Editor: Nơ
Quả nhiên giống với suy nghĩ của anh, Chu Tự Tề cũng không kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có chút mất mác, anh nhíu mày.
“Ừm, cháu biết rồi.”
Sau khi chú Vương rời khỏi, Chu Tự Tề trực tiếp lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ của Từ Niệm Bắc.
Đẩy cửa bước vào, mùi nước hoa nhàn nhạt trong phòng tràn vào khoang mũi, không hề khó ngửi, là hương hoa nhàn nhạt, nhưng anh không thể phân biệt được đó là loại nước hoa gì.
Hít sâu một hơi khiến lòng người sảng khoái, người đàn ông nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm lại có chút trẻ con.
Phòng ngủ sạch sẽ và ngăn nắp, tấm rèm trắng khép hờ đón ánh hoàng hôn vào đầu thu, ánh sáng vụn vặt chiếu xuống sàn, trong không khí tràn ngập những sợi chỉ vàng li ti.
Chu Tự Tề cẩn thận đánh giá một phen, anh không ở lại Vườn Hồng nhiều, nơi này cách khá xa công ty, đi làm cũng không tiện đi lại nên anh mua một căn hộ nhỏ gần công ty, ngày thường sống ở đó.
Vườn Hồng này được ba Chu dùng để làm phòng cưới cho anh và Từ Niệm Bắc.
Phòng ngủ này anh cũng đã vào nhiều lần, nhưng hầu hết đều về quá muộn, Từ Nam Bắc đã ngủ, anh thường ngủ ở phòng dành cho khách bên cạnh nên có chút không quen với căn phòng này.
Anh cũng từng nghĩ đến việc ngủ trong căn phòng này, nhưng đêm đó, khi Từ Niệm Bắc ở dưới thân anh khóc đến mức đỏ hoe cả mắt, khi cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy vì sợ hãi, anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Vợ anh chỉ mới 22 tuổi, không có nhiều kinh nghiệm trong quan hệ nam nữ, lại được nuông chiều từ nhỏ, nếu anh thực sự xuống tay thì cuộc hôn nhân của họ có lẽ sẽ không đi tới đâu.
Cho nên đêm đó anh đã nhịn xuống, đi sang phòng dành cho khách bên cạnh.
Chu Tự Tề nghĩ Từ Niệm Bắc còn nhỏ, có một số việc không nên vội vàng, phải bồi dưỡng tình cảm trước thì cuối cùng mới có thể ăn sạch sẽ.
Nào ngờ, Từ Niệm Bắc đột nhiên nói muốn ly hôn với anh, còn ký tên rồi dọn ra khỏi nhà.
Chu Tự Tề tìm thấy đơn ly hôn trước bàn trang điểm màu hồng của Từ Niệm Bắc, còn một tờ bản sao, bên dưới cũng có chữ ký.
Anh dùng đầu ngón tay miết hai tờ giấy, khắc sâu từng chữ vào trong tâm trí, cuối cùng dừng lại trên chữ ký của Từ Niệm Bắc. Chữ ký của cô gái vô cùng phóng khoáng, nhưng chữ viết tay ngày thường của cô còn phóng khoáng hơn nhiều, nói cái gì mà kiểu chữ nghệ thuật lạ mắt mà giới trẻ đang sử dụng.
Chu Tự Tề cảm thấy nó khá rườm rà, cũng không nhìn ra được mặt chữ.
Lúc điền vào đơn đăng ký kết hôn, cũng bởi vì chữ ký mà bỏ đi vài tờ giấy, nhưng Chu Tự Tề vẫn nhớ rõ, mặc dù có một số nét hơi khác nhưng chúng cũng được viết nghiêng như vậy, thế nên anh vẫn có thể nhận ra tên viết tay của cô.
Chu Tự Tề nhìn chằm chằm một lúc mới đặt hai tờ giấy về chỗ cũ, tầm mắt lướt qua chiếc máy tính bảng bên cạnh gối nằm trên giường, có lẽ do cô gái nhỏ vội vàng nên quên lấy đi.
Gió chiều từ ngoài cửa sổ chậm rãi thổi vào, thoang thoảng mùi lá phong, mang theo hơi nóng ấm áp, có phần dễ chịu.
Chu Tự Tề liếc nhìn lá phong ngoài cửa sổ, cúi đầu bấm máy tính bảng trong tay, sắc mặt chợt trầm xuống.
Quản gia Vương đứng trước cửa phòng ngủ cung kính gõ cửa: “Cậu Chu, cơm chiều đã chuẩn bị xong.”
Người đàn ông đặt máy tính bảng lên giường một cách cứng nhắc, có hơi tức giận đi ra khỏi phòng.
Sau khi ăn xong, Chu Tự Tề ngồi trên ghế sô pha: “Gọi cho phu nhân.”
Chú Vương gọi ba cuộc nhưng không có ai trả lời, sau đó cúi đầu báo lại với Chu Tự Tề: “Cậu Chu, phu nhân không nhận điện thoại của tôi.”
“Tìm nữ giúp việc, mượn điện thoại của cô ta cho tôi.”
Một lúc sau, chú Vương cầm tới một chiếc điện thoại, Chu Tự Tề bấm vào giao diện quay số trên màn hình, trực tiếp nhập số điện thoại của Từ Niệm Bắc, chú Vương đứng ở bên cạnh, khóe miệng hơi mím lại.
Sau một vài hồi chuông, điện thoại liền được kết nối.
“Ai thế, là chuyển phát nhanh sao?”