Lâm Uyên Hoà Húc

Chương 15



Cuối cùng có một ngày, hắn đến sòng bạc.

Pháp luật không cấm đánh bạc, sòng bạc của trưởng công chúa vẫn hoạt động như thường.

Nam Phong biệt viện đã bị đóng cửa, trưởng công chúa quyết tâm phải làm cho sòng bạc phát đạt.

Vì thế, mấy ngày nay trưởng công chúa đích thân đến sòng bạc, đích thân làm chủ sòng, đích thân lắc xúc xắc.

Thua trong tay trưởng công chúa, tâm phục khẩu phục, thắng được trưởng công chúa, có thể khoe khoang cả đời.

Nháy mắt, toàn bộ người có tiền, không có tiền ở Vĩnh An đều chuyển sang đánh bạc.

Trưởng công chúa dùng lại chiêu cũ, thiết lập vé vào cửa.

Trưởng công chúa còn thuận tiện, thiết lập tửu lâu, phòng riêng trong sòng bạc.

Đánh bạc mệt rồi, đi ăn đồ ăn ngon miễn phí, đi ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát.

Nghỉ xong, tiếp tục đánh bạc.

Sợ ngươi không có tiền, tiểu nhị sẽ kéo ngươi lại, nói, huynh đệ, ta thấy ngươi cũng là người thành thật, thế này đi, ca cho ngươi mượn chút tiền ứng phó.

Hay cho lắm, tiền không còn còn có tiền mượn, không sợ ngươi thua sạch, đây là một cuộc giao dịch với ác quỷ.

Cuối cùng, tiểu nhị tính toán hết sạch gia sản của ngươi, áp giải ngươi về nhà, lấy nhà cửa ruộng đất, thậm chí vợ ngươi ra uy hiếp.

Đây là một vực sâu, ngươi vừa bước vào, liền không thể thoát ra được.

Đánh bạc, thắng thì một đêm giàu sang, thua thì tán gia bại sản.

Ai cũng cho rằng, ta chỉ đi thử vận may, chỉ một lần, thắng được một chút tiền liền đi.

Lần này đi rồi, vẫn có lúc trở lại.

Sòng bạc vĩnh viễn không sợ không có khách quen trở lại.

Con người chính là như vậy, tham lam, dục vọng khó lấp đầy.

An trạng nguyên xuất hiện trước bàn lắc xúc xắc của trưởng công chúa.

Trưởng công chúa đặt bát xúc xắc trong tay xuống, chậm rãi nâng mí mắt nhìn An trạng nguyên.

Hắn không thuộc về nơi này, một thân áo xanh, sạch sẽ đứng ở đó, không hợp với sự hỗn tạp của sòng bạc.

Khóe môi nàng nở một nụ cười: “An trạng nguyên, cũng muốn thử vận may sao?”

Trưởng công chúa muốn cho An trạng nguyên một bài học, để hắn biết thế đạo hiểm ác, lòng người khó lường.

Trong sòng bạc, có người cười, có người khóc.

Rồng rắn hỗn tạp, mùi rất khó ngửi.

Mùi mồ hôi của nam nhân, mùi phấn của nữ nhân.

Trong mắt An trạng nguyên chỉ có một trưởng công chúa, nàng buộc áo choàng thành một nút, ngang hông, một chân chống lên, dẫm lên một cái ghế, xắn tay áo, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn mịn màng, trên đó có một đóa hoa bỉ ngạn, màu sắc của nhụy hoa phát triển mạnh mẽ, lan thẳng đến mu bàn tay, khiến người ta có ảo giác như thể chỉ cần chạm vào tay nàng, dây hoa đó sẽ nhanh chóng quấn lấy ngươi, khiến ngươi cũng trở thành tù nhân của loài hoa độc.

An trạng nguyên nhìn vào mắt trưởng công chúa, lớn tiếng đáp: “Cược.”

Khách khứa thích hóng chuyện đều vây quanh.

Ai mà không biết tân khoa trạng nguyên trong sạch tự thủ, khí tiết cao thượng.

Có thể may mắn được chứng kiến, tân khoa trạng nguyên từ trên thần đàn ngã xuống, thật là quá thú vị.

Trưởng công chúa nắm bát xúc xắc, nhìn chằm chằm An trạng nguyên, cong ngón tay thon dài, lắc lên.

Nàng cũng rất mong chờ, nhìn thấy dáng vẻ An trạng nguyên khóc lóc.

Tâm tư này, đại khái chính là, con nhà người ta hạnh phúc, ưu tú như vậy, một ngày nào đó, ngươi có được cơ hội, kéo đứa trẻ hạnh phúc, ưu tú kia xuống, để nó trở thành người giống ngươi thì thật tuyệt biết bao!

Bất hạnh thì cùng bất hạnh. Hủy diệt thì cùng hủy diệt.

Tiết kiệm cho An trạng nguyên khỏi ngày ngày khiến nàng cảm thấy mình rất thảm, mọi người đều ở dưới vực sâu thì sẽ không cảm thấy khó xử, đúng không?

Người vây xem rất ồn ào, An trạng nguyên rất chăm chú lắng nghe.

Trưởng công chúa một tay hoa, đặt xuống, tay nàng ấn trên đỉnh bát xúc xắc, đôi môi đỏ thắm hơi hé: “An trạng nguyên, lớn? Hay nhỏ?”

Chỉ có hai lựa chọn, có một nửa cơ hội để đánh cược. Chữ dát vàng, tỏa sáng trên mặt bàn.

An trạng nguyên đặt tất cả ngân phiếu mang theo, lên chữ “Lớn.” sáng chói.

Trưởng công chúa lại hỏi hắn: “Không cân nhắc thêm sao?”

An trạng nguyên dứt khoát nói: “Không cần.”

Ồ? Sao lại thấy trạng nguyên lang có vẻ tự tin vậy, những người vây xem rục rịch, nghe nói, vị trạng nguyên lang này, là tam nguyên cập đệ, là một thiên tài, có lẽ, trạng nguyên lang có bản lĩnh không ai biết đến chăng. (Tam Nguyên Cập Đệ tuy cũng là thi Hương, thi Hội, thi Đình trong phạm vi cùng một tên gọi, nhưng đó là ở ba cuộc thi lớn, trong đó thi Hương và thi Hội trên căn bản là cách nhau vài năm, thậm chí trong phần thi Hương, thi Hội có thể đã từng thi rớt, đợi qua vài năm thi lại, trúng hạng Nhất thì cũng được gọi là “Tam Nguyên Cập Đệ”)

Ngay lập tức có người hô: “Ta cũng đặt hết vào lớn.”

Vì thế, lần lượt, liên tiếp, tiếng đặt cược vang lên không dứt: “Ta cũng theo”, “Ta cũng vậy”, “Lớn…”

Cả sòng đều đặt lớn.

Đặt cược vào trạng nguyên gia.

Trưởng công chúa đứng trong bóng tối cười, cuối cùng nhìn An trạng nguyên thêm lần nữa: “An trạng nguyên, hy vọng của bọn họ, đều đặt hết lên người ngài. Nếu thua, ngài sẽ mất hết danh tiếng.”

Trán An trạng nguyên lấm tấm mồ hôi.

Gương mặt trắng trẻo của hắn, bị hơi nóng bốc lên hơi đỏ.

Hắn nói: “Trưởng công chúa, ván này, chỉ có hai chúng ta đánh cược, đừng kéo người khác vào.”

Những người vây xem tức giận, không muốn.

Dựa vào đâu? Có tiền cùng kiếm, ngươi còn không cho người khác hưởng lợi à.

Nhưng trưởng công chúa vung tay: “Những người khác cút hết cho ta, ván này, chỉ có ta đánh cược với An trạng nguyên.”

Nàng chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn cười, đó là nụ cười dụ dỗ người ta vào địa ngục.

Cả sòng im lặng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.