*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với lời mời của nhà họ Lữ, lấy “cấp bậc” của Chu Phi Dận thì anh vốn dĩ có thể từ chối, nhưng vì tổ tiên hai nhà Lữ Chu có chút nhân quả, vậy nên anh không thể không đích thân đi một chuyến.
Trên đường đến Lữ gia, Bạch Kỳ ngồi ở ghế sau ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Ở dây có chút giống với thế giới trước nhưng bản chất vẫn là khác nhau.
“Hệ số nguy hiểm cao hơn thế giới nhỏ yên bình kia hai bậc.” Hắc Thất nhắc nhở.
Bạch Kỳ nhìn một lúc rồi mất hứng thú, thu hồi ánh mắt, cả người lười biếng tựa vào lưng ghế, “Nếu đã cầu người thì nên để họ tự đến, cớ gì phải đích thân tới cửa?”
“Nhân duyên của tổ tiên, tôi nợ nhà Lữ một ân tình, lần này xem như trả xong.” Chu Phi Dận trả lời.
Dù đang ở trong xe nhưng Chu Phi Dận vẫn ngồi nghiêm chỉnh, bộ Đường trang màu đen được ủi phẳng phiu không thấy một nếp nhăn, trông như một lão cán bộ đi tuần tra.
“Nhân duyên của tổ tiên có liên quan gì đến ngươi?” Bạch Kỳ chế giễu.
“Nhân quả.” Chu Phi Dận đáp cứng nhắc hai từ.
“Hừ, ta thấy ngươi tuổi không lớn, nhế mà lại trầm lặng như ông cụ non.” Bạch Kỳ chế giễu.
Thấy Chu Phi Dận không để ý đến mình, Bạch Kỳ đặt tay lên vai anh, cúi người lại gần hỏi, “Ngươi luôn không nhìn ta, chẳng lẽ là vì ta đẹp quá nên ngại?”
Chu Phi Dận gấp tờ báo trong tay, liếc nhìn con quỷ đang trêu chọc mình, “Tôi mù mặt.”
“Vậy ngươi thực sự yêu ta sâu đậm đấy.” Bạch Kỳ cười tươi như hoa.
Chu Phi Dận “…”
Trận đấu khẩu lần thứ N, Bạch Kỳ thắng.
Xe chạy đến biệt thự nhà họ Lữ, Chu Phi Dận mở tay phải, trong lòng bàn tay là một khối ngọc cổ, Bạch Kỳ hừ một tiếng rồi chui vào trong ngọc.
Khối ngọc không lớn, cỡ bằng quả óc chó, trên đó khắc một đóa hoa hợp hoan, Chu Phi Dận chỉ cần nắm tay lại là có thể kiểm soát.
Chu Phi Dận thần sắc như thường xuống xe, người nhà họ Lữ đã đứng đợi bên ngoài từ sớm, thấy người đến liền vây quanh chào hỏi.
Khâu Lễ Hải đẩy Chu Phi Dận vào trong biệt thự, khác với ngôi nhà cổ của Chu gia, nhà họ Lữ hoàn toàn là một căn biệt thự hiện đại.
Ngay sau khi Chu Phi Dận tiến vào đại sảnh lập tức có người hầu tới rót trà, Lữ phu nhân dè dặt mở lời, “Làm phiền Chu tiên sinh đích thân đến một chuyến.”
“Tổ tiên nhà Lữ từng có ơn với nhà Chu, hôm nay tôi đến là để trả ơn đó.” Chu Phi Dận thản nhiên đáp.
Thấy mọi người đều tập trung ở phòng khách, Khâu Lễ Hải nhíu mày, “Xin dẫn chúng tôi đi gặp Lữ gia chủ.”
“Được!” Khác với những người xung quanh muốn nịnh bợ Chu Phi Dận, Lữ phu nhân thực sự lo lắng cho chồng mình.
Lữ phu nhân dẫn đường đến phòng ngủ của chồng mình, vừa mở cửa phòng, một mùi hôi thối ập tới khiến Chu Phi Dận không khỏi che mũi lại.
“Hôi chết đi được!” Bạch Kỳ trong khối ngọc than thở.
Ngoài Chu Phi Dận và Bạch Kỳ, những người bình thường khác không ngửi thấy bất kỳ mùi gì.
Trong mắt họ, Lữ gia chủ chỉ đang hôn mê nằm trên giường, nhưng trong mắt Chu Phi Dận, cả phòng ngủ đều bao phủ bởi khí đen, hồn phách của Lữ gia chủ đang thối rữa trong đó.
Chu Phi Dận vào phòng, những khí đen thấy anh như gặp thiên địch, sợ hãi tản ra không dám lại gần.
Lữ gia chủ nằm trên giường, sắc mặt xanh xao, môi tím tái, ẩn hiện vài phần tử khí.
“Ọe!” Bạch Kỳ nôn khan.
Không phải Bạch Kỳ sạch sẽ, núi xác biển máu y thấy đã nhiều, nhưng mùi tử khí và mùi “bể phân” ngâm mấy trăm năm thì không thể so sánh được.
Tiếng nôn khan của Bạch Kỳ khiến Chu Phi Dận nhíu mày, anh vuốt ve an ủi khối ngọc, sau đó dùng khăn tay bọc lại bỏ vào ống tay áo.
“Ngài Chu, cha tôi ông ấy…” Lữ Hách Minh dò hỏi.
“Uế vật bám thân, chậm thêm hai ngày nữa ắt sẽ chết.” Chu Phi Dận nói.
Lữ phu nhân “a” một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, suýt ngất xỉu.
Chu Phi Dận điều khiển xe lăn vòng quanh phòng, cuối cùng lấy ra một chuỗi tràng hạt ngọc từ ngăn kéo.
“Ở đâu ra?” Chu Phi Dận hỏi.
“…” Người nhà họ Lữ im lặng trong chốc lát.
Lữ Hách Minh lầm bầm, “Lễ vật bồi thường khi nhà Đỗ từ hôn.”
“Ngài Chu, chuỗi tràng hạt này có vấn đề?” Lữ gia vẫn có người thông minh.
“Được nuôi từ tử khí trong mộ.” Chu Phi Dận đơn giản giải thích một câu.
“!!!” Người nhà họ Lữ kinh ngạc.
“Đcm. Con tiện nhân Đỗ Hiểu Hiểu này!!” Lữ Hách Minh không kìm được mà chửi rủa.
Chu Phi Dận nhìn Khâu Lễ Hải, Khâu Lễ Hải lấy ra một túi bùa để anh bỏ tràng hạt vào trong túi.
“Tất cả ra ngoài.” Chu Phi Dận nói.
Khâu Lễ Hải dẫn đầu rời đi, người nhà họ Lữ cũng lần lượt rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi mọi người rời đi, Chu Phi Dận lấy ra một sợi dây đỏ từ trong hộp, quấn quanh đầu và tứ chi của Lữ gia chủ một vòng.
Hồn phách của Lữ gia chủ bị dây đỏ quấn quanh dần dần ổn định lại, Chu Phi Dận lại lấy ra những lá bùa đã chuẩn bị trước, dán khắp người ông ta.
Ổn định tình trạng của Lữ gia chủ xong, Chu Phi Dận chuyển ánh nhìn sang khí đen trong phòng, một tay niệm chú, một trận pháp dần dần hình thành xung quanh.
Nếu Bạch Kỳ lúc này ra khỏi khối ngọc cổ, chắc chắn có thể nhìn thấy đôi mắt đen trắng nguyên bản của Chu Phi Dận đã biến thành màu đen hoàn toàn, sâu thẳm như đá Hắc Hiệu*.
*Đá Hắc Diệu – Obsidian:
Trong phòng khách, Lữ Hách Minh giận dữ uống nước lạnh để hạ hỏa, nếu không phải Chu Phi Dận vẫn đang trị liệu cho Lữ gia chủ, anh ta chắc chắn sẽ xách súng đến Đỗ gia rồi.
“Đỗ gia, tôi không để yên cho các người đâu!” Lữ Hách Minh mắt lộ vẻ hung tợn.
“Có Chu tiên sinh ra tay, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Có người an ủi Lữ phu nhân.
Khâu Lễ Hải không thèm liếc mắt đến gia đình hỗn loạn này, hai mắt chỉ chú ý đến cửa phòng ngủ đóng kín.
Nửa giờ sau, cửa phòng ngủ mở ra từ bên trong, Chu Phi Dận điều khiển xe lăn ra ngoài.
“Ngài Chu!” Một đám người lập tức vây quanh, nói đủ thứ để hỏi tình hình.
Bị làm phiền nhức đầu, Chu Phi Dận liếc mắt lạnh lùng, cảnh tượng ồn ào như bị ấn nút dừng lại, đột ngột yên tĩnh.
Chu Phi Dận nhận khăn tay Khâu Lễ Hải đưa, lau tay, “Đã không còn vấn đề lớn.”
Bốn chữ đơn giản nhưng khiến người nhà Lữ đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó là hàng loạt lời cảm ơn đầy biết ơn.
“Chu tiên sinh.” Lữ Hách Minh lên tiếng cầu xin, “Ngài có thể giúp chúng tôi xem qua những đồ vật Đỗ gia trả lại được không?”
Đã đến đây để kết thúc nhân quả, giúp người giúp cho trót, xem qua một chút cũng không tốn công nên Chu Phi Dận không từ chối, “Đi thôi.”
“Cảm ơn Chu tiên sinh.” Lữ Hách Minh cảm kích cúi đầu chín mươi độ.
Khâu Lễ Hải đẩy xe lăn của Chu Phi Dận cùng Lữ Hách Minh đến kho của Lữ gia, khi mở cửa kho, trên kệ đầy những món đồ cổ đủ để làm lóa mắt người.
Ngay cả Khâu Lễ Hải, người luôn giữ bình tĩnh trước mọi tình huống cũng không khỏi nhướn mày, thầm nghĩ “Lữ gia không hổ là gia tộc giàu có nhất.”
Chu Phi Dận đang tiến vào kho thì đột nhiên dừng lại trước một bức tranh.
Đó là một bức tranh sơn dầu vẽ một người đàn ông trẻ tuổi, trông khoảng hơn hai mươi tuổi.
Bạch Kỳ đang nhìn trộm cũng sững sờ một lúc khi nhìn thấy bức tranh, người trong tranh lại có đến bốn phần giống với cơ thể mà y sử dụng ở kiếp trước.
Thấy Chu Phi Dận đang chăm chú nhìn bức tranh, Lữ Hách Minh giải thích, “Người trong tranh là cụ tổ của chúng tôi.”
Nghe lời giải thích của Lữ Hách Minh, Chu Phi Dận không nói gì, thu hồi ánh mắt ra hiệu tiếp tục dẫn đường.
“Tiểu Thất?” Bạch Kỳ hỏi Hắc Thất trong thế giới tinh thần.
Hắc Thất cũng vừa hoảng sợ nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, “Thế giới vô biên, có một hai người giống nhau cũng là bình thường.”
Lữ Hách Minh dẫn Chu Phi Dận xem qua lễ vật mà Đỗ gia trả lại, Chu Phi Dận kiểm tra xong nói, “Không có vấn đề.”
Lữ Hách Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại căm phẫn chửi rủa nhà họ Đỗ độc ác, không biết xấu hổ, giận dữ nói muốn báo thù.
“Chu tiên sinh cũng nên cẩn thận ạ.” Lữ Hách Minh nói.
“Hôm đó tiên sinh đã mua chiếc gương Phượng Tôn Cửu Bảo Lưu Quán Kính tại Bách Trân Các, nghe nói đó là đồ của tổ tiên nhà họ Đỗ. Bọn họ vốn rất muốn có nó nhưng không ngờ lại để tiền sinh mua được.”
“Bề ngoài họ không dám đối đầu trực tiếp với tiên sinh, nhưng người Đỗ gia luôn hèn hạ vô sỉ, Chu tiên sinh tốt nhất vẫn nên đề phòng họ.”
Phượng Tôn Cửu Bảo Lưu Quán Kính là đồ của tổ tiên nhà Đỗ? Đỗ gia? Đỗ Tiêu? Bạch Kỳ ngây ra.
Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công?
Chu Phi Dận cúi xuống nhìn khối ngọc cổ trong tay, chân mày khẽ nhíu lại, “Lễ Hải, quay về.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Lữ Hách Minh “…” Mình có nói sai gì không?
Từ chối lời mời nhiệt tình của gia đình Lữ, Chu Phi Dận ngồi lên xe về Chu trạch, khi xe rời khỏi Lữ gia, Bạch Kỳ chui ra từ khối ngọc cổ.
Chu Phi Dận bình tĩnh nhìn Bạch Kỳ, chờ y giải thích về sự bất thường vừa rồi.
“Phượng Tôn Cửu Bảo Lưu Quan Kính là đồ của tổ tiên nhà họ Đỗ?” Bạch Kỳ hỏi.
“Nghe nói là vậy.” Chu Phi Dận đáp.
“Tổ tiên nhà họ Đỗ có ai tên là Đỗ Tiêu không?” Bạch Kỳ lại hỏi.
“Có.” Chu Phi Dận nói.
“Câu hỏi cuối cùng.” Bạch Kỳ đột nhiên tiến lại gần, kéo ngắn khoảng cách giữa hai người, “Ngươi có biết bức tranh “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ” không?”
Sự tiếp cận bất ngờ của Bạch Kỳ khiến Chu Phi Dận mắt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc cũng không lùi lại.
“Biết, đó là bảo vật truyền gia của Đỗ gia, do tổ tiên Đỗ Tiêu của họ tạo ra.” Chu Phi Dận nói.
Bạch Kỳ “…” Mình tự đưa mình đến cửa rồi.
Hắc Thất “…” Cái tên “Bạch tra nam” này lại giở trò rồi.
“Cậu có quen Đỗ Tiêu?” Chu Phi Dận hỏi.
“Cố Họa” là quỷ, không biết đã lưu lại thế gian bao nhiêu năm, huống chi Phượng Tôn Cửu Bảo Lưu Quan Kính lại là đồ của tổ tiên Đỗ gia, nếu y cũng biết Đỗ Tiêu thì Chu Phi Dận cũng không thấy lạ.
Biểu cảm của Bạch Kỳ bỗng trở nên đầy hàm ý, “Rất quen.”
Nụ cười của Bạch Kỳ khiến Chu Phi Dận cảm thấy lạnh sống lưng, “Các người có thù oán gì à?”
Bạch Kỳ tuy cười, nhưng trong mắt lại đầy ý lạnh và sát khí, khiến Chu Phi Dận không thể nghĩ ra ngoài mối quan hệ “kẻ thù” thì còn có thể có mối quan hệ nào khác.
“Nếu ta trả lời là có, ngươi có giúp ta không?” Bạch Kỳ cười hỏi.
Nhìn chằm chằm vào biểu cảm đầy ẩn ý của Bạch Kỳ, Chu Phi Dận gật đầu, “Sẽ giúp.”
Bạch Kỳ ngạc nhiên, sau đó tiến lại gần, nâng cằm anh lên, “Ngươi không sợ tôi là ác quỷ sao?”
“Vậy thì tôi sẽ thu phục cậu.” Chu Phi Dận lạnh nhạt nói.
“Thu phục thế nào?” Bạch Kỳ chớp mắt đưa tình, “Trên giường sao?”
Chu Phi Dận “…” Con quỷ này thật là… khụ, tốt nhất là không nên nói.
Chu Phi Dận một mình ngồi ở ghế sau “tự nói chuyện”, như thể bị mắc bệnh tâm thần, nhưng Khâu Lễ Hải lái xe phía trước lại không hề tỏ ra kinh ngạc, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn.
Chu Phi Dận khác người, anh có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thể thấy, Khâu Lễ Hải từ ngày theo anh đã biết điều đó.