Hai trăm năm trước, hẻm Tứ La chỉ là một con phố cũ, còn gọi là chợ đen, là nơi tụ tập đủ mọi hạng người trong xã hội, nhà họ Chu đã tồn tại từ thời đó.
Từ con phố cũ đến khi hẻm Tứ La được xây dựng, những khó khăn thăng trầm trong đó là điều có thể hiểu được. Nhưng mặc cho tranh đấu tinh phong huyết vũ ngoài kia thì Chu trạch vẫn sừng sững đứng ở đó.
Mỗi đời chủ nhân của nhà họ Chu đều là những người thần bí, không chỉ vì bối cảnh mà còn là cả năng lực.
Trong Chu trạch có một sân khấu kịch, xung quanh treo đầy lồng đèn, ở chính giữa là sân khấu, dưới sân khấu là một hàng bàn ghế gỗ đậm chất cổ kính.
Khi Bạch Kỳ đến, Chu Phi Dận đang ngồi dưới sân khấu ngắm nhìn sân khấu như đang suy nghĩ điều gì.
Dưới ánh sáng màu cam, Chu Phi Dận trong bộ Đường trang màu đen như hòa mình vào bối cảnh của sân khấu kịch.
Bạch Kỳ từng nghe từ miệng Khâu Lễ Hải rằng, tổ tiên nhà họ Chu là người hát hí khúc, là người danh chấn khắp thành khi ấy.
Chu Phi Dận cũng từng hát, chỉ là một ngày nọ, anh đột nhiên như phát điên đốt hết những bộ hí phục, kể từ đó anh không bao giờ cất tiếng hát nữa.
Bạch Kỳ đến bên cạnh Chu Phi Dận, khoanh tay cùng nhìn lên sân khấu với anh.
Chu Phi Dận nhìn Bạch Kỳ, khi thấy cây trâm ngọc trên tóc y, ánh mắt liền trở nên dịu dàng.
“Sáng sớm ngươi đến làm gì?” Bạch Kỳ hỏi anh ta.
“Đến xem.” Chu Phi Dận nói.
Sau một hồi dừng lại, anh lại nói, “Ngày này năm đó, tôi đã đốt trang phục diễn và niêm phong sân khấu.”
“……” Sự “thẳng thắn” đột ngột của Chu Phi Dận làm Bạch Kỳ sửng sốt.
“Vì bị tổn thương trong tình cảm?” Bạch Kỳ đùa.
“Đúng.” Chu Phi Dận thừa nhận.
Bạch Kỳ không thay đổi nét mặt, thậm chí độ cong của khóe miệng cũng không biến đổi.
Có những chuyện Chu Phi Dận không muốn nói với Bạch Kỳ vì sợ làm y sợ hãi.
Nhưng cũng có những chuyện khi anh đã xác định được tình cảm của mình, anh không muốn giấu nữa.
“Tôi luôn chờ đợi một người.” Chu Phi Dận nói.
“Ai?”
“Không biết.” Câu nói trước sau mâu thuẫn khiến Chu Phi Dận có chút chột dạ, anh sợ Bạch Kỳ hiểu lầm mình cố ý trêu đùa y.
“Tôi luôn chờ đợi, cho đến khi gặp một người, tôi đối xử rất tốt với cậu ta, sau đó… sau đó cậu ta kết hôn.”
“Bỏ rơi ngươi à?” Giọng Bạch Kỳ bình thản, ánh mắt lạnh lùng.
“Là tôi bảo cậu ta rời đi.” Chu Phi Dận nói, “Cậu ta không phải là người tôi đang chờ đợi.”
“Tôi không biết mình có tính là đã phản bội người đó hay không. Tôi rất tức giận, cũng rất tự trách, rất hối hận.”
“Ngươi đã từng diễn xướng riêng cho hắn, vậy nên dưới cơn tức giận ngươi đốt hết mấy bộ hí phục đó.” Bạch Kỳ đoán ra phần sau của câu chuyện.
“Ừ.”
Bạch Kỳ “……” Hắn thật sự không có năng khiếu kể chuyện.
Rõ ràng là một câu chuyện đầy thăng trầm, cuối cùng lại biến thành kiểu kể chuyện nhàm chán của Chu Phi Dận.
Bạch Kỳ quay người chắn trước mặt Chu Phi Dận, hơi cúi người nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm và nguy hiểm.
“Người ngươi đang chờ đợi là ai?”
Chu Phi Dận im lặng nhìn Bạch Kỳ nhưng bị ánh mắt của y ép đến mức liên tục lùi lại.
Chu Phi Dận thu lại ánh mắt, trầm giọng hỏi, “Em có muốn nghe tôi hát không?”
“??” Hả? Ý gì vậy?
Hắc Thất lại bắt đầu chế giễu ký chủ ngu ngốc.
“Hải đảo băng luân sơ chuyển đằng, kiến ngọc thố, hựu kiến ngọc thố đông thăng.
Băng luân ly hải đảo, càn khôn phân ngoại minh, hạo nguyệt đương không, kháp tiện tự Hằng Nga ly nguyệt cung, nô tự Hằng Nga ly nguyệt cung.
Thanh thanh lãnh lạc tại Quảng Hàn cung…”(*)
Bài mà Chu Phi Dận đang xướng là bài “Quý phi say rượu” hay còn được gọi là “Bách Hoa Đình”.
Ngũ quan của Chu Phi Dận đoan chính, thân hình cũng không phải dạng thô kệch, nhưng khí chất toàn thân lại sắc bén, lạnh lùng mà có ở những bậc bề trên.
Bạch Kỳ vốn tưởng anh hát vai sinh, không ngờ lại hát vai đán. (vai sinh là vai nam, vai đán là nữ hát)
Bạch Kỳ lặng lẽ nhìn người đang đứng trên sân khấu, người đó thu lại sự sắc bén thường ngày, trong ánh mắt lúc quay đầu lại trở nên mềm mại như nước.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Bạch Kỳ mơ hồ có cảm giác, dường như thấy được vẻ phong hoa của Chu Phi Dận trong bộ hí phục năm xưa.
“Tiểu Thất, ta bị mê hoặc rồi.” Bạch Kỳ thì thầm nói.
“…… Tôi cũng vậy.” Hắc Thất.
Chu Phi Dận vì một hiểu lầm mà đốt hết phí phục, giờ lại vì Bạch Kỳ mà mở miệng cất tiếng hát. Rõ ràng đây là đang tỏ tình, nó không tin ký chủ ngốc nghếch của mình không nhận ra.
“Cung nga lực sĩ ân cần phụng a! Nhân sinh tại thế như xuân mộng, thả tự khai hoài ẩm kỷ chung…”(**)
—
Chuyện chủ nhân thực sự của bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ” chưa lắng xuống thì nhà họ Đỗ lại gặp chuyện lớn.
Một nhóm thám hiểm vô tình rơi vào một hố sâu, bên trong hố có một ngôi mộ cổ, trên bia đá trong mộ khắc tên—Thanh Vân công tử Cố Họa.
Năm nay Đỗ gia dính tam tai, bị thần xui xẻo bám thân à? Người ngoài không khỏi cảm thán.
Theo dòng chữ khắc trên bia mộ, khi Cố Họa chết oan, một người bạn không nỡ thấy hắn chết mà không có nơi an nghỉ nên đã xây cho hắn một ngôi mộ y quan. (mộ chôn di vật thôi chứ không có thân xác)
Trong mộ, ngoài một số đồ sứ và bình gốm thì phần lớn là các cuộn tranh và thơ ca.
Những cuộn tranh này có chất liệu đặc biệt. Nhờ được bảo quản tốt nên tuy có hư hỏng nhưng đều có thể phục hồi.
Tranh trong mộ đều là những tác phẩm của “Cố Họa” khi còn sống, có cả tác phẩm nổi tiếng “Mẫu Đơn yến” cũng như bản phác thảo của “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ”.
Trong cuộc tranh luận về tác giả thật của bức tranh, Đỗ gia vừa mới chiếm được ưu thế đã bị đánh trở lại nguyên hình, không thể biện minh.
Khi nhà họ Đỗ còn đang bận rộn vì ngôi mộ của “Cố Họa”, đủ loại chuyện xui xẻo liên tiếp xảy đến.
Con cháu nhà họ Đỗ thường xuyên gặp tai nạn và bị thương, lý do đều rất kỳ quái.
Con trai út của Đỗ gia chủ bị trượt chân trong lúc tắm và suýt chết đuối trong bồn tắm, tuy được cứu nhưng cũng bị hoảng sợ không ít.
Đỗ Hiểu Hiểu thức dậy và la hét cả ngày rằng có ma, làm náo loạn cả nhà họ Đỗ.
Những chuyện xui xẻo liên tiếp khiến nhà họ Đỗ rối ren, người ngoài đều bàn tán liệu nhà họ Đỗ có bị nguyền rủa không.
Nhà họ Đỗ đã mời đạo sĩ, hòa thượng và cả thiên sư đến xem nhưng đều bó tay, Đỗ Tam Gia lo lắng đến bạc cả đầu.
—
Tại Chu trạch, Bạch Kỳ nằm trên ghế trúc trong vườn thư thả bóc hạt dưa, còn Chu Phi Dận ngồi đối diện thì…. đang khéo léo thêu hoa.
Kể từ khi nghe Chu Phi Dận hát hí khúc Bạch Kỳ đã muốn học, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có một bộ hí phục.
Lúc đó Bạch Kỳ buột miệng nói muốn Chu Phi Dận tự tay làm, tưởng chỉ là một câu nói đùa thôi, ai ngờ anh lại làm thật!
Cắt vải, may vá, thêu thùa, Chu Phi Dận đều tự tay làm hết, kỹ năng thuần thục như thể không phải là người mới học.
Một người đàn ông cao lớn ngồi thêu hoa, nghĩ thôi đã thấy nhức mắt. Nhưng khi nhân vật chính là Chu Phi Dận thì Bạch Kỳ chỉ cảm thấy mãn nhãn.
“Đến đây.” Chu Phi Dận vẫy tay.
Bạch Kỳ lập tức đứng dậy đi tới, Chu Phi Dận lấy một bên áo đã thêu so thử lên người Bạch Kỳ.
“Đẹp.” Bạch Kỳ giơ ngón tay cái khen ngợi.
“Em là người thứ hai mặc áo do tôi làm.” Chu Phi Dận nói.
“Người đầu tiên là ai?” Bạch Kỳ hỏi với giọng nguy hiểm.
Chu Phi Dận nhìn y, trong ánh mắt hiện lên ý cười, “Là tôi.”
Bạch Kỳ “……” Cảm giác như bị trêu chọc.
“Người giỏi làm nhiều, sao không để sau này áo của ta đều do ngươi làm?” Bạch Kỳ nói.
“Dựa vào cái gì?” Chu Phi Dận giả vờ lạnh lùng hỏi.
“Ngươi mua ta về thì ta chính là quỷ của ngươi.” Bạch Kỳ trêu chọc đầy nghiêm túc.
Tay Chu Phi Dận run lên, câu “ta là của ngươi” thành công đánh trúng điểm yếu của anh.
Chu Phi Dận nén lại sự rung động trong lòng, mặt vẫn lạnh lùng, “Đợi em thật sự trở thành quỷ của tôi rồi hãy nói.”
“……” Bạch Kỳ sững sờ, ý là gì?
“Hắn muốn ngủ với anh.” Hắc Thất bổ sung.
“Một tên què và một con quỷ? Khẩu vị khá nặng ha.” Bạch Kỳ chế giễu.
“Haha.” Hắc Thất.
Khi Bạch Kỳ và Chu Phi Dận đang trò chuyện vui vẻ, Khâu Lễ Hải bước vào vườn, “Tiên sinh, Đỗ gia chủ và Đỗ Thiệu Huy đến.”
Chu Phi Dận nghĩ một lát, đặt bộ hí phục và nói với Bạch Kỳ, “Tôi đi xem một chút.”
Chu Phi Dận theo Khâu Lễ Hải rời đi, Bạch Kỳ đoán nhà họ Đỗ đến nhờ Chu Phi Dận giúp đỡ.
“Anh không sợ Chu Phi Dận giúp Đỗ gia phá đổ sân khấu mà anh đã dày công dựng lên sao?” Hắc Thất hỏi.
“Hắn sẽ không làm thế.” Bạch Kỳ rất tự tin đáp. Yđã sớm bàn bạc với Chu Phi Dận rồi.
Nhà họ Đỗ thua nhà họ Lữ trong cuộc đấu bảo vật, từ đó nhà họ Lữ thường xuyên qua lại với nhà họ Chu.
Dạo gần đây Đỗ gia liên tục gặp rắc rối, trong đó có không ít là do nhà họ Lữ giật dây. Lần này Đỗ gia đành mặt dày đến nhờ Chu trạch giúp đỡ.
Lý do nhà họ Đỗ và nhà họ Lữ căng thẳng có hai nguyên nhân: một là việc gả cưới của Đỗ Hiểu Hiểu, hai là việc nhà họ Đỗ ám toán gia chủ nhà họ Lữ.
Việc Lữ gia chủ bị hại là do Đỗ Tứ Gia làm, Đỗ Tam Gia hoàn toàn không biết. Nếu biết, chắc chắn ông ấy sẽ không cho phép.
Khi biết chuyện này, Đỗ Tam Gia tức giận phát điên, nổi trận lôi đình và dùng gia pháp nghiêm khắc trừng phạt Đỗ Tứ Gia.
Khi Chu Phi Dận xuất hiện, Đỗ Tam Gia và Đỗ Thiệu Huy lập tức đứng dậy chào hỏi.
Thấy Đỗ Tam Gia do dự muốn nói, Chu Phi Dận lên tiếng trước, “Chuyện thật giả là dựa vào chứng cứ, việc của Đỗ gia tôi không thể giúp được.”
Chu Phi Dận nói về vụ tranh cãi thật giả của bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ”, lời từ chối của anh không nằm ngoài dự đoán của Đỗ Tam Gia.
“Tôi đến đây không phải vì chuyện bức bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ”. Đỗ Tam Gia nói.
“Gần đây nhà họ Đỗ gặp nhiều chuyện kỳ lạ, tuy chúng tôi đã mời nhiều thiên sư, đạo sĩ đến xem nhưng hoặc là không thấy gì, hoặc là nói không giải quyết được.”
“Vì vậy, tôi đặc biệt đến đây muốn nhờ ngài Chu đến Đỗ gia một chuyến, xem rốt cuộc là cái gì đang quấy phá.”
Đối với yêu cầu của Đỗ Tam Gia, Chu Phi Dận không phản ứng nhiều như thể đã đoán trước được ý định của ông.
Thấy Chu Phi Dận không có động tĩnh, Đỗ Tam Gia liền dâng lên những món quà mang theo.
“Nếu ngài Chu có thể giúp nhà họ Đỗ giải quyết nguy cơ hiện tại, chúng tôi nhất sẽ có hậu tạ.”
Chu Phi Dận không thiếu tiền cũng không thiếu bảo vật, những thứ mà nhà họ Đỗ mang đến dù quý giá cũng không đáng kể trong mắt anh, điều này Đỗ Tam Gia cũng hiểu rõ.
Chu Phi Dận thực sự không quan tâm đến “hậu tạ trọng hậu” của nhà họ Đỗ, nhưng có một việc khiến anh tò mò, cần phải đến nhà họ Đỗ xem một lần.
Sau một lúc lâu, trong sự chờ đợi hồi hộp của Đỗ Tam Gia, Chu Phi Dận đáp, “Được.”
Trong vườn, Bạch Kỳ mặt không biểu cảm nhìn bộ hí phục chưa hoàn thành, trong mắt là sự lạnh lẽo như băng tuyết.
“Haha, bị tát vào mặt rồi chứ gì?” Hắc Thất chế giễu.
Lúc nãy Bạch Kỳ tự tin bao nhiêu, bây giờ khi biết Chu Phi Dận đi theo Đỗ Tam Gia thì mặt y đau bấy nhiêu.
“Tiểu Thất, con muốn được siêu thoát hả?” Bạch Kỳ lạnh lùng hỏi.
“…Ba ơi, con sai rồi.”
Chu Phi Dận theo Đỗ Tam Gia đến nhà họ Đỗ, điều này nằm ngoài dự đoán của Bạch Kỳ.
Y không tin Chu Phi Dận sẽ giúp nhà họ Đỗ đối phó với mình, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của lựa chọn này?
Mặc dù Bạch Kỳ không nghĩ rằng Chu Phi Dận sẽ “phản bội” mình, nhưng nếu nhà họ Đỗ có gì đó để uy hiếp anh thì sao?
“Ký chủ, có muốn theo dõi xem sao không?” Hắc Thất hỏi.
“Không đi!”
Chu Phi Dận đã hứa với y, nếu anh dám lừa y quay qua giúp Đỗ gia đối phó với y, nhất định y sẽ không tha cho anh!!
*Chú thích:
Đoạn hí mà Chu Phi Dận xướng là đoạn kinh điển của bài “Quý phi say rượu”, mình không tra được cả bài nên chỉ check raw và giải nghĩa sơ cho mọi người. Phần trên của truyện là bản Hán Việt. Tiếng Trung một chữ bẻ đôi mình cũng không biết nên mình hoàn toàn dựa vào gg baidu để tra nên còn thiếu sót, mn thông cảm nhé!!
Raw:
(*)「海島冰輪初轉騰,見玉兔,又見玉兔東昇。
那冰輪離海島,乾坤分外明,皓月當空,恰便似嫦娥離月宮,奴似嫦娥離月宮。
清清冷落在廣寒宮……」
(**) 「宮娥力士慇勤奉啊!人生在世如春夢,且自開懷飲幾盅……」
Hán Việt:
(*) “Hải đảo băng luân sơ chuyển đằng, kiến ngọc thố, hựu kiến ngọc thố đông thăng.
Băng luân ly hải đảo, càn khôn phân ngoại minh, hạo nguyệt đương không, kháp tiện tự Hằng Nga ly nguyệt cung, nô tự Hằng Nga ly nguyệt cung.
Thanh thanh lãnh lạc tại Quảng Hàn cung…”
(**) “Cung nga lực sĩ ân cần phụng a! Nhân sinh tại thế như xuân mộng, thả tự khai hoài ẩm kỷ chung…”
Giải nghĩa:
(*) “Vầng trăng như bánh xe băng dần nhú nơi hải đảo, thấy Thỏ Ngọc, lại thấy Thỏ Ngọc bay lên từ phương Đông.
Trăng kia rời xa hải đảo, khiến đất trời trở nên sáng rõ lạ thường. Ánh trăng sáng giữa không trung, như nàng Hằng Nga trốn khỏi cung trăng, ta tựa Hằng Nga trốn khỏi cung trăng.
Yên ắng đìu hiu nơi cung Quảng Hàn…
(**) “Cung nữ và lực sĩ ân cần hầu hạ! Đời người trên thế gian như một giấc mộng mùa xuan, chẳng bằng thoả ý mà uống vài chén rượu ngon…”