Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 62: Tháo gỡ



Beta: Wenchyy

Khoảng khắc con quạ hút máu rời khỏi đàn, nó đã phải chịu sự tấn công không cách nào chống đỡ nổi, liên tiếp bị dính ba phát pháo ngắm bắn tầm xa, sau đó là hàng chục đòn tấn công từ ẩn nấp cơ giáp ở cự ly gần. Tới lúc đôi cánh không còn gắng gượng nổi, nó rơi xuống rồi lại chịu thêm một phát chém chết, cuối cùng là bị bỏ vào trong túi.

Số phận thay đổi chỉ trong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, sau khi xe tăng và cận vệ KID thấy quạ đầu đàn đã về tay, liền tắt đèn nháy đi, rút lui chẳng hề nhìn lại.

Sự hấp dẫn của khiên bảo vệ đã không còn, cộng với mất đi sự chỉ dẫn của con quạ đầu đàn đã khiến đàn quạ trở nên hỗn loạn, chúng thi nhau bỏ trốn. Lúc đến thì là đàn quạ với hàng trăm con, đến khi bỏ chạy lại chỉ còn lại một đám tan tác.

Hoắc Diễm tiếc nuối nhìn về phía xa: “Tiếc quá!”

Nếu nguồn năng lượng dồi dào hơn một chút, một con cũng đừng mong bọn họ bỏ qua.

Lúc này Lâm Nghiêu nhìn đàn quạ hút máu bay đi, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian khi ở khu ô nhiễm Thiên Vực tinh, khi ấy giết xong còn có nguồn năng lượng tiếp viện, chẳng mấy lần có cơ hội đến khu ô nhiễm thu thập tài nguyên giống vậy.

Trong phòng phát sóng, theo quan sát trực tiếp từ trong khu ô nhiễm thì đàn quạ đã bay đi còn KID vẫn đang đứng tại chỗ nhìn về phía xa.

Không hiểu sao bình luận viên lại có thể nhìn ra chút tiếc nuối từ hành động của bọn họ, im lặng một lúc rồi mới nói: “Xem ra trận đánh đến từ một phía này đã kết thúc, KID cũng không tiếp tục đuổi theo nữa.”

[ Bỗng quên béng mất đây mới là ngày thứ hai (mặt buồn) ]

[ Ý gì đấy? ]

[ Lần đầu xem KID thi đấu đúng không? Nếu đây mà là ngày cuối cùng, bọn quạ này chắc cái móng chân cũng chẳng còn. ]

[ Đột nhiên nhớ ra một sự kiện… Mấy người còn nhớ KID, Tật Phong và YDS đi làm nhiệm vụ trước khi giải đấu bắt đầu không? ]

[ Vụ Thiên Vực tinh bị xoá tên khỏi danh sách khu ô nhiễm cấp thi đấu ấy hả? ]

[ Không phải đấy chứ??? ]

Khi KID thuận tay bắt được con quạ hút máu biến dị, tin tức này cũng đã truyền tới tai đội giám sát ở hậu trường. Sau khi nghe tin này, người phụ trách rơi vào im lặng một lúc lâu, rồi ra lệnh bỏ đi báo động về quạ hút máu trong khu ô nhiễm, vẻ mặt phức tạp nhìn vào thông tin tiêu diệt được ghi lại trên bảng số liệu. Toàn bộ khu ô nhiễm chỉ có vài con quạ hút máu, sau phen này một nửa số đó đã bị thiêu chết.

Hắn chỉ thị cho cấp dưới đi xử lý sự cố quạ hút máu trong khu ô nhiễm, sau đó quay lại khu bảo trì.

Khu bảo trì vẫn đang rất im ắng, bầu không khí nơi đây hoàn toàn trái ngược với bên ngoài. Có hơn chục thành viên đội kỹ thuật bảo trì của Liên Minh đang đợi gần đó, nhưng trên chiếc cơ giáp bị hỏng lại chỉ có hai người, một người ở bên ngoài khoang điều khiển, một người thì đang ở vị trí nguồn năng lượng.

“Tháo khoang điều khiển?” Kỹ thuật viên YDS hỏi: “Cậu chắc chứ? Muốn dỡ bỏ khoang điều khiển thì sẽ cần yêu cầu rất cao về kĩ thuật.”

Ứng Trầm Lâm nói: “Nếu không tháo nó ra thì cơ giáp sư rất có thể sẽ bị sốc năng lượng.”

Kỹ thuật viên YDS im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu muốn làm như thế nào?”

Ứng Trầm Lâm cúi đầu nhìn hắn rồi bắt đầu giải thích kế hoạch của mình.

Trong lúc hai người trao đổi ý kiến thay đổi kế hoạch giải cứu, thì những người khác ở bên dưới vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau.

Khi kỹ thuật viên KID đề xuất ý tưởng muốn tháo khoang điều khiển, hầu hết mọi người đều im lặng, nhưng một số người lại tỏ ra khá nghi ngại. Việc dỡ bỏ khoang điều khiển còn khó khăn hơn nhiều so với kế hoạch ban đầu. Tình huống lúc đầu vốn đã khó xử lý rồi, giờ lại thêm việc tháo khoang điều khiển ra sẽ chỉ làm công tác giải cứu càng thêm phức tạp.

“Người này làm sao vậy? Với mức độ hư hại như vậy thì tháo dỡ khoang điều khiển chẳng khác nào tăng thêm gánh nặng.”

“Chưa kể dỡ bỏ khoang điều khiển cũng đâu phải việc gì đơn giản, lại tốn thêm nhiều thời gian hơn, khoang dưỡng khí cũng không cung cấp được lâu nữa đâu.”

Nhiệm vụ ban đầu tương đối đơn giản chỉ là tháo các tấm vỏ bọc nguồn năng lượng ra thôi nhưng giờ đã biến thành gỡ luôn khoang điều khiển.

Thậm chí người thực hiện còn chẳng phải kỹ thuật viên dày dặn kinh nghiệm của YDS mà là một thợ sửa chữa trẻ tuổi của KID. Theo cách nghĩ chủ quan, kể cả người này có trình độ kỹ thuật tốt đến đâu nhưng dựa vào tuổi đời và kinh nghiệm cũng sẽ khiến những nhân viên bảo trì tại đây khó tránh khỏi lo lắng.

Một nhân viên bảo trì lâu năm có mặt ở đây, sau khi quan sát tình hình liền thận trọng nói: “Tôi có thể hiểu được lý do cậu ta đề xuất dỡ bỏ khoang điều khiển. Vị trí kết nối dây thần kinh kim loại được bọc bên trong khoang điều khiển quá mức phức tạp, nó kết nối với các dây thần kinh cộng cảm của não bộ, thân thể và tinh thần của cơ giáp sư.”

Nếu chỉ là bị thương và thiếu oxy, nằm trong khoang chữa bệnh một đoạn thời gian là có thể hồi phục. Tuy nhiên, nếu năng lượng trên các dây thần kinh chảy ngược trở lại khoang điều khiển thì cơ giáp sư sẽ không chỉ bị thương ở ngoài mà còn phải gánh chịu thêm việc não bộ bị tổn hại, rất có khả năng khiến cho tinh thần lực tan vỡ.

Những người khác nói: “…… Nhưng ít nhất biện pháp ban đầu có thể cứu được người.”

“Mục đích chính là cứu người, biện pháp giải cứu nhanh có thể giữ được tính mạng của cậu ta.” Người phụ trách nhìn cảnh tượng trước mặt “Nhưng đây là cơ giáp sư, họ đến chỗ chúng ta để thi đấu thì chúng ta cũng phải có trách nhiệm đảm bảo sự nghiệp cho bọn họ.”

Đội y tế đã chờ sẵn bên ngoài khu bảo trì, việc tháo dỡ khoang điều khiển cũng không phải không làm được nhưng sẽ phải thay đổi lại toàn bộ kế hoạch giải cứu. Bây giờ, khó khăn mới đã nảy sinh, trong số những người ở đây thì kỹ thuật viên YDS là là người giàu kinh nghiệm nhất. Theo kế hoạch cũ, vị trí hắn phụ trách sẽ ở nguồn năng lượng, bây giờ các tấm vỏ bọc đã được tháo xuống nên càng không thể rời khỏi vị trí ban đầu được.

Sau khi dỡ bỏ tấm giáp, tinh thần lực của hai người đã hình thành một sự cân bằng mỏng manh ở cả trong và ngoài cơ giáp, không thích hợp để thêm nhân viên bảo trì nào khác tham gia vào nữa.

Người phụ trách thấy vậy nhíu mày, nói: “Không còn đường lui nữa rồi, đành phải để kỹ thuật viên KID tiếp tục thực hiện thôi.”

Sau khi nghe người phụ trách nói vậy, thành viên của đội bảo trì nhìn chàng trai trẻ ở trên cao đang làm việc, lập tức đưa ra quyết định.

“Chúng tôi sẽ hỗ trợ tạo ra hình ảnh trực quan chi tiết.”

“Kỹ thuật viên của chiến đội kia đâu? Mau đưa bảng chi tiết bên trong cơ giáp ra đây để chúng tôi có thể đưa ra lộ trình tháo gỡ nhanh nhất.”

“Chú ý đến khoang cung cấp oxy.”

Lúc này, Ứng Trầm Lâm dường như đã thảo luận xong với kỹ thuật viên YDS. Khi cúi đầu liền trông thấy các nhân viên bảo trì khác cũng đang rất bận rộn. Từ trên cao nhìn xuống, cảnh tượng sẽ trở nên vô cùng rõ ràng, trong lúc nhất thời anh cảm thấy mình như đã trở lại phòng bảo trì của căn cứ KID ở kiếp trước. Khi anh đang trong tình trạng không thể di chuyển, các thành viên của KID cũng sử dụng công cụ thông minh hỗ trợ anh giống như vậy.

Kỹ thuật viên YDS tăng cường thêm tinh thần lực phát ra, ổn định chặt chẽ nguồn năng lượng ở gần các sợi dây thần kinh kim loại “Bên tôi xong rồi.”

Ứng Trầm Lâm không chút do dự: “Được.”

Anh nhanh chóng xác định mục tiêu kế tiếp.

Sau khi đã loại bỏ bảy, tám tấm bọc bên ngoài, phần lớn hình dáng của khoang điều khiển đã lộ ra ngoài.

Ứng Trầm Lâm nhìn lại vị trí của buồng oxy bên cạnh khoang điều khiển. Anh leo thêm vài bước đến chỗ phía trên khoang điều khiển, tiếp tục thâm nhập vào phía sau lớp vỏ bọc. Những ngón tay khéo léo cẩn thận chạm vào các sợi dây thần kinh kim loại, lần mò tìm đến các khớp nối khác.

Qua màn hình chi tiết, nhân viên bảo trì hỗ trợ ở phía dưới chú ý đến hướng thao tác của Ứng Trầm Lâm: “Chuyển sơ đồ khoang oxy lên đây! Những người khác đi chuẩn bị thiết bị cấp oxy bên ngoài!”

Thiết bị sửa chữa thông minh mang theo bản thiết kế bay đến bên cạnh, Ứng Trầm Lâm nhìn lướt qua những chi tiết trên đó.

Chiếc kìm máy dài bằng nửa cánh tay dường như chẳng hề ảnh hưởng đến thao tác của anh, một tay ấn vào chốt nối, một tay dùng kìm máy tháo gỡ. So với cách tháo gỡ cẩn thận của các kỹ thuật viên khác thì động tác của anh dứt khoát và nhanh chóng hơn nhiều, viền ngoài của lớp bọc giáp rất gọn gàng. Nếu đổi thành thợ bảo trì khác đang có mặt ở đây, không ai có thể chắc chắn làm ra được trình độ này.

Loảng xoảng —— lại một tấm vỏ bọc nữa từ trên trời rơi xuống.

Sau khi tháo xong, Ứng Trầm Lâm lập tức chuyển sang mảnh khác.

Những nhân viên bảo trì đang chăm chú theo dõi màn hình giám sát đã thấy rõ toàn bộ hành động của Ứng Trầm Lâm từ phía sau. Nhìn theo hình ảnh, các đường dẫn dây thần kinh kim loại phức tạp và linh kiện bên trong cơ giáp dường như không gây bất cứ trở ngại nào tới cậu. Bàn tay của chàng trai chỉ cần chạm nhẹ một cái đã lập tức xác định được các nút nối rồi nhanh chóng thực hiện tháo gỡ.

Chỉ trong thời gian ngắn, buồng cấp oxy cạnh khoang điều khiển đã hiện ra trước mặt mọi người. Ứng Trầm Lâm kích hoạt đường ống cung cấp gần buồng oxy rồi kết nối với nguồn cấp khí bên ngoài, nhờ đó đảm bảo cho các bước hành động tiếp theo, tránh tình trạng giữa chừng cơ giáp sư bị rơi vào trạng thái thiếu oxy.

Người phụ trách lo lắng ngẩng đầu lên, sau khi hoàn thành việc cung cấp dưỡng khí, kế tiếp chính là bước khó khăn nhất.

Kỹ thuật viên YDS: “Bước tiếp cậu muốn làm thế nào?”

“Trước tiên phải tháo bên trái ra đã.” Bàn tay Ứng Trầm Lâm đặt lên khoang điều khiển, bộ quần áo màu đỏ trắng đã lấm lem những vết dầu máy, dùng kìm máy dứt khoát gỡ nốt tấm vỏ bọc cuối cùng ra. Ánh mắt anh dừng lại trên những bó dây thần kinh lộn xộn “Có dây kim loại nối với ống năng lượng ở bên trái.”

Ứng Trầm Lâm nghiêng đầu nhìn xuống: “Tôi cần một chiếc kìm cắt loại KS-1.”

Nhân viên bảo trì lập tức đi lấy, ngay sau đó robot bay đã mang nó tới.

Kỹ thuật viên YDS thấy thế hơi sửng sốt. Loại kìm nhỏ như vậy?! Chẳng lẽ cậu ta muốn ——

Sau khi Ứng Trầm Lâm tiếp nhận chiếc kìm nhỏ kia thì đưa chiếc kìm máy lúc đầu cho robot.

Anh tìm một góc độ thích hợp, giây tiếp theo liền chui cả người vào phần khe hở của khung cơ giáp.

Bên ngoài, trận đấu ở khu ô nhiễm hẻm núi lớn Khâu Tân vẫn đang diễn ra. Nhưng đã có một số người xem đã nhận thấy sự vắng mặt của các nhân viên tại trạm bảo trì của khu vực chuẩn bị. Đáng lẽ ra các kỹ thuật viên của chiến đội nên đứng trước trạm giám sát đội mình để theo dõi tình hình cơ giáp trong khu ô nhiễm mọi lúc mới phải.

Vừa rồi các cơ giáp sư của chiến đội KID đã thu hút rất nhiều sự quan tâm, nên việc chú ý tới khu vực chuẩn bị bọn họ cũng là đương nhiên.

Tuy nhiên, trước đài giám sát của KID lại không thấy bóng dáng thợ bảo trì đâu hết.

[ Kỹ thuật viên bảo trì KID đi đâu mất rồi? ]

[ Hình như không phải mỗi mình cậu ta, kỹ thuật viên của YDS cũng không thấy luôn. ]

[ Hình như là sau khi có cơ giáp bị hư hỏng được đưa đến khu vực bảo trì, một số kỹ thuật viên ở khu vực chuẩn bị cũng đi tới đó hỗ trợ rồi. ]

Khu vực chuẩn bị cũng được phát sóng trực tiếp nhưng khu bảo trì thì không.

Cơ giáp hỏng hóc là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng điều động tới nhiều kỹ thuật viên đến khu bảo trì hỗ trợ như vậy, cho thấy tình trạng cơ giáp đang bị hư hại rất nghiêm trọng, thậm chí bên phía tổ chức còn yêu cầu các kỹ thuật viên chiến đội đến trợ giúp nữa.

Giang Tư Miểu thấy thế nói: “Không thể nào chứ?”

Thẩm Tinh Đường thoáng ngồi thẳng dậy: “Trong lúc trận đấu diễn ra, khu vực bảo trì thuộc về phía hậu trường. Có thể tình hình ở đó đã nằm ngoài tầm kiểm soát, khả năng sẽ phải kích hoạt hệ thống phòng hộ của khu bảo trì. Để tôi đi hỏi thăm tình hình.”

Trên đài chủ tịch, các vị lãnh đạo cũng đã nhận được thông tin về tình hình khẩn cấp trong khu bảo trì, Cục trưởng cục quản lý khu ô nhiễm hẻm núi lớn Khâu Tân hỏi: “Cơ giáp sư vẫn chưa được cứu ra à?”

Nhân viên trả lời: “Kế hoạch cứu hộ tại chỗ đã thay đổi, bọn họ đang tiến hành tháo dỡ khoang điều khiển.”

Cục trưởng nói: “Tình hình nghiêm trọng như vậy? Đội bảo trì có thể giải quyết được không? Ai đang là người điều hành chính?”

“Người thực hiện không phải người của bên chúng ta……” Nhân viên lo lắng nói: “Theo báo cáo bên kia nói người đó là kỹ thuật viên của KID, tên Ứng Trầm Lâm.”

Trong khu bảo trì, kỹ thuật viên đứng ngoài khoang điều khiển đã không thấy.

Những gì còn lại là một khu bảo trì được bảo vệ đầy đủ, đội ngũ y tế bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng ứng cứu ngay lập tức, còn khu bảo trì cũng đã bố trí phòng vệ khẩn cấp cho trường hợp xảy ra lỗi vận hành dẫn đến phát nổ.

Mọi người hồi hộp theo dõi camera giám sát. Các robot nhỏ bay xung quanh bên ngoài khoang điều khiển, ghi lại hình ảnh của kỹ thuật viên KID. Giờ khắc này, cả người anh đang ở trong khoang điều khiển đan xen với các linh kiện khác, cơ thể dựa vào các ổ trục linh kiện làm điểm tựa lực, dựa theo trọng lượng cơ thể điều chỉnh lại các vị trí thăng bằng, duy trì tư thế hơi nghiêng về phía trước.

Anh không dùng tay để làm điểm tựa, thay vào đó hai chân lại là bộ phận chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể.

Với sự cân bằng kỳ lạ này, kỹ thuật viên nhanh chóng phân biệt các kết nối dây thần kinh kim loại trong khung máy rồi sử dụng kìm cắt nhỏ trong tay dứt khoát cắt bỏ chúng.

Khoang điều khiển chính là bộ phận trung tâm của toàn bộ cơ giáp, tương đương với trái tim của một cơ giáp.

Bên trong bao bọc tất cả các dây thần kinh kim loại và linh kiện, chúng kết nối toàn bộ các bộ phận của cơ giáp và hệ thống thần kinh, có thể nói đây là nơi có dây thần kinh kim loại phức tạp nhất. Khó khăn lớn nhất trong việc tháo dỡ khoang điều khiển chính là phải tách rời những vị trí kết nối mấu chốt giữa khoang điều khiển và khung cơ giáp, cùng với những linh kiện quan trọng khác.

Trong trường hợp bình thường, nhiều kỹ thuật viên đều có thể làm được nhưng sẽ mất thời gian hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại quá cấp bách, cơ giáp bị hư hại nghiêm trọng, cơ bản là không thể di chuyển được, để duy trì chức năng của một bộ phận nhất định, bọn họ không thể cưỡng ép cắt đứt nguồn điện trong cơ giáp được. Với tình trạng này, yêu cầu đối với thao tác càng khó thêm một bậc, kỹ thuật viên phải tránh khiến cho dây thần kinh kim loại bị xáo trộn làm ảnh hưởng đến tứ chi, cũng như không được gây chấn động đến nguồn năng lượng.

Mỗi thao tác đều như bước trên sợi dây.

Kỹ thuật viên YDS ở bên dưới vẫn đang kiểm soát chặt chẽ nguồn năng lượng, từ khi đối phương chui vào cơ giáp đến giờ, ngoại trừ những chấn động bên ngoài ban đầu ra thì hầu như không có dây thần kinh nào ảnh hưởng đến điểm năng lượng, hắn hơi ngẩng đầu lên.

Nếu không có kinh nghiệm sửa chữa ít nhất mười năm, rất khó có thể đạt tới trình độ như này.

Nhưng nhìn bề ngoài kỹ thuật viên KID, trông có vẻ còn chưa đến 20 tuổi.

Còn trẻ như vậy mà đã đạt đến trình độ này, gọi cậu ấy là thiên tài cũng chẳng hề quá lời.

Từng giây từng phút trôi qua, bên trong cơ giáp, trên trán Ứng Trầm Lâm đã lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi tay anh vẫn rất vững vàng, đôi mắt bình tĩnh nhìn quét qua sự phân bố của các dây thần kinh xung quanh.

Cuối cùng cũng đã đến phần khó khăn nhất, đây là vị trí mấu chốt nơi dây thần kinh kim loại và dây thần kinh cộng cảm của khoang điều khiển kết nối với nhau.

“Cần phải loại bỏ khoảng mười dây thần kinh ở bên trái nữa mới có thể hoàn toàn tách được khoang điều khiển ra khỏi cơ giáp.”

Nhân viên bảo trì đang theo dõi sát sao từng phút một, dựa vào những con robot siêu nhỏ để hỗ trợ quan sát, nhưng các sợi dây kim loại vô cùng rối loạn, quấn chặt vào các dây thần kinh cộng cảm, chỉ cần một thao tác sai lầm thôi sẽ ảnh hưởng đến cơ giáp sư ngay lập tức. Hắn cẩn thận nói: “Ứng tiên sinh! Tôi phải nhắc nhở cậu một việc, phía bên trong không có điểm nào giúp chống đỡ cơ thể cả.”

Đi sâu hơn vào bên trong, đó là nơi tập trung chỉ toàn các sợi dây thần kinh kim loại vô cùng dày đặc.

Thông thường, những hoạt động như vậy sẽ để những robot có kích thước siêu nhỏ xử lý, nhưng tình hình hiện tại đã vượt quá khả năng hỗ trợ của robot. Đó là khu vực điều khiển phụ, nơi khoang điều khiển kết nối với tứ chi, nơi này rất nhỏ, xung quanh không có bất cứ linh kiện nào. Là khu vực duy nhất bên trong cơ giáp bên trong chỉ có các dây kim loại và dây thần kinh cộng cảm.

Ứng Trầm Lâm: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”

Anh ngước lên nhìn một vị trí trên cao “Lát nữa nhờ mọi người điều khiển robot bật đèn sáng lên giúp tôi.”

Bật đèn!? Nhân viên bảo trì sửng sốt.

Ứng Trầm Lâm cắt bỏ một đoạn dây thần kinh bên cạnh rồi buộc một đầu vào phần eo, đầu còn lại buộc vào chiếc kìm dụng cụ nhỏ anh mang theo bên người. Cánh tay máy nắm chặt vào một linh kiện bên ngoài khoang điều khiển, dùng lực tay nâng người lên một độ cao nhất định, rồi kẹp dụng cụ vào một chốt nối đã bị cắt.

Không có điểm chống đỡ, vậy đành tạm thời tạo ra thôi.

Chuỗi hành động này diễn ra rất trơn tru, chiếc kìm đã được giữ chặt, từ trên cao lộn ngược người xuống chui vào vị trí bên trái khoang điều khiển, chân móc vào khe hở, toàn bộ lực chống đỡ đổ dồn vào dây kim loại buộc ở thắt lưng và hai bàn chân, tạo ra một điểm tựa treo ngược lơ lửng.

Ứng Trầm Lâm lộn ngược người, bình tĩnh ra lệnh: “Bật đèn lên!”

Đèn điện được robot mang đến sáng lên, từ trên cao chiếu qua các chi tiết phức tạp bên trong.

Theo ánh sáng, tình trạng bên trong đã hiện lên trước mắt Ứng Trầm Lâm, anh không hề chớp mắt, cánh tay máy cẩn thận đẩy các dây kim loại sang một bên, tách các dây thần kinh cộng cảm ra rồi đưa chúng đến một vị trí không bị ảnh hưởng, sau đó cắt đứt các dây kim loại khác đang kết nối với khoang điều khiển.

Mọi người đều nín thở theo dõi, không dám gây ra tiếng động ảnh hưởng đến thao tác của anh.

Nhân viên bảo trì nhìn thấy cảnh tượng này mà ngây ngẩn cả người. Cái kiểu điều khiển cơ thể gì thế này!?

Không phải chỉ có mỗi nhân viên của Liên Minh, ở đây còn có những kỹ thuật viên bảo trì lâu năm của các chiến đội khác, họ đều nhìn chăm chú vào kỹ thuật viên của KID, ngạc nhiên trước khả năng giữ bình tĩnh điều khiển cơ thể mà không hề chạm phải bất kỳ dây thần kinh nào khác. Mọi động tác từ đầu đến chân đều được khống chế vững vàng, trong không gian nhỏ hẹp như vậy nhưng vẫn duy trì cực kỳ ổn định.

Đây không còn là một quy trình tháo gỡ đơn thuần nữa, quá mức ổn định, thậm chí so với robot còn ổn định hơn rất nhiều.

Nhưng một người còn trẻ tuổi như vậy, dường như không có bất cứ kinh nghiệm gì, nhưng lại đạt được khả năng kiểm soát chính xác tương đương như một cỗ máy.

Người phụ trách không dám chớp mắt, qua màn hình giám sát, hắn chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng sửa chữa như vậy. Hắn đã chứng kiến qua rất nhiều cảnh các kỹ thuật viên tu sửa cơ giáp, phần lớn họ dùng bản thiết kế để xác định vị trí các linh kiện và dây thần kinh bên trong, sau đó thì dùng tinh thần lực để thăm dò và khắc phục trục trặc. Nhưng phương pháp bảo trì như vậy thường được thực hiện ở bên ngoài, nếu yêu cầu phải thực hiện bên trong, bọn họ sẽ dùng robot hỗ trợ để hoàn thành công việc.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người đi vào không gian nhỏ hẹp lại còn ở trong tư thế lộn ngược để thực hiện các thao tác tinh vi như vậy.

Phải biết rằng cái dây thân kinh tác động đến nguồn năng lượng chỉ cách thắt lưng cậu ta chưa đến 30 cm.

Ứng Trầm Lâm hỏi: “Kiểm tra dây thần kinh kim loại phía sau, tôi nhìn không tới.”

Nhân viên bảo trì phản ứng lại: “Bên phải, phía dưới ổ trục linh kiện.”

Ứng Trầm Lâm nghe thấy vậy, nhanh chóng xác định vị trí rồi bắt đầu cắt đứt dây.

Lúc này trên trán anh có vài giọt mồ hôi, chúng chảy xuống rồi thấm vào tóc, anh vẫn bình tĩnh nói: “Tiếp tục.”

Nhân viên bảo trì không dám lơ là: “Chếch về phía trước, bên dưới tấm khớp trung gian, nó đang quấn vào bó dây thần kinh lớn nhất có vỏ màu trắng.”

Ứng Trầm Lâm nheo mắt lại, dựa vào ánh đèn cùng với chỉ dẫn, tránh đi những dây thần kinh khác, tìm kiếm bên dưới tấm khớp trung gian, tay phải nắm chặt lấy tấm khớp, khiến cơ thể tạo ra một đường cong kỳ lạ trên không trung, anh dùng miệng để giữ máy cắt và dùng tay còn lại để tháo các dây thần kinh bị quấn vào nhau. Sau khi tìm được mục tiêu mới dùng máy cắt cắt đứt.

Anh nói: “Tiếp đi.”

Thời gian từng phút từng dây trôi đi, không ai biết đã qua bao lâu, hiện trường không có gì khác ngoài thanh âm của Ứng Trầm Lâm cùng với tiếng chỉ dẫn của nhân viên. Cho đến khi Ứng Trầm Lâm cắt đi hết những dây thần kinh quan trọng nhất trong số vô số dây thần kinh ở đây, thoáng thẳng lưng trở lại vị trí trên cao, bọn họ lúc này mới hoàn hồn.

Chàng trai trẻ dựa vào khe chốt mở, lồ ng ngực khẽ phập phồng, bình tĩnh nhìn xung quanh khoang điều khiển, xác định không còn bất cứ sai sót nào mới rời khỏi cơ giáp.

“Cắt xong chưa…?” Có người nhỏ giọng hỏi.

Nhân viên bảo trì vẫn luôn chỉ dẫn nãy giờ, đáp lại: “Xong rồi.”

Nhiệm vụ khó khăn nhất là tháo dỡ khoang điều khiển đã hoàn thành, Ứng Trầm Lâm từ bên trong bước ra, nhìn xuống kỹ thuật viên YDS vẫn đang quan sát mình từ nãy đến giờ, anh thoáng ngừng lại “Có thể dừng tay được rồi, ngài vất vả rồi.”

Đường dây kết nối tới điểm năng lượng cũng đã bị anh cắt đứt.

Kỹ thuật viên YDS buông tay, những nhân viên bảo trì khác cũng vội vàng bước tới giúp đỡ, có người đang điều khiển ống oxy bên ngoài, có người đã ở trên cơ giáp hỗ trợ tháo dỡ. Khi toàn bộ khoang điều khiển được một cánh tay robot khổng lồ kéo ra ngoài, không động phải một dây thần kinh giao cảm nào, cũng không tác động đến nguồn năng lượng.

Kỹ thuật viên YDS đứng ở bên ngoài đang nhìn về phía kỹ thuật viên của KID cũng đứng cạnh đó.

Dáng đứng thẳng tắp, tuy đã rời khỏi cơ giáp nhưng ánh mắt vẫn luôn tập trung vào khoang điều khiển đang được lôi ra ngoài.

Khi hoang điều khiển được đặt xuống đất, đội ngũ y tế đã lập tức có mặt.

Sau khi bác sĩ kiểm tra thân thể của cơ giáp sư: “Cơ giáp sư không bị ảnh hưởng gì cả!”

Trong khu bỗng vang lên tiếng reo hò nhiệt liệt! Trong số bọn họ, kỹ thuật viên của chiến đội kia đã che mặt rồi bật khóc, thiếu chút nữa hắn đã cho rằng không thể cứu được cơ giáp sư nhà mình nữa rồi.

Ứng Trầm Lâm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mệt mỏi trong cơ thể bỗng dâng lên, Anh cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh, làm dịu đi cảm giác mệt nhọc trong người. Anh nhìn khu vực bảo trì đang sôi nổi và chiếc cơ giáp đã bị hư hỏng trước mặt.

Hình ảnh một chiếc cơ giáp khác đang dần hiện lên trong tâm trí. Nhiều năm về trước, căn bệnh di truyền đã đột ngột bùng phát trong một lần thi đấu đã khiến anh bị thương rất nặng. Tình cảnh lúc đó không khác gì bây giờ, cơ giáp được đưa tới khu bảo trì, khoang điều khiển thì bị tháo ra, anh nằm bất động trên thiết bị cứu hộ lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn Uyên đã bị hư hại.

Nghĩ đến đây, anh sờ vào cổ áo, khẽ nắm lấy chiếc chìa khóa cơ giáp bên dưới.

Một lúc sau, anh buông tay rồi nhìn đi chỗ khác.

Đang nghĩ cái gì vậy chứ? Giờ anh đã có cơ hội hội để bắt đầu một cuộc đời mới, không còn giống như trước kia nữa rồi.

Nhân viên xung quanh đều đang rất bận rộn, Ứng Trầm Lâm cũng không ở đây làm vướng chân bọn họ nữa. Đang định rời đi thì bỗng thấy một nhân viên, anh nhớ là người này đã theo anh đến đây, hình như là nhân viên phụ trách báo cáo tình hình trong khu ô nhiễm.

Khi người phụ trách sắp xếp ổn thỏa các công việc tiếp theo thì đã không thấy bóng dáng Ứng Trầm Lâm đâu nữa.

“Kỹ thuật viên của KID đâu rồi?” Người phụ trách còn chưa kịp nói lời cảm ơn nữa.

Nhân viên trả lời: “Ứng tiên sinh đã quay trở lại khu vực chuẩn bị rồi.”

Nhân viên ngập ngừng nói “Cậu ấy vội vã rời đi, trước khi đi còn đề cập đến việc muốn có dữ liệu chiến đấu của KID trong khu vực ô nhiễm trong thời gian này.”

Nhắc tới KID, người phụ trách nhất thời đau đầu nghĩ đến đàn quạ hút máu.

Hắn nói: “Dữ liệu chiến đấu ấy hả? Trong khoảng thời gian vừa rồi KID đâu có đụng độ với chiến đội nào đâu? Hình như chỉ có đánh mỗi đám quạ hút máu thôi mà?”

Nhân viên do dự: “Đúng vậy…… Cậu ấy muốn chính là dữ liệu chiến đấu của trận đó.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.