150.
Vật mà lão phương trượng bảo Đường đại hiệp đi tìm là do thương đội vận chuyển đến từ Tây Vực, được Hoàng đế ban cho một vị Vương gia nào đó, có lẽ giờ đang nằm trong phủ Vương gia kia.
Trong phủ canh phòng cẩn mật, nhưng nghe nói phủ Vương gia gần đây có hôn sự, nói không chừng có thể nhân cơ hội này lấy đi món đồ kia.
Mẫn Chậm ngồi trên xe ngựa với ta cười nói: “Lão hòa thượng quả là nham hiểm xảo trá, nói trắng ra đây không phải trộm đồ của người ta hay sao?”
Ta thở dài rồi thì thào: “Mẫn thiếu hiệp, bên ngoài đừng nói lung tung, lỡ tai vách mạch rừng thì sao?”
Mẫn Chậm giơ chân đá chân ta, nhướn mày nói: “Ê, Vân ngốc, đầu óc của Đường Phiếm không hợp làm chuyện khéo léo này đâu, chi bằng ngươi năn nỉ ông đi, ông sẽ giúp ngươi thử một lần.”
Ta cảm kích y có lòng tốt nhưng việc này không được liên luỵ nhiều người nên lắc đầu từ chối.
Mẫn Chậm hậm hực nói: “Ngươi năn nỉ ta nhiều lần lắm rồi chứ đâu chỉ lần này.”
Ta không tiện giải thích rõ với y nên chỉ nói: “Mẫn thiếu hiệp, trước tiên chúng ta đi quanh phủ Vương gia xem thử đã…… Đợi lát nữa thay đồ rồi hãy hành động.”
Chẳng biết giờ Đường đại hiệp ở đâu nữa.
Nơi này đèn lồ ng đỏ treo cao, quang cảnh vui vẻ tưng bừng, ít nhất Đường đại hiệp sẽ không gióng trống khua chiêng ra tay.
Vậy ta và Mẫn thiếu hiệp tới cũng không trễ lắm…… Nhưng nghĩ lại không biết Đường đại hiệp đã lấy được đồ trở về hay vẫn ở gần phủ này chờ thời cơ.
Phủ này đúng là rất lớn.
Ta chợt nhớ Kim công tử ở kinh thành cũng có một vườn hoa rộng, khi hắn xem bệnh trên núi Thanh Lộc thường nói muốn dẫn ta đến tham quan nhà hắn nhưng tiên sinh không đồng ý nên ta chưa bao giờ đến đó.
Trên đường đi chỗ nào cũng đỏ chói, có thể thấy Vương gia này rất có thanh thế.
151.
Lúc mua y phục nghe chủ cửa hàng nói Vương gia này là huynh đệ với Hoàng đế, thể chất ốm yếu lại lớn tuổi, Hoàng đế trọng tình trọng nghĩa nên cho hắn ở cả phủ lớn như thế.
Cô nương gả tới là công chúa Tây Vực.
Khung cảnh hoành tráng này không phải vì nàng quan trọng mà chỉ để lấy điềm lành cho Vương gia bệnh tật, biết đâu khi vui vẻ thì sẽ hết bệnh ngay.
Nhưng đó không phải điều ta chú ý.
Mẫn Chậm đóng vai nữ quyến rũ hơn nhiều so với khi đóng vai tráng hán, lông mi y dài, da lại trắng, ngay cả khi trợn mắt vẫn hiện ra vẻ phong tình.
Ta vừa định chân thành khen y hoá trang đẹp thì đã bị y đè ra giường đánh mạnh vào mông mấy cái.
Á á! Đau quá!
“Sao ngươi không mặc?” Mẫn Chậm véo chỗ đau của ta rồi nghiến răng nói, “Thích xem ông làm trò cười đúng không?”
Ta giải thích: “Không phải, Mẫn thiếu hiệp, người qua đường như ta đóng vai nữ có gì đẹp đâu……”
Mẫn Chậm: “……”
Mẫn Chậm nói: “Ông mặc kệ, ngươi cũng phải mặc.”
Không mặc thì y lại nổi cáu nên ta thở dài chọn đại một bộ y phục thị nữ, định diễn vai người qua đường bưng trà đưa nước cho người ta.
Mẫn Chậm không bình phẩm gì về cách ăn mặc này của ta, chắc nhìn xong cảm thấy chẳng khác gì nam nhân, không còn gì để nôn.
Ta ngồi trước mặt y, đưa ngón tay chấm một chút son rồi cúi đầu chăm chú bôi lên môi y. Đang bôi thì y thè đầu lưỡi đỏ hồng li3m ngón tay ta.
Ta vội vàng rút tay về nói: “Mẫn thiếu hiệp, cái này thơm nhưng không ăn được đâu.”
Mẫn Chậm nói: “Chẳng lẽ ăn vào trúng độc hay sao?”
Ta nói: “Độc thì không……”
Còn chưa dứt lời thì y đã đưa tay ôm eo ta, để ta ngồi lên đùi y. Ta hơi động nhẹ, cảm giác được giữa mông lại kẹp vật c ứng rắn kia.
Mẫn Chậm vừa định hôn cổ ta thì đã bị ta bịt miệng.
Sẽ làm bẩn quần áo mất! Ta không còn tiền mua cho y bộ đồ nữ thứ hai nữa đâu!