Ăn cơm xong, vốn dĩ Tả Nhan muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng sờ bụng thịt của mình thật sự là ngồi không yên, nhanh chóng lôi kéo Du An Lý đi tính tiền rồi tiếp tục chạy lên lầu cửa hàng nội thất.
Một lần nữa, đi dạo cửa hàng nội thất thực sự là thân thể lực sống.
Hai người một đường đi đi dừng dừng, Tả Nhan cầm điện thoại làm danh sách trong ghi chú, đi bộ đến 3 giờ chiều mệt mỏi đến không nói ra hơi.
Du An Lý thoạt nhìn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Mặc dù Tả Nhan cảm thấy căn bản cô không quá lao lực, nhưng vẫn phải bội phục tố chất của cô, sau đó hiếm khi suy nghĩ mình có thực sự quá sa sút hay không.
Nhưng muốn thay đổi hay không tới lúc đó rồi nói sau, Tả Nhan đúng lý hợp tình nghĩ, kéo tay áo Du An Lý hỏi: “Nếu không chúng ta nghỉ ngơi một lát đi?”
Du An Lý còn tưởng nàng có thể chống được tới khi nào, xem ra dù nhiệt tình có lớn đến đâu cũng không thể bì được với thân thể nhỏ như bìa cứng.
Cô liếc mắc nhìn Tả Nhan, lấy điện thoại ra thăm dò khu vực lân cận rồi hỏi “Có muốn đi xem phim không?”
Đây là đề nghị rất hợp lý, dù sao xem phim cũng tiện nghi hơn ngồi cà phê hai giờ, còn có thể giết một chút thời gian.
Tả Nhan nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, lập tức dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào dãy bộ đồ ăn trước mặt, trả lời “Cũng được.”
Ngữ khí nghe tới có chút miễn cưỡng.
Du An Lý đưa điện thoại cho nàng, nói: “Em chọn phim đi, thuận tiện chọn luôn chỗ ngồi.”
Này thực sự không giống phong cách của cô. Suy cho cùng, người này khống chế dục quá mạnh, thích để nàng quyết định tất cả mọi chuyện, chờ không rên một tiếng làm xong mới nói với người khác.
Tả Nhan dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, thấy cô không có biểu hiện gì, nàng cầm lấy xem danh sách phim hot.
Trước đó hai người cũng cùng xem phim — một lần ở khách sạn Osaka không tính.
Loại hành vi chính thức đến rạp xem phim như vậy, đối với Du An Lý năm đó chẳng khác nào đến nhà máy sản xuất coca xếp hàng mua một ly Coca vừa mới làm, căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
Khi lần đầu tiên Tả Nhan mang ý đồ phổ cập khoa học về bầu không khí của rạp chiếu phim, bị những lời này chặn lại không biết phải phản bác như thế nào.
Thậm chí nàng còn bị Du An Lý thuyết phục, nhưng may là nàng vẫn nhớ bảo vệ quyền lợi của mình.
“Chị đã đáp ứng là bồi em đi xem phim, đi công viên giải trí, đi du lịch, lúc đó tất cả những cái này đều là chính miệng chị đáp ứng.”
Tả Nhan nhăn mặt nhỏ, bộ dáng như “Nếu ngươi dám phủ nhận, ta liền khóc ngay tại chỗ cho ngươi xem.”
Lúc đó, Du An Lý buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài ngang vai đã dài ra, chưa tìm được thời gian đi cắt tóc nên lúc làm việc vẫn buộc tóc lên, còn đeo kính phẳng chống bức xạ.
Nghe thấy những lời này, cũng không ngừng gõ bàn phím, chỉ trả lời: “Tôi không nói không đi, nhưng em hỏi tôi nghĩ thế nào, không phải tôi nên ăn ngay nói thật sao?”
Thoạt nhìn lời này không có vấn đề, nhưng Tả Nhan vẫn rất buồn bực, có một loại cảm giác bất lực mà không gì có thể thay đổi hiện trạng.
Nàng muốn có nhiều trải nghiệm chung với Du An Lý, mà không phải mỗi ngày đi học chỉ nhắn tin gọi điện, tan học ở nhà làm bài tập cũng giống như ở lớp, căn bản không tìm thấy bầu không khí giữa tình lữ.
Du An Lý không thể hiểu ý nàng nói “bầu không khí” rốt cuộc là cái gì, còn phải đến rạp chiếu phim mới tìm được, nhưng chuyện không đáp ứng là không tuân thủ đạo lý, cho nên vẫn là lập kế hoạch với nàng.
“Mặc dù tôi cảm thấy đi cũng không nhất định có thể tìm được.”
Cô điềm đạm nói, Tả Nhan lập tức trừng mắt nhìn cô, cảnh cáo, “Chị phải nhập tâm vào, không được nghĩ đến công việc.”
Du An Lý “Ò” một tiếng, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, bận rộn công việc của mình.
Tả Nhan nhìn chằm chằm cái ót của cô, cân nhắc thật lâu có nên để lại dấu răng trên đó cho hả giận hay không, nhưng nghĩ đến kết cục, vẫn là không thể làm được.
Dù sao cũng đã an bài lịch xem phim rồi, cũng coi như đã đạt được ước nguyện nho nhỏ.
Đối với Tả Nhan, trải nghiệm xem phim lần này thực sự không phải là kỷ niệm tốt đẹp, bởi vì quá trình cụ thể quá mức xấu hổ, nàng thực sự không muốn nhớ tới.
Nhưng sau khi theo Du An Lý vào rạp phim, khi người trước mắt giúp lấy vé xem phim, Tả Nhan vẫn không khỏi nghĩ tới những trải nghiệm kia.
Nàng càng muốn kiểm soát đầu óc, liền càng không thể khống chế nghĩ tới nhiều hơn, hình ảnh rất rõ ràng.
Từ phòng chiếu phim đến toilet, hết màn này đến màn khác phát như cuộn phim trong tâm trí nàng, Tả Nhan không khỏi cách xa Du An Lý một bước, lại một bước, lại một bước nữa.
“Làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy.”
Du An Lý cầm lấy vé, vừa quay đầu liền thấy mặt nàng đỏ như mông khỉ, nhẹ giọng hỏi một câu.
Tả Nhan không dám nhìn cô, cầm điện thoại nói “Tôi đi mua bỏng ngô.”
Sau đó nhanh chóng chạy đi.
Sau khi chạy khỏi Du An Lý, mùi hương thuộc về cô biến mất trong không khí.
Tả Nhan bình tĩnh lại một chút, xếp hàng chờ mua bỏng ngô.
Du An Lý sẽ không ăn thứ này, nàng cũng không định mua phần lớn, chỉ là kiếm cớ mà thôi.
Nhưng hiện tại ngửi thấy mùi bỏng ngô, Tả Nhan vẫn là xấu hổ nuốt nước bọt.
Cầm hai tấm vé, Du An Lý đi tới cửa soát vé chờ nàng.
Tính thời gian, cô đã không đến loại địa phương như rạp chiếu phim này bảy tám năm rồi.
Không biết là do ảnh hưởng của nhiều tác phẩm hay nguyên nhân nào khác, từ trước đến nay rạp chiếu phim giống như luôn là một trong những địa điểm hẹn hò không thể thiếu của các tình lữ. Du An Lý càng tin đây là phương thức kinh doanh, suy cho cùng, nếu người trẻ tuổi hẹn hò không xem phim, doanh thu của các rạp chiếu phim sẽ giảm đi rất nhiều.
Trước giờ cô không tin vào bầu không khí hẹn hò của rạp chiếu phim, bởi vì một người mới học yêu đương khó lý giải chuyện phức tạp như vậy — Du An Lý vẫn không chịu thừa nhận mình có vấn đề trong chuyện này.
Nói tóm lại, khi còn trẻ, cô thực sự từ tận đáy lòng nghĩ: Xem phim là việc cực kỳ vô nghĩa.
Ngay cả khi rảnh rỗi, cô cũng không muốn lãng phí thời gian này.
Cho đến khi bị Tả Nhan kéo vào rạp chiếu phim –sau đó cô không bao giờ bước chân vào rạp chiếu phim nữa.
“Được rồi được rồi, tôi mua xong rồi.”
Tả Nhan cầm một gói bỏng ngô cho hai người vội vàng chạy tới. Du An Lý nghe thấy thanh âm của nàng, hoàn hồn xoay người lại nhìn gói bỏng ngô trong ngực nàng.
“Nhìn, nhìn cái gì?”
Tả Nhan mặt không đỏ tim không đập nói, “Buổi trưa tôi ăn chưa no a.”
Hơn nữa, đã nhiều giờ trôi qua, ăn nhiều cũng đã tiêu hóa hơn phân nửa rồi, không phải sao?
Du An Lý có chút đau đầu, vừa kéo nàng xếp hàng qua cửa soát vé, vừa bắt đầu tính đến kế hoạch tập thể dục khác, chỉ cần lượng vận động đủ lớn liền bị cô cho vào kế hoạch.
Chạy bộ buổi sáng thì bỏ đi, nếu mâu thuẫn tâm lý quá lớn, vậy thì vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế nào cũng vô ích.
Nhiều năm trôi qua, một lần nữa bước chân vào rạp chiếu phim là cảm giác bỡ ngỡ khó tả.
Tả Nhan khống chế bản thân không nhìn Du An Lý, sau khi tìm được vị trí ngồi xuống, nàng thành thành thật thật chờ phim bắt đầu.
Nàng có thói quen chọn góc hàng ghế cuối cùng, bởi vì không thích cảm giác có người ngồi sau lưng.
Du An Lý cũng có vẻ trầm mặc, cùng nàng không hẹn mà gác lại tán gẫu, tập trung vào màn hình lớn trước mặt.
Nghe nói bộ phim này là bộ phim gần đây đã giành được giải thưởng, Tả Nhan quá lười, vẫn luôn chờ Network Platform chiếu mới xem, cho nên nàng chặn hết tin tức liên quan, cũng không xem Trailer, muốn giữ lại cảm giác mới mẻ lớn nhất.
Không ngờ hôm nay sẽ xem trước, nhưng lần này ra cửa thực sự cũng không mệt gì.
Nhưng ngay sau đó nàng liền không nghĩ như vậy.
Khi lần thứ năm nhìn thấy cảnh máu me trên màn hình lớn, Tả Nhan loáng thoáng có cảm giác.
Cho đến lần thứ bảy thứ tám, nàng đưa tay sờ bụng, loại xoa xoa ngực, chưa kịp nói thì Du An Lý bên cạnh đã cầm lấy bỏng ngô nàng mới ăn một nửa, tay còn lại nắm cổ tay nàng, thấp giọng nói “Đi toilet trước.”
Tả Nhan không nói được gì, bị cô dẫn ra khỏi hàng ghế cuối cùng, hai người khom lưng bước xuống bậc thang, Du An Lý đưa nàng ra khỏi rạp mới bước nhanh, đi thẳng vào toilet.
Tả Nhan tùy tiện tìm gian phòng, đi vào nôn ra.
Vốn dĩ nàng không có cảm giác lớn như vậy, nhưng mùi của toilet công cộng càng làm nàng càng buồn nôn hơn, nôn không ngừng.
Du An Lý gõ cửa, nói, “Tôi có mang khăn giấy ướt.”
Tả Nhan gần như nôn xong, sau đó dùng tay trái mở cửa, Du An Lý trực tiếp đi vào, xé khăn giấy ướt ra khỏi gói, đưa cho nàng.
Thứ nôn ra vẫn chưa dội sạch, Tả Nhan cầm lấy khăn giấy ướt, có chút xấu hổ nói: “Chị ra ngoài trước đi.”
Du An Lý đưa tay đỡ nàng dậy, thản nhiên trả lời: “Cũng không phải lần đầu tiên, xấu hổ cái gì.”
Vốn dĩ Tả Nhan đã quên chuyện này, nhưng hiện tại đột nhiên nhớ lại, khuôn mặt tái nhợt vì nôn mửa tức khắc đỏ bừng.
Nàng vội vàng lau miệng, chịu đựng cảm giác khó chịu dẫm bàn đạp xả nước, khi tất cả đã được dội sạch, miệng cũng sạch sẽ, nàng lập tức vứt khăn giấy chuẩn bị ra khỏi gian.
Du An Lý hỏi: “Dễ chịu hơn chưa?”
Tả Nhan đang định trả lời thì nghe thấy tiếng giày cao gót đi vào toilet.
Nàng không chút suy nghĩ, lập tức đóng cửa lại, kéo Du An Lý vào.
Du An Lý dừng một chút, quay đầu lại nhìn nàng.
Hai người chen chúc trong gian chật chội, tình cảnh này giống như tái diễn lại ngày hôm qua.
Tả Nhan dán sát vào người cô, cũng không biết là dây thần kinh nào sai, dùng khẩu khí nói với cô:
“Chị yên tâm, lần này tôi sẽ không làm vậy nữa.”