Du An Lý nói đo liền thực sự chỉ đo.
Cô cầm tay Tả Nhan dạy cách xác định kích thước mà không có dụng cụ đo lường, thăm dò rõ ràng số đo của nàng.
Tả Nhan mặt đỏ tai hồng đứng trước gương soi toàn thân, tiêu điểm đôi mắt không biết phải đặt ở đâu, ý nghĩ mông lung duy nhất còn lại trong đầu chỉ có — Du An Lý nói không biết đo quả nhiên là gạt người.
Cô chính là muốn cùng mình đến cửa hàng nội y để làm loại chuyện này a!
Tả Nhan đang định giáp mặt vạch trần “âm mưu” của cô, Du An Lý cũng đã buông tay nàng ra, cầm chiếc đồng hồ kim loại trên ghế, đeo trở lại cổ tay.
“Đo, đo xong rồi?”
Tả Nhan do dự hỏi, dư quang không khỏi liếc mắt nhìn kính, lại nhanh chóng thu về.
Du An Lý không nhanh không chậm đeo đồng hồ, thản nhiên nói: “Số đo này vừa phải, mau thay đi, đừng để bị cảm.”
Tả Nhan chặn trước ngực, hoài nghi nhìn cô hồi lâu, cuối cùng ngữ khí cứng rắn nói: “Vậy chị ra ngoài đi.”
Lại chơi nàng, xú nữ nhân.
Du An Lý cười nhạo một tiếng, xoay người mở cửa phòng thử đồ, đi ra ngoài.
Nghe thấy cô vẫn đứng ở cửa, Tả Nhan mới yên tâm, cầm nội y trên mắc áo lên mặc thử.
Kích thước thực sự rất vừa phải, có thể thấy nữ nhân Du An Lý này chính là cố ý vào đây đo thử.
Sau khi xác nhận số đo, Tả Nhan cũng ngượng ngùng lại đi dạo trong cửa hàng, chọn một vài kiểu đơn giản rồi tính tiền chạy lấy người.
Nàng muốn mua kiểu “không đơn giản”, nhưng trước mắt của rất nhiều người trong cửa hàng, Tả Nhan phát hiện da mặt mình không đủ dày đến mức này.
Ngược lại, Du An Lý giống như người không có việc gì, toàn bộ hành trình đều tự do bên ngoài, nhìn nàng chọn nội y, sau đó mang đến quầy thanh toán đóng gói, giống như người vừa cùng Tả Nhan trong phòng thử đồ nửa ngày không phải là cô.
Trong ngoài không đồng nhất, ra vẻ đạo mạo!
Tả Nhan bước nhanh ra khỏi cửa hàng nội y, nhét túi vào trong túi xách đựng củ cải trắng của mình, sau khi đóng khóa kéo lại càng nghĩ càng tức giận, nàng nắm lấy chiếc lá xanh trên đầu củ cải hung hăng kéo hai lần, vẻ mặt hung thần ác sát.
Du An Lý liếc mắt nhìn đầu củ cải nàng đang cầm trên tay, đột nhiên nói: “Tôi phát hiện có vẻ em rất thích củ cải.”
Tả Nhan lắc đầu, vênh váo tự đắc trả lời: “Ai thích?”
Du An Lý “Ò” một tiếng, “Không thích em còn mua nhiều như vậy.”
Tả Nhan chột dạ trộm liếc nhìn cô, mạnh miệng trả lời, “Mua về để làm nơi trút giận, không được sao?”
Du An Lý không tỏ ý kiến thu hồi tầm mắt.
Thời gian ở trong cửa hàng nội y lâu hơn dự kiến — đều do Du An Lý!
Tả Nhan lôi kéo cô đến cửa rạp chiếu phim ở tầng 5 của trung tâm thương mại, còn mấy phút nữa bộ phim mới nhất sẽ bắt đầu.
“Nhanh lên nhanh lên, em đi mua bỏng ngô, chị đi mua vé.”
Du An Lý nhìn vài màn hình hiển thị treo phía trên quầy bán vé, hỏi: “Em muốn xem bộ nào?”
Tả Nhan vội vội vàng vàng lấy ví trong túi đeo vai ra, thuận miệng trả lời: “Xem bộ nào cũng đều giống nhau a! Chị mua đi”.
Hai người đến đây hẹn hò, không phải thực sự xem phim, đương nhiên xem phim gì cũng không quan trọng.
Du An Lý thở dài, thấy nàng đã hấp tấp đi mua bỏng ngô nên chỉ có thể đi đến quầy bán vé, bắt đầu xếp hàng.
Hiện tại có rất nhiều phim hot, không biết có phải gần Tết hay không, có rất nhiều phim đặc biệt, đều rất rẻ.
Tuy không biết giá vé của các rạp chiếu phim nhưng Du An Lý trước nay đều không tin vào cái gọi là “sự kiện giá khuyến mãi”, suy cho cùng thì cơ bản chúng đều là bẫy tiêu phí.
Đầu tiên cô nhìn vài bảng hiệu quảng cáo bên cạnh, lướt qua một đống phim văn học và lãng mạn, sau đó trực tiếp loại bỏ — nghĩ cũng biết người nào đó sẽ không có hứng thú.
Cuối cùng, còn lại ba bộ phim thương mại, một phim hành động, một phim huyễn huyễn, một phim loại Godzilla.
Du An Lý nghĩ ngày thường Tả Nhan thích chơi game, cuối cùng chọn bộ thứ ba.
Cô vừa mua hai vé xem phim xong, người ôm một thùng bỏng ngô, một cốc Coca và một ly cà phê lướt qua đám đông lao về phía cô.
Tả Nhan thúc giục, “Mau mau mau, vào thôi.”
Du An Lý liếc nhìn cốc Coca nàng mua, Tả Nhan giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhét cà phê vào tay cô rồi kéo cô vội vã đi vào rạp phim.
Có một câu nói Tả Nhan kỳ thực không sai, trong hoàn cảnh hiện nay, người tới xem phim không có mấy người thực sự quan tâm đến nội dung phim, không phải nói không có người yêu thích phim, nhưng số người không quá lớn.
Chiếm số lượng lớn vẫn là tình lữ đến hẹn hò.
Khi bước vào rạp chiếu phim, Tả Nhan lướt qua những người xung quanh, liền phát hiện đều là có đôi có cặp, dù sao cuối tuần là nơi thích hợp để hẹn hò nhất.
Nàng mang tâm tình tốt nhấp một ngụm Coca, nhưng tâm tình tốt này chỉ kéo dài cho đến một khắc bước chân của Du An Lý dừng lại.
Tả Nhan nhìn cô ngồi xuống giữa hàng ghế đầu tiên, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Du An Lý thấp giọng nói, “Mau ngồi xuống đi, đừng đứng chắn người ở phía sau.”
Hiện tại Tả Nhan đã tin Du An Lý chưa bao giờ đến rạp chiếu phim, nàng nhịn xuống ý muốn phun trào xúc động, thành thành thật thật ngồi xuống bên cạnh Du An Lý, tiếp tục dùng coca bịt miệng.
Đây là lần đầu tiên nàng ngồi ở hàng ghế đầu của rạp phim, đặc biệt là khi phim bắt đầu, trước mắt xuất hiện một màn hình cực lớn, Tả Nhan không thể không ngửa đầu “thưởng thức” tính nghe nhìn trực diện nhất.
– — Về sau sẽ không bao giờ để Du An Lý tự mua vé nữa.
Đây chính là cảm giác duy nhất của Tả Nhan khi xem được nửa bộ phim.
Du An Lý cũng nhanh chóng nhận ra đây là lựa chọn sai lầm.
Chính xác mà nói, nếu cho cô thêm một chút thời gian để suy xét, cô sẽ không đến mức chọn nơi này.
Nhưng Du An Lý vẫn tỉnh táo một chút — thiếu hiểu biết chính là nguyên tội.
Đáng tiếc là không chờ cô quen cảm giác ngửa đầu nhìn lên màn hình khổng lồ, cô đã phát hiện người bên cạnh có cái gì không đúng.
Khi Du An Lý quay đầu lại, trên màn hình vừa xuất hiện một con quái vật nghiền nát ô tô.
Tả Nhan ngơ ngác nhìn vào màn hình, bỏng ngô và Coca vừa mới ăn xong như sông cuộn biển gầm trong dạ dày, làm ngực nàng như muốn trào ra.
Mùa đông nhiệt độ trong rạp rất cao, lại không có không khí trong lành, tối om om kín mít khiến nàng bắt đầu khó thở, vươn tay vỗ vỗ ngực.
Du An Lý bên cạnh đột nhiên thấp giọng nói, “Tôi bồi em đi toilet.”
Tả Nhan lập tức đặt Coca và bỏng ngô trên tay xuống, khom lưng bước xuống bậc thang từ lối đi.
Du An Lý bồi nàng ra khỏi rạp phim, tìm thấy bảng chỉ dẫn vào toilet, tăng tốc đưa nàng vào.
Sau khi đi ra khỏi rạp chiếu phim, Tả Nhan thực sự cảm thấy tốt hơn một chút, lần đầu tiên cảm thấy không khí lạnh bên ngoài dễ chịu như vậy, làm nàng không khỏi hô hấp từng ngụm lại từng ngụm, phun ra trọc khí nặng nề.
Nhưng hiện tại quay lại tiếp tục xem cũng không phải là lựa chọn tốt, vẫn còn dư một nửa thời gian, nếu quay lại lần nữa chỉ sợ sẽ thật sự nôn ra.
Hơn nữa…
Tả Nhan nhìn sắc mặt của Du An Lý, mặc dù không thấy được cảm xúc nhưng cũng đủ thấy tâm tình của cô không tốt.
– — Nữ nhân này có lòng tự trọng mạnh như vậy, vẫn là đừng quay lại làm cô ngột ngạt.
Tả Nhan được cô đưa vào toilet, tùy tiện tìm một gian.
“Hiện tại có thể nôn không?” Du An Lý vừa hỏi vừa đi đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng.
Tả Nhan cũng đã dễ chịu, chỉ lắc lắc đầu, nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách trì hoãn thời gian, hoặc là tìm cớ trực tiếp rời đi.
Nhưng dù sao cũng thật vất vả mới có một buổi hẹn hò, Tả Nhan thực sự không muốn liền về nhà như vậy.
Hơn nữa, vốn dĩ Du An Lý không thích đến rạp chiếu phim, sau khi trải qua lúc này, nói không chừng về sau cũng không chịu tới.
Vậy có thể đi đâu?
Vì tương lai, Tả Nhan quyết định chọn địa điểm tới để vãn hồi cục diện.
Du An Lý thấy nàng không nói lời nào, thấp giọng nói: “Nếu không ra ngoài trước đi, bên ngoài có chỗ bán nước khoáng.”
Tả Nhan không chút suy nghĩ mà nắm lấy cô, trong đầu nhanh chóng tìm ra lý do.
“Làm sao vậy?” Du An Lý cúi người nhìn nàng.
Tả Nhan cầm tay cô đặt lên bụng nhỏ của mình, thấp giọng nói: “Nơi này không thoải mái.”
Du An Lý không nghi ngờ gì, duỗi tay giúp nàng ấn, hỏi “Là nơi này sao?”
Tả Nhan lắc đầu.
“Nơi này?” cô hỏi lại.
Tả Nhan tiếp tục lắc đầu.
Ấn tới ấn lui, nàng không nói rốt cuộc là không thoải mái ở nơi nào, Du An Lý liếc mắt nhìn đôi mắt không dám nhìn mình, ngón tay bỗng nhiên xoay chuyển, nhẹ nhàng thăm dò.
“Là nơi này sao?”
Chân Tả Nhan mềm nhũn, sắp ngã xuống liền bị cô giữ chặt eo.
Du An Lý cũng lười vạch trần nàng, nói thẳng: “Tôi đưa em đến phòng khám, chúng ta ra ngoài trước.”
Không thể tính sổ ở nơi như vậy.
Cô đang định xoay người đi ra khỏi gian thì có người nắm tay cô, bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt cô, thuận thế nhấc một chân lên.
Ánh mắt của Du An Lý quay trở lại trên mặt nàng.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chính là nơi này không thoải mái.”