Từ khi chiếc gương đồng được Chu Phi Dận đem về nhà, Bạch Kỳ cùng với chiếc gương ở lại Chu gia, ngày ngày tu luyện không quan tâm đến chuyện bên ngoài, điều này khiến Hắc Thất sốt ruột đến mức muốn đâm đầu vào tường.
“Tu tiên không tính năm tháng, khi ta ở Diệu Hoang tự mình bế quan, có lần nào tĩnh tọa mà không kéo dài cả trăm năm?” Bị quấy rầy đến không thể tĩnh tâm, Bạch Kỳ mở mắt nói.
“Nhưng bây giờ anh đang ở phàm giới!” Hắc Thất giận dữ, “Để đến trăm năm sau thì người bên ngoài đã chết hết một lượt rồi.”
“Ồn ào.” Bạch Kỳ khẽ vén Nho phục, điềm nhiên đứng dậy.
“Anh không định xác định xem Chu Phi Dận có phải Tần Văn Lan không à?” Hắc Thất cố ý kích thích.
“Làm sao để xác định?” Bạch Kỳ hỏi.
“Cởi đồ hắn!” Hắc Thất nói.
“……” Bạch Kỳ liếc mắt nhìn Hắc Thất một lúc lâu, “Quả bóng nhỏ không đứng đắn.”
Hắc Thất “……” Nó không đứng đắn? Là vị thượng thần nào không cần mặt mũi suốt ngày đi khiêu khích nam nhân vậy nhỉ?
Bạch Kỳ bước lên hai bước, ngoài gương đồng là phòng ngủ của Chu Phi Dận. Những chuyện sinh hoạt hàng ngày của Chu Phi Dận mấy tháng qua, cái gì nên hay không nên thấy Bạch Kỳ đều đã thấy hết.
Nhưng không biết vô tình hay cố ý, toàn thân Chu Phi Dận Bạch Kỳ đều đã nhìn thấy N lần, duy chỉ có bên hông trái là luôn ở góc chết.
“Chu Phi Dận đâu?” Bạch Kỳ hỏi Hắc Thất.
“Nửa giờ trước Khâu Lễ Hải đến nói có khách tới thăm.” Hắc Thất trả lời.
Bạch Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã biết, bước chân vẫn tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi trước mặt xuất hiện một bức ngăn vô hình mới dừng lại.
Bạch Kỳ đưa tay ra, một vòng đen dưới ngón tay lan tỏa tạo ra từng vòng gợn sóng. Rất nhanh, cơ thể Bạch Kỳ mờ dần đi, khi ngưng tụ lại thành thực thể thì y đã ở ngoài gương đồng.
“……” Hắc Thất trợn mắt há hốc mồm.
Chân chạm đất, Bạch Kỳ soi gương trước sau một lượt, “Ra được rồi, mấy tháng tu luyện này không uổng phí.”
“Anh…………” Hắc Thất ngạc nhiên, mấy tháng này anh ta không phải “phí thời gian” mà là đang tu luyện?
“Đã không thông minh lại còn lười. Chán thật ấy.” Bạch Kỳ thở dài.
Hắc Thất “……” Rõ ràng rất tức giận nhưng lại không có lời nào phản bác.
Tại sảnh chính nhà họ Chu, Chu Phi Dận ngồi trên xe lăn. Phía dưới có một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, đang thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của anh.
Chén trà vừa đưa lên miệng, Chu Phi Dận đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ chính của mình.
Người đàn ông trung niên giật mình cứng đờ, Khâu Lễ Hải tưởng Chu Phi Dận có lời muốn nói nên cũng nhìn theo.
Chu Phi Dận thu lại ánh mắt, nhưng chén trà mới chỉ uống được một nửa anh đã không kìm được điều khiển xe lăn đi ra ngoài, “Không cần đi theo.”
Khâu Lễ Hải nghe vậy dừng lại, người đàn ông trung niên đứng dậy lúng túng hỏi, “Tôi nói sai điều gì sao?”
“Không phải.” Khâu Lễ Hải nói.
“Vậy chuyện của chúng tôi……”
“Về nhà chờ tin, đợi tiên sinh xong việc tôi sẽ hỏi giúp ông.” Khâu Lễ Hải tiễn khách.
Bạch Kỳ đang trong phòng ngủ chính quan sát khắp nơi. Dù không thấy người, nhưng chỉ cần nhìn cách bài trí phòng ngủ cũng có thể thấy chủ nhân nơi này là một người đàn ông trưởng thành khô khan, tẻ nhạt và vô vị.
Bạch Kỳ kiễng chân ngồi trên bàn làm việc của Chu Phi Dận, trong tay tung hứng một quả quýt đồng thời bới móc cách bày trí phòng ngủ, cứ như đang ở trong địa bàn của mình.
“Vẫn là thực thể thoải mái hơn.” Bạch Kỳ đung đưa chân, đặt chân lên ghế.
Vẻ ngoài của Cố Họa vốn đã thanh tú, đậm chất thư sinh, trên người mặc một bộ Nho phục màu trắng, dù nghiêm mặt nhưng trong mắt vẫn toát lên vẻ ôn hòa không thể che giấu, có thể nói là quân tử như ngọc, ôn nhu nhã nhặn.
Nhưng hiện tại, Bạch Kỳ chiếm thân thể của hắn, vạt áo Nho phục nửa mở, y ngồi trên bàn đung đưa đôi chân trần. Nhìn phóng túng không chịu được.
“Ký chủ, Chu Phi Dận trở về rồi.” Hắc Thất nhắc nhở.
Bạch Kỳ liếc nhìn cửa, tiện tay cầm cây bút máy trên bàn vẽ một khuôn mặt vô cảm lên quả quýt, sau đó thân thể biến mất quay lại gương đồng.
Chu Phi Dận đẩy cửa bước vào, quả quýt rơi xuống đất lăn đến chân anh, xoay xoay vài vòng rồi mới dừng lại.
Chu Phi Dận nhìn chằm chằm quả quýt dưới chân hồi lâu. Một lúc sau, anh cúi xuống nhặt quả quýt lên, nhìn thấy hình vẽ trên quả quýt, lại lặng thinh.
“Ký chủ, anh không sợ dọa hắn sao?” Trong gương, Hắc Thất bất lực hỏi.
“Dọa chết luôn thì tốt, vừa hay làm bạn với ta.” Bạch Kỳ trả lời.
Hắc Thất nghe vậy cười khẩy, “Nếu hắn mời hòa thượng đạo sĩ đến bắt quỷ thì sao?”
“Làm gì có nhiều nếu như thế?” Bạch Kỳ búng tay đẩy Hắc Thất đi.
Bạch Kỳ ngồi khoanh chân, chống cằm nhìn Chu Phi Dận, “Một kẻ què, trêu chọc quá đáng ta cũng thấy hơi áy náy.”
“Haha.” Nói lợn biết bay còn đáng tin hơn nói ký chủ có lương tâm.
Chu Phi Dận đến bên bàn đặt quả quýt xuống, rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo, bắt đầu công việc hàng ngày của mình – lau gương.
“Với tần suất lau gương của ngươi, dù gương có chắc chắn đến đâu cũng bị ngươi lau hỏng thôi.” Bạch Kỳ chế giễu.
“Ký chủ à, anh là quỷ, anh nói hắn không nghe thấy đâu.” Hắc Thất nhắc nhở.
Bạch Kỳ không đáp lại lời nhắc nhở của Hắc Thất, chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm Chu Phi Dận bên ngoài gương, cho đến khi anh ta dừng tay và cất khăn đi.
Cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ, Bạch Nhược mang đến một bát cháo táo ngọt, ra hiệu cho Chu Phi Dận ăn.
Bạch Nhược là một cô gái câm, khi cô còn là trẻ sơ sinh, Khâu Lễ Hải đã nhặt cô về và nuôi dưỡng bên cạnh, toàn bộ Chu trạch* ngoài Chu Phi Dận và Khâu Lễ Hải,thì cũng chỉ có mình cô.
“Ta cũng muốn ăn.” Bạch Kỳ nói.
“Ký chủ, bây giờ anh là quỷ đấy.” Hắc Thất lại nhắc.
Chu Phi Dận múc cháo ăn hai miếng, không biết có phải không hợp khẩu vị hay không, anh đặt muỗng xuống không đụng tới nữa, trở về giường nằm chuẩn bị ngủ trưa.
Khi Chu Phi Dận nằm xuống, mặt gương đồng lan tỏa từng vòng gợn sóng, một bàn tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật từ trong gương thò ra, bưng bát cháo đi.
Hắc Thất “……”
–
Từ khi Bạch Kỳ có thể tự do ra vào gương, việc y làm hàng ngày là tu luyện, cướp đồ ăn và trêu chọc Chu Phi Dận. Còn Chu Phi Dận thì đọc sách, bị cướp đồ ăn và bị Bạch Kỳ trêu chọc.
Hôm đó, trời nắng đẹp, Chu Phi Dận ngồi trước cửa sổ phơi nắng, tay cầm một quyển sách đọc với giọng không lớn không nhỏ.
“Ta không biết ngươi năm nào tháng nào sẽ trở về, không biết ngươi liệu ngươi có quên ta hay không. Nhưng ngươi phải nhớ răng, dưới gốc cây lê này luôn có một người đang chờ ngươi trở về……”
Giọng của Chu Phi Dận rất êm tai, Bạch Kỳ và Hắc Thất trong gương đều nghe mê mẩn, câu chuyện tuy có phần cũ kỹ, nhưng người đọc chuyện lại rất hấp dẫn.
“Tôi đã ghi âm lại rồi.” Hắc Thất nói.
“Ghi âm lại làm gì?” Bạch Kỳ hỏi.
“Tôi sẽ mô phỏng giọng của hắn, sau này dùng giọng của hắn gọi anh dậy.” Hắc Thất nói.
“Ý hay đấy.” Bạch Kỳ gật đầu đồng ý.
“……” Giọng đọc của Chu Phi Dận đột ngột ngưng lại.
Chu Phi Dận ngồi trước cửa sổ im lặng không nói, lực tay hơi mạnh làm trên sách để lại một vết gấp. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào người nhưng không thể xua tan hơi lạnh xung quanh anh.
Chu Phi Dận hàng ngày đều mặc bộ Đường trang tối màu, tính cách trầm lặng như hồ lô không mở miệng. Rõ ràng là con người nhưng khí chất quanh anh còn lạnh hơn cả ma quỷ.
Bạch Nhược mang một phần bánh caramel vào. Trước đây, Chu Phi Dận chưa từng ăn đồ ngọt, nhưng không hiểu vì sao vài tuần nay anh lại dặn Bạch Nhược làm mỗi ngày một phần.
“Mang ra ngoài.” Chu Phi Dận lạnh giọng ra lệnh.
Bạch Nhược đang định đặt bánh xuống thì dừng lại, mặc dù ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn mang bánh ra ngoài.
“Hắn tức giận à?” Hắc Thất thắc mắc.
“Đúng vậy.” Bạch Kỳ gật đầu.
“Thật khó hiểu.” Hắc Thất nói.
“Chắc là bị câu chuyện tình yêu bi đát trong sách làm tổn thương.” Bạch Kỳ đoán.
“Đúng là trái tim mong manh dễ vỡ.” Hắc Thất chế giễu, “Tiếc cái bánh đó ghê.”
“Không vội, sẽ vẫn còn bánh, hơn nữa còn là đủ loại hương vị.” Bạch Kỳ cười mỉm, nhìn Chu Phi Dận bên ngoài gương với ý vị khó lường.
Chân của Chu Phi Dận không liệt hoàn toàn, nếu phần thân trên mượn lực thì có thể đứng dậy. Bạch Kỳ nhìn đôi chân anh cũng không giống bị tật bẩm sinh.
Bạch Kỳ đã từng đánh nhau, từng làm tàn phế người khác, và cũng từng bị người khác làm tàn phế. Đôi chân của Chu Phi Dận không giống bị tật bẩm sinh, nhưng cũng không giống bị tổn thương sau này dẫn đến liệt.
Trong đại trạch của Chu Phi Dận chỉ có ba người: Chu Phi Dận, Khâu Lễ Hải và Bạch Nhược. Trong thời gian y ở gương đồng thường xuyên có người đến thăm và thái độ rất tôn kính.
Bạch Kỳ cảm thấy Chu Phi Dận toàn thân trên dưới đều là điểm đáng ngờ, khiến y có một loại xúc động muốn xé toang mọi bí ẩn của anh.
Tối đó, Chu Phi Dận tắm xong thì nằm trên giường. Anh vốn định đọc sách một lúc, nhưng mới lật vài trang đã gấp lại, dường như có tâm sự.
Đèn vừa tắt, trong phòng ngủ lập tức tối om, gương đồng trên bàn dưới ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phát ra ánh sáng mờ mờ.
“Ký chủ, tôi cảm thấy Chu Phi Dận có gì đó lạ.” Hắc Thất nói.
“Lạ chỗ nào?” Bạch Kỳ hỏi bâng quơ.
Hắc Thất suy nghĩ một lúc lâu, “Không nói rõ được, tóm lại anh cẩn thận một chút.”
“Sợ hắn làm ta bị thương? Hắn có thể thử xem.” Bạch Kỳ trầm tư.
“Nếu hắn không phải là Tần Văn Lan thì ta sẽ giết luôn. Nếu phải thì lời hứa kiếp trước của ta cũng coi như hủy bỏ.”
Trên giường, Chu Phi Dận thở đều như đang ngủ say, Bạch Kỳ nhìn anh một lúc rồi đột nhiên hỏi Hắc Thất, “Biết bóng đè không?”
“Biết…” Lời vừa nói ra đã ngừng lại, Hắc Thất nhìn qua nhìn lại giữa Bạch Kỳ và Chu Phi Dận, mơ hồ đoán ra ý định của Bạch Kỳ.
“Bạch Thượng Thần, bình tĩnh.” Hắc Thất nghiêm túc khuyên nhủ.
“Ta rất bình tĩnh, ta là một con quỷ, và còn là lệ quỷ ngàn năm.” Nói xong, Bạch Kỳ bước ra khỏi gương đồng.
Hắc Thất “……” Ký chủ quá dữ dội nó cũng bó tay.
Bạch Kỳ bước ra khỏi gương, nhẹ nhàng xoã mái tóc dài trên vai rồi bước đi như gió đến bên giường.
Chu Phi Dận nằm thẳng trên giường, ngay cả góc chăn hai bên cũng đều tăm tắp, bảo anh không có chứng ám ảnh cưỡng chế thì không ai tin.
Bạch Kỳ cúi người tới gần khuôn mặt anh, đầu ngón tay lạnh lẽo vẽ từ mắt xuống đến môi nhưng Chu Phi Dận không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Chậc, ngủ sâu quá dễ gặp chuyện lắm.” Giọng Bạch Kỳ đầy ẩn ý.
Bạch Kỳ rút tay lại, nhưng sau đó đột nhiên xoay người cưỡi lên người Chu Phi Dận, một tay thô bạo nắm lấy cổ áo anh.
Động tác của Bạch Kỳ quá mạnh, dù cho Chu Phi Dận không muốn “tỉnh” cũng không thể không “tỉnh”.
Chu Phi Dận mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy nhìn thẳng vào Bạch Kỳ, không có chút buồn ngủ nào.
Một tay Bạch Kỳ nắm lấy cổ áo Chu Phi Dận, bàn tay còn lại mọc ra ngón tay sắc nhọn đâm vào yết hầu anh.
Bị khống chế nhưng Chu Phi Dận vẫn bình tĩnh, trong mắt không thấy chút dao động, dường như chắc chắn Bạch Kỳ sẽ không giết mình.
Bạch Kỳ tiến gần Chu Phi Dận, khóe miệng nở nụ cười đầy thú vị, “Tiểu lang quân, cướp sắc đây!”