Lâm Uyên Hoà Húc

Chương 41



Nàng đã rời đảo An Bình nửa tháng, khi bận rộn, nàng sẽ không nhớ đến An trạng nguyên, chỉ có những lúc như thế này, ánh trăng tình cờ, đêm tĩnh lặng, nàng mới nhớ đến hắn.

Hắn đã từng nói, không phải cái gì cũng có thể dùng để giao dịch.

Hắn chắc chắn rất căm ghét sự phản bội và lừa dối, một người sạch sẽ như An trạng nguyên, chưa từng bị lừa dối bao giờ.

Hắn sẽ đau buồn bao lâu, hắn chắc chắn sẽ không tha thứ cho nàng.

Nàng là một cô nương hư hỏng, cố tình quấy nhiễu cuộc sống bình yên và hạnh phúc của hắn một thời gian.

An trạng nguyên, sẽ ổn chứ?

Trưởng công chúa co đầu gối lại, nhẹ nhàng ôm lấy chính mình.

Đến Vĩnh An đã là hai ngày sau, đó là một ngày u ám.

Trưởng công chúa không vội vàng đi tìm cửa hàng liên lạc đó, nàng ở tại lầu ba của khách điếm đối diện, mỗi ngày đều quan sát qua cửa sổ, lại bảo những người còn lại đi dò hỏi một số tin tức gần đây của thành Vĩnh An.

Mọi thứ đều yên bình, không có gì bất thường.

Ban đêm, Trưởng công chúa cuối cùng cũng bước vào cửa hàng đó.

Cửa hàng này bán lụa là, đủ loại gấm vóc, được bày biện ngăn nắp, rực rỡ muôn màu.

Phía trước cửa hàng có một cái tủ cao, chất đầy vải vóc. Một ông lão cầm đèn dầu đang gõ bàn tính trên tủ cao, nghe thấy tiếng động, ông ta ngẩng đôi mắt già nua mệt mỏi lên nhìn nàng, hỏi nàng tìm ai.

Trưởng công chúa giơ khuyên tai lên, ông lão lập tức từ trên tủ cao xuống, đi đến trước mặt nàng, cầm lấy xem xét cẩn thận, vẻ mặt thay đổi liên tục, ông ta thò đầu ra ngoài nhìn, một lát sau, mới hỏi: “Một mình ngươi đến đây sao?”

Trưởng công chúa gật đầu, ông lão vuốt chòm râu bạc trắng, khom lưng, đi đi lại lại, một lúc lâu sau, mới nói: “Chờ một lát.” Ông lão vén rèm vào phòng trong.

Trưởng công chúa nắm chặt khuyên tai trong lòng bàn tay, lặng lẽ chờ đợi.

Nhưng đột nhiên, phòng trong tối sầm lại.

Tất cả đèn đuốc, trong nháy mắt đều tắt ngúm.

Trưởng công chúa còn đang ngây người đứng tại chỗ, bên ngoài phố dài, hàng nghìn ngọn đuốc sáng lên.

Có người cầm đèn đẩy cửa bước vào cửa hàng.

Tiếng bước chân trầm ổn.

Từng bước từng bước đi về phía sau Trưởng công chúa.

Trái tim nàng đập thình thịch.

Nàng đột ngột quay đầu lại.

Khuôn mặt Quý Lâm Uyên, dưới ánh đèn sáng rõ.

Nàng lại thất bại rồi.

Trưởng công chúa lảo đảo, từng bước từng bước lùi về sau.

Khuôn mặt nàng, trong ánh sáng trắng bệch như tờ giấy.

“Tại sao?”

Quý Lâm Uyên trả lời nàng: “Người của nàng đã sớm bị ta giám sát, cửa hàng này, là ta chuẩn bị cho nàng.”

Trưởng công chúa cắn môi đến chảy máu.

Nàng bị ép đến trước tủ cao, Quý Lâm Uyên chống tay, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, khuôn mặt lạnh lẽo, mỏng manh.

Giọng nói của hắn, như từ âm ti địa ngục truyền đến, âm trầm: “Thẩm Gia Ý, nàng là của ta.”

Hắn thổi tắt đèn, đập đèn xuống đất.

Gió từ lòng bàn tay hắn thổi qua, cửa liền đóng lại.

Trong bóng tối, hắn bóp chặt eo nàng, ấn nàng vào người mình, suýt nữa bóp nát nàng, hòa vào cơ thể mình.

Không phải, nàng không phải của hắn, nàng có lang quân, lang quân của nàng là An trạng nguyên dịu dàng.

Trưởng công chúa nghiến răng đẩy hắn ra, trong lúc giằng co, vải vóc trên giá cao ầm ầm đổ xuống, Quý Lâm Uyên giơ tay đỡ, những màu sắc không phân biệt được lẫn vào nhau, gấm vóc ngập trời phủ lấy bọn họ trong thế giới hỗn loạn.

Quý Lâm Uyên muốn hôn nàng, nàng không chịu, cuối cùng, hai người như dã thú quấn lấy nhau, cắn xé lẫn nhau, thương tích đầy mình.

Hắn đè nàng lên vải vóc trên mặt đất, xé rách y phục của nàng, trong ánh sáng mờ mờ, Trưởng công chúa đột nhiên nói khẽ: “Quý Lâm Uyên, ngươi muốn ta c h ế t thêm một lần nữa mới vừa lòng sao?”

Hắn dừng lại, tỉnh táo lại, bế nàng lên khỏi mặt đất.

Hắn chỉ sợ mất đi, quá sợ hãi, quá muốn có được.

Hắn ôm nàng, hôn lên mái tóc nàng, đưa ra sự thỏa hiệp lớn nhất.

Hắn nói: “Thẩm Gia Ý, gả cho ta, ta sẽ để A Niên đăng cơ.”

Nàng không thể tin được mà nhìn hắn, nàng đột nhiên hiểu ý của hắn.

A Niên đăng cơ, hoàn thành tâm nguyện của nàng nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn là con rối của hắn.

Quý Lâm Uyên, hắn đã tính toán mọi thứ.

Trưởng công chúa hít một hơi thật sâu, khóe môi cong lên, cười lạnh lùng: “Ta đã từng gả cho người khác, trời đất nhật nguyệt sơn hà làm chứng.”

Quý Lâm Uyên sắp phát điên rồi.

Trưởng công chúa bị giam cầm trong Quý phủ.

Nàng bị giam trong một tiểu viện hoang vắng, tay chân bị cùm, thường ngày sẽ không có người đến, chỉ có một cô nương câm phụ trách hầu hạ nàng, còn có Quý Lâm Uyên sẽ đến.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì, Trưởng công chúa không thể biết được, đêm đó những người đi cùng nàng, đều bị Quý Lâm Uyên g i ế t sạch.

A Niên vẫn đang ở Cẩm Lạc thành chờ nàng, sự chờ đợi vô vọng, là điều giày vò người ta nhất.

Bên cạnh nàng, chỉ có cây cối xào xạc và nửa vách tường đổ nát.

Một ngày nọ, Quý Lâm Uyên đút cơm cho nàng, nàng đột nhiên nôn mửa, nôn đến xanh cả mặt.

Hắn hoảng sợ, mời đại phu đến xem.

Đại phu nói, Trưởng công chúa có thai, là đứa trẻ thụ thai vào đầu mùa hạ.

Sắc mặt Quý Lâm Uyên tái nhợt, loạng choạng ngã ngồi trên ghế.

Trưởng công chúa nằm trên giường, vụng về dùng tay vuốt ve bụng nhỏ hơi nhô lên của mình.

Nàng tưởng nàng béo lên.

Nàng đột nhiên cười nhẹ nhàng, dịu dàng.

Đứa con của nàng và An trạng nguyên.

Trong sự chờ đợi tuyệt vọng, nàng sinh ra hy vọng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.