Từ đầu điện thoại bên kia, một giọng nữ nhẹ nhàng trả lời:
“Cậu đang ở đâu? Để mình qua đón.
Lâu rồi không gặp mặt chắc Diệp tổng quên mất người bạn này mất rồi.”
Mặt của Diệp Tư Hạ như nở hoa khi cuối cùng cô cũng kiếm được người đi chơi cùng.
Định đọc địa chỉ khu trung tâm mua sắm này thì cô chợt nhớ ra một điều.
Ánh mắt cô nhìn sang Cơ Uy và vài người vệ sĩ phía sau.
Diệp Tư Hạ thở dài, biết thế cô đã không mang theo nhiều người như vậy.
Cô từ chối bạn mình về việc đến đón, chỉ hẹn thời gian và địa chỉ gặp mặt.
Sau khi cúp máy, Diệp Tư Hạ quay lại, chỉ vào một chiếc đồng hồ được bày trong tủ kính, bảo nhân viên bán hàng gói lại.
Thực ra trong lúc nghe điện thoại, ánh mắt cô không rời khỏi chiếc đồng hồ đó, trong đầu cứ tưởng tượng người đó đeo sẽ trông như thế nào.
Diệp Tư Hạ thanh toán tiền và nhận túi đồ từ tay nhân viên.
Món đồ này do đích thân cô cầm, không để cho ai động vào.
Xách túi ra xe, cô nâng niu đặt nó cẩn thận trên tay và đi xe tới địa điểm đã hẹn.
__________________
Quán Highland luôn động kín người nhưng khi bước vào, Diệp Tư Hạ đã nhanh chóng nhận ra người bạn của mình.
Đó là một cô gái mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng, mái tóc dài ngang lưng, bên tai đeo chiếc airpods.
Cô ấy đang chăm chú vào quyển sách trên tay.
Diệp Tư Hạ cũng ngớ người ra một lúc khi nhìn thấy bạn mình.
Cô thầm cảm thán khí chất thiên thần toả ra người đó thật khiến người khác chú ý mà.
Diệp Tư Hạ tiến đến quầy đặt một cốc trà thạch đào size vừa và một bánh pho mai trà xanh, sau đó tiến về phía bạn mình.
Khi đến bàn đó, Diệp Tư Hạ vỗ nhẹ vào vai cô bạn, vui vẻ chào hỏi.
“Tiểu thiên thần, đã đến đây rồi thì đừng đọc sách nữa.”
Người bạn kia thấy Diệp Tư Hạ đã đến, ngồi phía đối diện, hào hứng nhìn mình.
Cô ấy tháo chiếc airpods ra và gấp nhẹ quyển sách đặt sang bên cạnh.
“Nghe nói dạo này cậu đang thất nghiệp, sợ cậu buồn tủi nên mình mới gọi cậu ra tán gẫu.
Nhưng xem chừng cậu không buồn lắm, thấy mặt cậu vẫn vui tươi roi rói như này.”
Diệp Tư Hạ bĩu môi, ánh mắt đầy ý phản đối.
Cô cũng buồn bực lắm về việc đình chỉ công tác này chứ nhưng để giải quyết ổn thoả vấn đề hiện tại, cô buộc phải cắn răng chịu đựng thôi.
“Sơ Ảnh, cậu thật vô tâm.
Sao lại bảo mình không buồn, mình buồn nẫu ruột ra đây này.
May có cậu gọi chứ mình chẳng biết giết thời gian như thế nào nữa.”
Sau câu nói đó, Diệp Tư Hạ bày ra bộ mặt đáng thương.
Cô cầm một tờ giấy vờ chấm nhẹ lên mặt lau đi những giọt nước mắt.
Cô gái tên Sơ Ảnh kia bật cười với khả năng diễn kịch của bạn mình.
Cô ấy đảo mắt nhìn Diệp Tư Hạ một lượt, gật đầu nhẹ như tỏ ý đánh giá xong.
“Thực sự mình không nhận ra được chút xíu buồn thương từ người cậu.
Dạo này mình đọc được vài thông tin về cậu, lẽ nào tên trợ lý là chân ái khiến cho tâm tình của Diệp tiểu thư tốt hẳn.”
Diệp Tư Hạ nghe xong câu nói đầy châm chọc đó, cô thu lại vẻ mặt vờ khóc lóc của mình.
Rốt cuộc tin tức này đã hot đến mức nào mà cả Sơ Ảnh, một người ít khi xem tin tức cũng biết chứ.
Nhiếp Sơ Ảnh là người bạn thân của Diệp Tư Hạ nên khi cô ấy hỏi đến nước này rồi, cô sẽ thẳng thắn kể hết tất cả cho bạn mình nghe.
“Anh ấy là Bạch Nhị thiếu của Bạch gia, chính là con trai của chủ tịch Bạch.”
Khi anh cả của cô đoán Bạch Kỳ Thiên có khả năng là người xử lí tin tức xấu của cô trong những lần Diệp gia chưa kịp ra tay, lúc đó Diệp Tư Hạ không tin.
Cho dù có nghĩ cũng không hề cho rằng anh lại là Nhị thiếu của Bạch gia trong truyền thuyết.
Diệp Tư Hạ kể cho Nhiếp Sơ Ảnh nghe về Bạch Kỳ Thiên, kể về những việc làm, hành động, thái độ của anh ấy đối với cô.
Lúc này Diệp Tư Hạ mới phát giác, không biết từ bao giờ, tất cả những hình ảnh dù nhỏ nhất của Bạch Kỳ Thiên đã được cô thu lại trong tâm trí.
Nhiếp Sơ Ảnh chăm chú nghe Diệp Tư Hạ nói, cô ấy nắm lấy hai bàn tay như một hành động nhẹ nhàng an ủi.
Tầm nhìn của Sơ Ảnh rơi vào đồ uống và chiếc bánh mà Diệp Tư Hạ gọi.
“Cậu vẫn thói quen đấy, ở Highland vẫn chỉ thích trà thạch đào và bánh phô mai trà xanh.”
Sơ Ảnh hiểu, thói quen cũ này của Diệp Tư Hạ là hình thành từ bạn trai trước đây, chính là Kha Luân.
Đó là một chàng trai đã cùng Diệp Tư Hạ vẽ lên một mối tình tuổi học trò nhẹ nhàng mà đáng nhớ.
Nhưng bây giờ anh ta đã không còn…
Diệp Tư Hạ cười chua xót.
Bàn tay cô khuấy đều cốc trà của mình, sau đó đưa lên uống.
Cô không đáp lại Sơ Ảnh hoặc đúng hơn cô không biết trả lời như thế nào.
Vị trà thạch đào vẫn vậy, vị ngọt đọng lại nơi cuống họng nhưng lúc này Diệp Tư Hạ chợt có chút suy nghĩ: “Liệu cô có nên thử uống những loại trà khác không?”
“Tiểu Hạ, cậu hãy một lần gọi thử loại đồ uống khác đi.
Biết đâu cậu lại tìm được loại cậu thích hơn.”
Diệp Tư Hạ cười mỉm nhìn Sơ Ảnh.
Cô hiểu ý của bạn mình.
Sau khi nghe cô kể chuyện về Bạch Kỳ Thiên, có lẽ Sơ Ảnh đã đoán được tâm tư của cô nên mới mượn cốc trà này mà đưa ra lời khuyên.
Không phải Diệp Tư Hạ và Nhiếp Sơ Ảnh không đủ thân thiết trực tiếp đưa ra lời khuyên, mà Sơ Ảnh không muốn chạm vào nỗi đau trong quá khứ của cô.
Đối với Diệp Tư Hạ, Kha Luân chính là một khúc mắc lớn trong lòng cô, khiến cho cô cảm giác thấy có lỗi với tình cảm của anh.
Bởi thế, dù đã hiểu được trái tim mình đã rung động với Bạch Kỳ Thiên nhưng Diệp Tư Hạ vẫn còn do dự với tình cảm này.
Hôm nay khi nghe Nhiếp Sơ Ảnh nói vậy, Diệp Tư Hạ đã có quyết định riêng của mình.
Cô lấy lại nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt, đánh nhẹ vào tay bạn mình một cái.
“Để cảm ơn cho những lời khuyên hữu ích, hôm nay mình sẽ mời cậu cốc cafe và chiếc bánh này.
Muốn ăn gì cứ gọi thêm, Diệp Tư Hạ cái gì cũng thiếu riêng tiền là không.”
Hai người họ vui đùa, hào hứng trở lại, chuyện trò rôm rả.
Vì bạn Sơ Ảnh là một bác sĩ rất bận rộn nên hiếm khi có dịp rảnh rỗi, Diệp Tư Hạ phải tranh thủ nói chuyện, tâm sự hết mọi thứ trên đời.
Khi bạn gục ngã, ngoại trừ gia đình, bạn luôn có ít nhất một người bạn thân luôn sẵn sàng tâm sự, an ủi mình.
Tình bạn của Diệp Tư Hạ và Nhiếp Sơ Ảnh cũng đẹp và bền chặt như thế.