anh không có vấn đề gì cả.

Nếu có điều gì bất thường, thì chính là mấy lần kiểm tra đều xuất hiện sự gia tăng tần suất vô cùng kỳ lạ trong biểu đồ dao động tinh thần lực. Đời trước, Ứng Trầm Lâm đã từng trải qua những triệu chứng tiềm ẩn do bệnh di truyền gây ra, nhưng khi đó chưa bao giờ xảy ra hiện tượng nào kỳ lạ như vậy.

Trong khi Ứng Trầm Lâm suy nghĩ, vô tình ngáp một cái: “Chắc là do em thiếu ngủ.”

Thẩm Tinh Đường thấy vậy nhưng vẫn chưa yên tâm: “Không được! Sau khi vòng thăng hạng kết thúc, chị phải tuyển thêm học viên mới được.”

Ứng Trầm Lâm rất thích ở trong phòng bảo trì, chỉ cần không chú ý một cái là rất dễ làm việc quá sức ngay. Không chỉ tìm thêm học viên để giảm bớt áp lực cho phòng bảo trì của căn cứ mà cô còn phải thúc giục vị bác sĩ đã liên hệ trước đó.

“Em cũng đừng gạt đi nữa, hiện giờ nguồn tài chính đã không còn eo hẹp như trước, nhận thêm người là điều cần thiết. Còn cả bác sĩ nữa, nói là năm sau mới tới, nhưng giờ về căn cứ chị phải nhanh thúc giục mới được.”

Thẩm Tinh Đường nói tiếp: “Đứng đây chờ để chị đi lấy xe, đừng đi lung tung đâu đấy.”

Dặn dò xong cô liền rời đi. Ứng Trầm Lâm vẫn đứng im không nhúc nhích, lấy chiếc vòng của Uyên từ trong cổ áo ra.

Thử rót tinh thần lực vào để giao tiếp với cơ giáp, nhưng vài phút trôi qua, Uyên vẫn như cũ không có phản ứng.

Trong phòng bệnh, Cốc gia gia đang thở hổn hển, ngồi dựa vào khoang chữa bệnh, Cốc Tiểu Thiên thì đã chạy mất hút.

Ông nhìn giỏ quà đặt cạnh giường bệnh, được Thẩm Tinh Đường mang đến mấy hôm trước. Cũng may Cốc Tiểu Thiên lần này gặp được người tốt bụng, nếu không sự việc lần này có thể còn rước lấy những rắc rối lớn hơn.

Lúc này, một y tá từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, trông thấy Cốc gia gia liền lên tiếng: “Bác ơi, vừa nãy có người nhờ cháu đưa món đồ này cho bác.”

“Đồ gì cơ?” Cốc gia gia sửng sốt, cầm lấy thiết bị lưu trữ từ y tá, dùng tinh thần lực kiểm tra thì phát hiện bên trong chính là linh kiện đã bán cho KID.

Đây đúng là linh kiện khi đó, dùng tinh thần lực nhìn lướt qua thì thấy linh kiện vẫn chưa bị ai động vào.

Cốc gia gia nói: “Là vị sếp nữ mấy ngày trước đến đây đúng không? Sao lại đưa thứ này cho tôi? Không được! Tôi phải đi gặp ngài ấy.”

“Không phải!!” Y tá vội vàng ngăn cản ông bác đang muốn rời khỏi khoang chữa bệnh, nói: “Là một chàng trai trẻ, cậu ta nói thứ này phải trả lại cho bác mới càng có giá trị hơn nữa.”

Cốc gia gia sửng sốt, một chàng trai trẻ?

Y tá nhanh chóng dìu người trở về “Có lẽ cậu ấy đã đi rồi, bác đừng nên di chuyển lung tung nữa.”

Thấy bệnh nhân đã chịu ngồi im, y tá mới mới yên tâm rời khỏi phòng bệnh.

Ngồi lại trong khoang y tế, bàn tay già nua của Cốc gia gia nắm chặt thiết bị kia, đôi mắt đục mờ hơi cụp xuống.

Căn cứ cơ giáp KID à……?

Trong gara ngầm, Thẩm Tinh Đường vừa đi đến chỗ để xe thì nhìn thấy Cốc Tiểu Thiên đang lao về phía mình.

Thấy thế cô sửng sốt “Đứa nhỏ này, có chuyện gì mà lại kích động như vậy?”

Cốc Tiểu Thiên đưa cho cô con chip ghi nhớ. Cậu biết mình đã mắc phải lỗi lầm rất lớn, cho nên mấy ngày nay đi tìm kẻ lừa đảo đó, không ngờ cậu lại gặp lại tên đó ở gần nơi bọn họ gặp nhau lần đầu: “Hôm qua tôi đã nhìn thấy bọn họ, hình như bọn họ sắp rời đi thì phải. Mấy người đó không phát hiện ra tôi, nên tôi đã lén chụp ảnh lại. Không biết phải lấy gì để báo đáp nên chỉ có thể đưa cho ngài cái này thôi.”

Thẩm Tinh Đường cầm lấy thẻ nhớ, ngoài ý muốn nói: “Được, cảm ơn cậu.”

Cốc Tiểu Thiên cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, giờ tôi phải về chăm ông nội đây.”

Thẩm Tinh Đường nhìn con chíp trong tay, hơi nhíu mày.

Chip nhớ khá cũ và chất lượng không tốt, có lẽ Cốc Tiểu Thiên đã tháo nó ra khỏi thiết bị sử dụng.

Khi Ứng Trầm Lâm lên xe, Thẩm Tinh Đường đưa chip nhớ cho anh “Đây hẳn là người đã xúi giục Cốc Tiểu Thiên giả danh em hôm đó. Hình ảnh bên trong hơi mờ, sau khi trở về để cho Tư Miểu đi phân tích dữ liệu.”

Chip nhớ? Ứng Trầm Lâm cầm con chip, không biết vì sao bỗng nhớ đến phòng số 1468 đã mua linh kiện của anh hôm đó: “Trong lúc điều tra, hãy bảo anh Giang để ý đến Tinh vực số 2 một chút.”

Sau khi kết thúc sự kiện đấu giá, KID lại bận rộn bù đầu.

Thẩm Tinh Đường đã tạm thời tuyển được một nhân viên làm việc từ xa cho vị trí Chăm sóc Khách hàng của shop online. Hôm sau, cô lập tức gửi toàn bộ dữ liệu nguyên vật liệu tích tụ trong kho cho người ta, kết quả cái cậu họ Trương này làm việc vô cùng hiệu quả, sau khi dữ liệu được chuyển đến thì ngày tiếp theo đã được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy.

“Lần trước nhờ Quý Thanh Phong làm hộ, cậu ta xới cho ba ngày xong chẳng khác nào quỷ vẽ bùa, rối tinh rối mù hết cả.” Thẩm Tinh Đường rất hài lòng mà nhìn dữ liệu đã được sửa sang ngăn nắp “Cậu xem, có chuyên gia vào cái khác hẳn.”

Giang Tư Miểu cũng bất ngờ, chỉ dùng 3000 tinh tệ lại có thể tuyển được người có năng lực cao như vậy.

Ban đầu anh còn tưởng đây là trò lừa bịp, nhưng ngẫm lại vật liệu của bọn họ đều quang minh chính đại, việc gì phải sợ người ta đến lừa bán vật liệu chứ.

Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán trôi qua rất nhanh, Ứng Trầm Lâm đang nghiên cứu loại vũ khí mới và cần tới các cơ giáp sư luyện tập thử. Lâm Nghiêu ban đầu còn muốn dẫn Ứng Trầm Lâm đ ến hẻm núi bắn pháo hoa, nhưng còn chưa kịp thò chân ra cửa đã bị Giang Tư Miểu túm trở về, nhét vào phòng huấn luyện.

Khi huấn luyện kết thúc, thông tin khu ô nhiễm dùng cho thi đấu vòng 16-8 cũng đã công bố.

Giang Tư Miểu cầm một chồng tài liệu đi vào phòng huấn luyện, bắt đầu mở họp: “Sau khi lọt vào top 16, cơ bản thì các khu ô nhiễm thi đấu còn lại cũng đã được xác định. Lần này Liên Minh đã cung cấp tổng cộng 8 khu ô nhiễm thi đấu, ngoại trừ khu ô nhiễm cho vòng 16-8, những khu ô nhiễm còn lại sẽ được đưa vào quá trình tiếp theo. Tôi đã mang tại liệu đến đây rồi, để cho mọi người làm quen trước một chút.”

Thông tin về các khu ô nhiễm được đặt trên bàn, từng người cầm một bản bắt đầu mở ra nhìn.

Quý Thanh Phong: “Còn chưa vào Top 8 mà Tam Thủy đã cho chúng ta xem bản đồ luôn rồi.”

“Khụ… Cẩn thận không thừa đâu.” Giang Tư Miểu nói tiếp: “Địa điểm thi đấu của vòng 16-8 của chúng ta chính là Khu ô nhiễm Hẻm núi lớn Khâu Tân.”

Lâm Nghiêu khi nghe thấy hẻm núi, hai mắt liền sáng ngời: “A! Là cái hẻm núi vô cùng lớn đó kìa!”

Giang Tư Miểu: “…… Nói trước, không được sự đồng ý của tôi, cấm bắn pháo hoa ở trong hẻm núi!”

“Đốt pháo có vấn đề gì đâu? Bắn tí pháo ăn tết thì mới vui chứ?” Lâm Nghiêu tiếc nuối hứ một tiếng, nhìn về phía Ứng Trầm Lâm từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng: “Đúng không Trầm Lâm?”

Ứng Trầm Lâm không nói chuyện.

Du Tố ngồi ở bên cạnh nhận ra có điều khác lạ.

Hiếm khi thấy đứa nhỏ này lại phân tâm trong cuộc họp.

Cậu ta di chuyển tầm mắt, phát hiện Ứng Trầm Lâm không phải đang xem Hẻm núi lớn Khâu Tân, mà là đang tìm hiểu một khu ô nhiễm khác.

[ Khu vực ô nhiễm FS ].


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.