Chương 47
Hai người bị đuổi việc, một người tuy rằng không tính là đuổi việc, nhưng kỳ thực tập trực tiếp không qua, cho nên cũng không giữ lại tòa soạn.
Bọn họ đi rồi, mọi người trong tòa soạn mặc dù thảo luận hồi lâu, nhưng cũng dần dần an tĩnh lại, nhưng mà, Chu Túy Túy lại thanh nhàn hơn rất nhiều, mỗi ngày ngoại trừ làm việc, cũng không cần phải đấu trí đấu dũng nữa.
Nói thật, cô cũng không thích ngươi lừa ta gạt của thương trường.
Chu Túy Túy càng hướng về cuộc sống đơn thuần tự do hơn.
Cô rất ghét người bị lợi ích làm cho mờ mắt. Người, cho dù làm cái gì cũng phải có điểm mấu chốt.
Người đi rồi, công việc, cuộc sống của Chu Túy Túy lại an tĩnh hơn rất nhiều, thỉnh thoảng nghe chút bát quái, buổi tối về nhà gọi điện cho Thẩm Nam, cuộc sống khá dễ chịu.
Về chuyện tìm em gái, vẫn luôn có tin tức nhắn lại, manh mối ngày càng nhiều hơn, hy vọng trong lòng Chu Túy Túy cũng nhiều hơn.
Hôm nay, vừa mới tan tầm, Hạ Văn liền lái xe đến đón cô.
“Xuy Xuy, lên xe.”
Chu Túy Túy nhìn người trong xe, nói với đồng nghiệp bên cạnh, sau đó lên xe: “Xem ra hôm nay tâm tình cậu không tồi nhỉ?”
Sau khi lên xe, Chu Túy Túy buồn cười liếc nhìn Hạ Văn, duỗi tay nhéo nhéo: “Sao hôm nay lại sớm như vậy?”
“Gặp mặt với một tác giả, nên tan ca sớm.” Hạ Văn vẫn đi làm ở chỗ cữ, rốt cuộc đã quen thuộc với ông chủ, cũng không muốn đi nơi khác.
Nghe vậy, Chu Túy Túy nhướng mày, liếc nhìn cô: “Đi quán bar?”
“Ăn gì trước đi.” Hạ Văn nói: “Ngải Trạch Dương có phải hẹn cậu nói chuyện ở quán bar?’
“Ừm.” Chu Túy Túy gật đầu, thấp giọng nói: “Chắc anh ấy buổi tối mới đến, chúng ta có thể đến xem trước.”
“Được.”
Sau khi hai người ăn cơm xong, mới đến quán bar quen thuộc, vừa đến cửa, liền bị sự xa hoa trụy lạc của quán bar làm cho hoảng hốt. Nói thật, Chu Túy Túy đã thành thật một đoạn thời gian, cũng chưa đến quán bar bên này.
Trong lúc nhất thời, có chút xa lạ.
Hạ Văn bật cười, nhìn động tác nhỏ của cô: “Sao cậu lại lúng túng?”
Chu Túy Túy trừng mắt nhìn cô ấy, rất cạn lời nói: “Dạo gần đây theo đội trưởng Thẩm nhà mình mà thành thật, rất lâu không đến quán bar.”
Hạ Văn vẫn cười, kéo cánh tay cô hỏi: “Vậy hưởng thụ cuộc sống bây giờ? Hay là thích kích thích?”
“Hưởng thụ.” Chu Túy Túy im lặng một lát, thấp giọng nói: “Nhưng cũng thích kích thích.”
Cô nghĩ nghĩ, trên mặt có nụ cười, nhìn Hạ Văn nói: “Thẩm Nam sẽ cho mình cuộc sống kích thích, cũng sẽ cho mình hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại.”
—- Cuộc sống hôn nhân cùng với Thẩm Nam, có được cả sự tôn trọng và tình yêu,
Đó là khát vọng mà từ nhỏ đến lớn Chu Túy Túy vẫn muốn, Thẩm Nam cũng không lạc hậu như vẻ bề ngoài, trên thực tế, Thẩm Nam, ở thời điểm nào đó cũng rất xấu, loại xấu xa từ trong xương cốt, nhưng cố tình, cô lại thích đến vô cùng. Cô thích anh chính trực, cũng thích anh xấu xa, cho dù là thân phận quân nhân khi làm việc, hay là thân phận chồng của cô, Chu Túy Túy đều thích.
Thẩm Nam người đàn ông này, giống như sinh ra để khắc Chu Túy Túy cô.
Từ lúc mới bắt đầu xuất hiện, liền hấp dẫn hết sức chú ý của cô.
Năm đó chỉ là một cuộc xem mắt đơn giản, tuy rằng Chu Túy Túy không đến mức nhất kiến chung tình với Thẩm Nam, nhưng vẫn bị đắm chìm, đắm chìm vào thế giới của anh, thậm chí sau khi đi ra rồi, còn không muốn về, muốn tiếp tục thăm dò, muốn biết anh có bao nhiêu bí mật và ngạc nhiên, đang chờ đợi chính mình.
***
Hạ Văn nhìn chằm chằm Chu Túy Túy đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, không tiếng động cười cười.
“Nào, mời cậu uống rượu.”
Chu Túy Túy cầm chén rượu trên quầy bar, khẽ lắc, nhấp một ngụm: “Hương vị không tồi.”
“Đó là do cô tâm tình không tồi.” Bartender bên quầy nói: “Đã lâu không gặp.”
Chu Túy Túy cười nhạt, cầm chén rượu nâng về phía Bartender ý chào hỏi: “Đã lâu không gặp, hương vị ngày càng tốt hơn đó.”
Bartender cười: “Lát nữa sẽ giới thiệu cho cô mấy vị mới.”
“Được.” Mắt Chu Túy Túy sáng rực lên, nhắc tới hứng thú: “Rượu mới?”
“Đúng vậy, ông chủ chúng tôi mới nghiên cứu ra, cảm giác cũng không tệ lắm.”
Ngoại trừ Thẩm Nam, Chu Túy Túy còn rất mong chờ và hiếu kỳ với rượu, muốn đi tìm hiểu.
“Người đâu?” Chu Túy Túy đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Văn, ghé sát bên tai cô ấy nói: “Cậu và Đường tổng sao vậy?”
Hạ Văn ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô một lát, mới nói: “Mình chắc không…. Chuyện gì?” Cô ấy dừng một chút, thật ra không quá dấu diếm Chu Túy Túy: “Bọn mình không có kết quả, cho nên sẽ không có bắt đầu.”
Chu Túy Túy nhìn chằm chằm Hạ Văn, hồi lâu sau vỗ bả vai cô ấy: “Phải nghĩ thông trước, nếu như thật sự thích, mấy cái khác không là vấn đề.”
Nghe vậy, Hạ Văn cười khổ gật đầu, quay đầu nhìn về vị trí náo nhiệt ở giữa.
“Mình qua bên kia chơi một chút, cậu ngồi đây đợi mình.”
“Đi đi.” Chu Túy Túy không quá thích nhảy múa, cô càng thích ngồi ở quầy bar thảo luận về rượu với bartender.
Đang nói chuyện với bartender, đột nhiên bên cạnh có một người đàn ông ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn về phía Chu Túy Túy: “Chào người đẹp.”
Chu Túy Túy nhướng mi, hơi hơi mỉm cười, không lên tiếng.
Đoạn Bác Văn nhìn người con gái bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, cô ấy ăn mặc đơn giản, chỉ là áo thun trắng và quần jean bình thường, nhưng đã tiếp xúc với nhiều người con gái khác, anh ta biết, người con gái trước mặt này, tuyệt đối là báu vật. Không nói đến diện mạo, chỉ dáng người thôi đã làm cho tất cả đàn ông trầm mê.
Càng đừng nói… Diện mạo cũng tinh xảo, Đoạn Bác Văn đã rất lâu không nhìn thấy người con gái nào đáng giá tiếp cận ở quán bar.
Sau khi đánh giá một phen, Đoạn Bác Văn cười nhạt, rất bình tĩnh ngồi bên cạnh cô thưởng thức rượu, không hề làm ra hành động gì quá đáng, giống như hai người ngồi song song mà thưởng thức rượu.
Không lâu sau, khi Chu Túy Túy chuẩn bị đi, Đoạn Bác Văn cười hỏi: “Không uống?”
Chu Túy Túy gật đầu: “Bạn đến.”
Ngải Trạch Dương đến, Chu Túy Túy trực tiếp đi lên tầng hai.
Đoạn Bác Văn nhìn theo bóng dáng cô, ngả ngớn huýt sáo.
— Vô cùng không tồi.
Chu Túy Túy không quan tâm người gặp được ở quán bar, sau khi gặp mặt với Ngải Trạch Dương, cô nhìn về phía đồ vật mà Ngải Trạch Dương đưa, đè lại âm thanh hưng phấn hỏi: “Tra được sao?”
Ngải Trạch Dương bật cười, nhìn bộ dáng kích động của cô: “Tốt hơn lần trước, bọn họ đã điều tra cô nhi viện bên kia, chỉ là nghe nói em gái em sau đó được người khác nhận nuôi.” Ngài Trạch Dương đưa cho cô một bức ảnh, thấp giọng: “Em nhìn xem, có giống em khi còn nhỏ không?”
Chu Túy Túy hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn, ảnh chụp đã hơi phai màu, hơn nữa màu sắc hai mươi năm trước cũng không phải quá tốt… Cho nên bây giờ nhìn, cũng không quá rõ ràng.
Nhưng không biết tại sao, Chu Túy Túy có loại trực giác, người kia chính là em gái mình.
Tay cô khẽ run, đôi mắt lóe lên, mới nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trong ảnh, trên mặt cô bé có nụ cười, hồn nhiên lại đáng yêu.
“Được ai nhận nuôi?”
Ngải Trạch Dương nhìn cô, muốn nói lại thôi.
“Anh nói đi?” Chu Túy Túy ngước mắt nhìn anh ta: “Anh làm gì?”
Ngải Trạch Dương xoa xoa mi tâm, nói: “Sau khi được nhận nuôi, em gái em lại bị vứt bỏ, bởi vì người kia… mang thai, sau đó lại đi nơi nào, viện trưởng bên kia cũng không biết.” Anh ta ép lại cảm xúc của Chu Túy Túy: “Em đừng kích động, chí ít chúng ta đã có manh mối, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là, tìm được nhà kia, nhưng nhà kia căn bản không ở đó, mà là ở thành phố khác, địa chỉ còn lại cũng không còn toàn diện, cho nên cần phải có thời gian.”
Nghe vậy, Chu Túy Túy hoảng hốt hồi lâu, mới hiểu được ý của Ngải Trạch Dương.
Cô nhắm mắt, nắm bức ảnh trong tay thật chặt, mới hít sâu, nói: “Đã rất tốt rồi, ít nhất còn có manh mối.” Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Ngải Trạch Dương: “Cảm ơn, vất vả.”
Ít nhất, có hy vọng.
Ngải Trạch Dương ừ một tiếng, nhìn cô: “Yên tâm đi, đã nói sẽ tìm cho em, nhất định sẽ tìm được.”
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đêm nay, Chu Túy Túy nhìn chằm chằm vào bức ảnh không dễ có được kia, ngồi ở ban công nhìn cả đêm, cũng hóng gió cả đêm.
***
Ngày hôm sau là thứ sáu, Chu Túy Túy vừa mới rời giường liền cảm giác chính mình có chút không thích hợp, hơi nóng.
Cô duỗi tay sờ trán, nóng vô cùng.
Chu Túy Túy híp mắt, cố gắng đứng dậy, lúc này mới đi vào phòng tắm rửa mặt, kiên trì đi làm việc.
Đi vào, Lâm Hựu nhìn cô một cái nói: “Má hồng hôm nay không tồi, rất hồng.”
Chu Túy Túy: “….”
Chu Túy Túy đưa ly của mình cho Lâm Hựu, hữu khí vô lực nói: “Chị Lâm Hựu, em là bị cảm, không phải tô má hồng.” Cô nhướng cằm: “Có thể phiền chị rót hộ em cốc nước ấm không?”
Lâm Hựu sửng sốt, theo bản năng duỗi tay sờ đầu cô, kinh ngạc hô lên: “Shit, sao đầu em nóng vậy?”
Cô nhanh chóng nhìn về phía Chu Túy Túy: “Nhanh, nhanh, nhanh đi bệnh viện.”
Lâm Hựu không nói hai lời, lôi kéo Chu Túy Túy đứng lên: “Hôm nay còn làm việc gì nữa, chị đưa em đi bệnh viện.”
Chu Túy Túy: “…..”
Đến cuối cùng, Chu Túy Túy không có cách nào khác, Lâm Hựu trực tiếp xin nghỉ với chủ biên, dẫn cô đi bệnh viện.
Đầu Chu Túy Túy ong ong, sốt cao đến 39 độ, sau khi vừa đến bệnh viện, cả người đều chóng mặt mơ hồ, bác sĩ truyền nước xong, Chu Túy Túy đã nặng nề mà ngủ.
— Chu Túy Túy mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất dài.
Chu Túy Túy mơ màng đến nỗi điện thoại rung lên cũng không biết, Lâm Hựu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, lo lắng nhíu mày, nhìn đèn báo điện thoại, cầm điện thoại ra ngoài nhận, sau đó lại trở về.
Giấc ngủ này của Chu Túy Túy, trực tiếp ngủ đến buổi chiều.
Có thể là là do một đêm không ngủ, cũng có thể là do phát sốt quá cao, giữa trưa khi ăn, gọi thế nào cũng không tỉnh, đến cuối cùng, vẫn để cho cô ngủ.
Tay bị người nắm chặt, Chu Túy Túy bừng tỉnh trong mộng, mở mắt ra, khi nhìn thấy người đàn ông đang ở trước mặt, cô chớp chớp mắt, cảm giác mình bị bệnh là có ảo giác.
“Tỉnh?” Người do ảo giác tạo thành cất giọng khàn khàn hỏi một câu.
Chu Túy Túy híp mắt, lại mở ra, Thẩm Nam quả thật đã ngồi bên cạnh mình, quần áo trên người, vẫn là quân trang, nhìn qua rất anh tuấn, đẹp trai, rất man.
Chu Túy Túy a một tiếng, khó tin nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Nam lấy nước ở bên cạnh, đút cho cô uống một ngụm, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Bà xã của anh đã bị bệnh nằm viện, anh không ở đây thì ở đâu?”